Dựa theo quy củ của Lăng Tiêu Tông, nếu không có lệnh của sư trưởng hoặc là sự kiện đặc thù thì ngày thường cho dù là nội môn đệ tử trên Kim Hồng Sơn cũng không được tuỳ tiện tiến vào Thanh Ngư Đảo. Bởi vì Thanh Ngư Đảo đại đa số là những đệ tử Luyện Khí Cảnh vừa mới tiến nhập tông môn không lâu, rất nhiều đệ tử tuổi còn rất nhỏ, cho nên cách này được coi là một loại bảo hộ của tông môn dành cho bọn họ.

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc đương nhiên biết quy củ này nhưng kì thật môn quy cũng không hoàn toàn cứng nhắc, giống như bọn họ cũng có không ít đệ tử trong tông đột nhiên đi ngang qua đảo rồi chợt hoài niệm về chuyện xưa, nói chung chỉ cần không làm phiền đến cuộc sống thường nhật cùng tu luyện của những đệ tử Luyện Khí Cảnh thì cho dù là Lăng Tiêu Tông hay những bộ phận quản lí ở Thanh Ngư Đảo đối với tình huống này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trên không trung Khuynh Tuyết Kiếm vẽ lên một đạo kiếm quang trắng như tuyết mang theo Thẩm Thạch lơ lửng ở trên một bờ vịnh nào đó, nhìn xuống phía dưới là một bãi cát màu trắng quen thuộc, còn kia là một con đường lớn bên bờ biển cùng với một dãy động phủ, trong trí của Thẩm Thạch đây là những cảnh tượng hết sức quen thuộc, làm cho hắn thổn thức trong lòng.

Nhớ lại cái ngày Thẩm Thạch vừa mới bái nhập Lăng Tiêu Tông hắn chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, hôm này nhớ lại ngày đó, mọi chuyện hệt như mới xảy ra ngày hôm qua. Lúc này Chung Thanh Trúc cũng đứng bên cạnh Thẩm Thạch, đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng lẳng lặng nhìn động phủ phía bên dưới, thỉnh thoảng thấy được một hai người đang đi trên con đường lớn ven biển, mọi thứ đều rất an bình.

Thời gian có trôi qua nhưng khi đứng lại ở nơi này thì kí ức vĩnh viễn không thể xoá nhoà.

Thẩm Thạch cảm nhận được điều gì đó quay đầu nhìn Chung Thanh Trúc nhưng chẳng biết từ khi nào nàng cũng đang nhìn hắn.

Thẩm Thạch im lặng một lát chỉ tay về kia trên đảo rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta qua bên kia đi.”

Chung Thanh Trúc đáp ứng hắn cùng hắn bay qua.

Mọi thứ trên Thanh Ngư Đảo đối với người đã từng sống ở đây hai năm như bọn họ thì đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay nên rất nhanh hai người liền thấy được toà cung điện quen thuộc cùng với một toà lầu các. Hai người cứ như vậy dừng ở trên không trung cũng không có ý định rời đi, Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, rồi hỏi Chung Thanh Trúc:

“À đúng rồi, hiện nay quản lí Thanh Ngư Đảo vẫn là Vương Tuyên sư huynh chứ.”

Chung Thanh Trúc trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Muội nhớ hình như không phải, vì mấy năm trước Vương sư huynh đã bế quan tu luyện từ cái chuyện xui xẻo đó, còn bây giờ thì nghe nói là Khang Thần Khang sư huynh quản lí nơi đây.”

“A”. Thẩm Thạch gật đầu nhẹ, trên gương mặt như đang suy nghĩ chuyện gì. Khang Thần người này Thẩm Thạch không xa lạ, người này là đệ tử thứ hai của Chưởng môn Lăng Tiêu Tông Hoài Viễn Chân Nhân, y cũng là sư đệ của Đỗ Thiết Kiếm, trong Lăng Tiêu Tông cũng có thể coi là một thanh niên tuấn kiệt, danh khí chỉ thua Lăng Tiêu Tam Kiếm một chút, điều này mọi người ai cũng biết.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, những năm gần đây hắn trải qua rất nhiều việc, kể cả bái nhập Thuật Đường của Bồ Tư Ý Bồ Trưởng Lão, nhưng do tính tình của lão lười biếng lại thêm Thuật Đường thường ngày quạnh quẽ nên thời gian trôi qua Thẩm Thạch cũng ít chú ý đến các thế lực trong môn phái. Chẳng qua lúc này đột nhiên nhớ tới, Thẩm Thạch có một loại cảm giác việc tranh đoạt người kế vị đời sau của tông môn đã có biến hoá so với vài năm trước đây.

Năm đó Lăng Tiêu Tam Kiếm được xưng là ba người mạnh nhất trong lớp đệ tử trẻ tuổi, cho tới hôm nay cũng không có gì thay đổi, nhưng trong ba người thì danh tiếng của Đỗ Thiết Kiếm so với mấy năm trước đã tăng lên không ít, trong tông môn đã có nhiều người xem trọng vị Đại sư huynh đầu trọc đang sắp sửa tiếp quản vị trí Chưởng Giáo rồi. Hai người con lại thì danh tiếng lại giảm đi không ít, năm đó Cam Văn Tinh sau khi bị xử phạt, rồi nàng trở về từ Bách Sơn Giới thì tầm ảnh hưởng cũng đã giảm mạnh cũng đã bị loại khỏi hàng ngũ tranh đoạt vị trí kế nghiệp của tông môn, bất quá nàng cũng không quá quan tâm đến điều này, có lẽ với nữ tử kia thủ hộ cho Cam Trạch là độc đinh cuối cùng của Cam gia không chừng mới là tâm nguyện lớn nhất của nàng.

Mà người cuối cùng là Vương Tuyên thật ra có thanh thế cực thịnh, có một thời gian tầm ảnh hưởng của y rất mạnh mẽ thậm chí vượt qua cả ân sư Tôn Hồng của y, lúc đó Vương Tuyên được rất nhiều đánh giá là người có khả năng nhất trong ba người cho vị trí nối nghiệp đời sau. Nhưng không hiểu tại sao, mấy năm trước Vương Tuyên đột nhiên cẩn thận thu mình lại, không phải y bế quan tu luyện mà là y ít xuất hiện với mọi người, việc này khác hẳn với việc y nỗ lực chăm chỉ tập luyện. Cũng vì vậy mà mấy năm trở lại đây thanh thế của Vương Tuyên cứ thấp dần, khiến cho giờ đây Đỗ Thiết Kiếm là ứng cử viên duy nhất cho chức vị chưởng môn, mọi sự như ván đã đóng thuyền.

Nhưng sự tình đột nhiên có biến hoá, chính là Tứ chính đại hội vào ba tháng trước mà mấu chốt ở đây là hành trình vào Vấn Thiên Bí Cảnh, Đỗ Thiết Kiếm tuy thanh thế vẫn mạnh mẽ như xưa nhưng giờ đây trong Lăng Tiêu Tông trong đám đệ tử trẻ tuổi lại có những đệ tử kiệt xuất, nổi bật trong đó là Cam Trạch cùng Chung Thanh Trúc được các vị trưởng bối vô cùng xemt trọng, là kì tài trăm năm khó gặp, hai người này tựa hồ có vài phần khả năng trong việc tranh đoạt vị trí kế nghiệp kia.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thạch không nhịn được mà nhìn Chung Thanh Trúc, nhưng lúc này nàng cũng không có phản ứng, vẫn nhìn xuống dưới với vẻ mặt bình thản. Một lúc lâu sau, Thẩm Thạch thở dài một hơi, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người khống chế pháp bảo bay đi lướt qua Thanh Ngư Đảo, từ đầu đến cuối hai người không hề đặt chân lên đảo nên cũng không có đụng chạm tới môn quy, Thanh Ngư Đảo vẫn như cũ bảo trì an bình giống như không phát hiện bọn họ đã đến.

Bay như vậy một hồi, chuẩn bị rời khỏi phạm vi của Thanh Ngư Đảo thì Thẩm Thạch thấy một hòn đảo có những người trong thôn đang ngồi với hình dáng kì lạ không giống người thường, kí ức chợt ùa về trong đầu Thẩm Thạch .

Hồng Bạng Thôn.

Đây là một chuyện hiếm thấy khi Yêu Tộc có thể sống cung nhân tộc, nơi này được Lăng Tiêu Tông che chở, tộc nhân được cho sinh hoạt tại hòn đảo nho nhỏ này. Năm đó khi Thẩm Thạch mới đến đảo chính là đi nhận nhiệm vụ ở thôn này.

Tự nhiên nơi này còn có một nữ hài tử tên Hải Tinh.

Trong lòng Thẩm Thạch bỗng nhiên có chút áy náy, vì năm đó Thẩm Thạch đã từng hứa hẹn một số việc với Hải Tinh, rồi lúc bái sư Hải Tinh đã giúp hắn một đại ân, hắn cũng từng hứa sẽ thường xuyện trở lại thăm nàng, thế nhưng hắn chưa một lần quay lại. Không biết bây giờ Hải Tinh nàng ấy ra sao?

Tâm niệm vừa động , thân hình Thẩm Thạch liền ngưng lại giữa không trung. Chung Thanh Trúc lập tức phát hiện sự khác thường của Thẩm Thạch nhanh chóng bay vòng lại đến bên cạnh hắn, ngạc nhiên hỏi: “Thạch Đầu, chàng làm sao vậy?”

Thẩm Thạch do dự một chút rồi chỉ xuống Hồng Bạng Thôn ở phía dưới, nói: “Thanh Trúc, nàng chờ ta một lát, trong thôn ta có một vị bằng hữu, ta đi gặp nàng ấy một chút.”

Chung Thanh Trúc suy nghĩ một lát, nói: “Được, dù sao chúng ta cũng không vội đi gặp một lát cũng không thành vấn đề.”

Thẩm Thạch nở một nụ cười, nói: “Cám ơn nàng.”

Dứt lời Thẩm Thạch liền lao xuống, Khuynh Tuyết Kiếm lại vạch ra một luồng kiếm quang, mang theo Thẩm Thạch xuống thôn nhỏ trên bờ cát trắng.

Trong gió biển, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một tiếng động cũng không có.
================
Mang theo mỹ nữ đến chơi
Hải Tinh không hiểu có mời vào chăng?
Chữ Tình vốn dĩ lằng nhằng
Nhân Yêu hai tộc chỉ bằng mặt thôi.
================
Tôn trọng môn quy lướt một vòng
Lăng Tiêu Tam Kiếm hết chờ mong
Hồng Bạng thôn xưa lời hứa cũ
Hải Tinh xinh đẹp vẫn đợi trông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play