Một thanh âm mềm mại, dễ nghe vang lên bên tai Thẩm Thạch. Một đôi bàn tay trắng nõn, đưa đến một ly trà thơm. Thẩm Thạch vội vàng tiếp lấy, để lên bàn phía trước mặt mình.
Tại Lăng Tiêu Tông mà gọi hắn là sư đệ thân thiết như vậy, cũng chỉ có một mình Từ Nhạn Chi đang ngồi trong thư phòng tại hậu đường của Ngũ Hành Điện này. Bồ lão đầu vẫn giống như mọi khi, nằm tựa trên chiếc ghế dài. Từ Nhạn Chi bèn mời Thẩm Thạch ngồi xuống cạnh chiếc bàn đọc sách để uống trà.
Nhấp một ngụm trà ngát hương, mùi thơm tỏa ra tứ phía, ánh mắt Từ Nhạn Chi liền quét qua mặt Thẩm Thạch một chút, lộ ra vài phần ân cần. Nàng nói: “Nghe nói ngươi ba tháng gần đây đều ở lỳ trong động phủ không bước chân ra ngoài. Trước đây ngươi vốn chưa bao giờ như vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thẩm Thạch im lặng một lát, khẽ cười khổ, nhưng sắc mặt cũng không ảm đạm đau buồn đến mức chết đi sống lại, bình tĩnh nói: “ Sư tỷ, ta không sao, chỉ là bế quan tu luyện thôi.”
Từ Nhạn Chi nhìn hắn,có chút bán tín bán nghi, bởi nàng hiểu rất rõ vị sư đệ này của mình. Trước đây Thẩm Thạch vốn chưa bao giờ bế quan lâu như vậy.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Từ Nhạn Chi, trong lòng Thẩm Thạch cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn vốn không thể nói thẳng sự thật này ra với sư phụ cùng sư tỷ, đành cười khan một tiếng rồi nói: “Sư tỷ, ta cũng chỉ muốn chăm chỉ tu luyện, sớm có ngày đuổi kịp người thôi.”
Từ Nhạn Chi khẽ gắt nhẹ hắn một tiếng, nhưng cũng không có vẻ gì là tức giận. Đột nhiên, Bồ lão đầu đang nằm trên ghế bỗng nhoẻn miệng nở một nụ cười, nói: “ Ta xem ngươi bế quan quả là hiệu quả đấy, đã khôi phục lại cảnh giới Ngưng Nguyên Cảnh trung giai rồi sao?”
Thẩm Thạch cuối cùng cũng không cần phải đối mặt với cái nhìn chằm chằm mãi không chịu rời đi của sư tỷ nữa, trong lòng liền thở phào một hơi, vội vàng đi đến bên cạnh sư phụ, cười nói: “ Sư phụ lão nhân gia người quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, con lần này bế quan tu luyện đúng là đã khôi phục lại được đạo hạnh rồi.”
Cảnh giới đạo hạnh của Thẩm Thạch vốn đã đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh trung giai, nhưng bên trong Vấn Thiên bí cảnh hắn đã bị trọng thương, nhất là Đan Điền Khí Hải cũng đã tổn thương nặng nề, suýt chút nữa là mất mạng. Tuy rằng cuối cùng có thể miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, nhưng đạo hạnh của hắn đã bị thụt lùi một tiểu cảnh giới, cộng thêm việc người ngoài không hề biết hắn đã thu hoạch được những gì trong bí cảnh, nên trong những cuộc bàn luận bên ngoài, Thẩm Thạch luôn là một trong những đệ tử có cảnh ngộ thảm nhất trong những người còn sống trở về.
Đối với tu sĩ mà nói, cảnh giới tu hành thụt lùi tuyệt đối là một tổn thương vô cùng lớn. Bồ lão đầu cùng Từ Nhạn Chi tuy lúc trước không có trực tiếp hỏi thăm rõ ràng, nhưng kỳ thật trong lòng họ đều có chút lo lắng cho Thẩm Thạch. Bất quá hiện giờ qua một phen nói chuyện, khuôn mặt Từ Nhạn Chi liền lộ rõ vẻ vui mừng, thoắt đứng lên, đối diện với Thẩm Thạch nói: “ Sư đệ, ngươi thật sự đã khôi phục rồi?”
Thẩm Thạch gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Từ Nhạn Chi vỗ tay một tiếng, sau đó như chợt nhớ ra chuyện gì, miệng cười hắc hắc nhưng chân thì đã bước nhanh ra ngoài, mau chóng rời khỏi phòng, ra đến cửa vẫn không quên quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch, vười cười vừa nói: “ Chúc mừng ngươi nha, bất quá còn có người rất quan tâm đến ngươi đó, việc này ta sẽ thay ngươi thông báo đến người đó.”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, trong nháy mắt đã không còn thấy thân ảnh của Từ Nhạn Chi đâu, có vẻ như nàng đã chạy nhanh ra ngoài rồi.Thẩm Thạch có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi nở một nụ cười và kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh Bồ lão đầu.
Bồ lão đầu cười hắc hắc, liếc nhìn Thẩm Thạch rồi nói: “ Tính tình sư tỷ của ngươi vốn như vậy, đừng nên để ý.”
Thẩm Thạch vội vàng lắc đầu nói: “Không, không, đệ tử đâu dám, sư tỷ luôn luôn có ý bảo vệ con, con cảm kích còn không hết, đâu dám có ý niệm nào khác chứ.”
Bồ lão đầu gật gật đầu, ánh mắt lóe lên, nhìn lướt qua người Thẩm Thạch. Sau đó lão thò tay vào trong ngực sờ soạng một hồi, rồi rút ra một vật ném cho Thẩm Thạch, nói: “ Thứ này là thuộc về con.”
Thẩm Thạch chìa bàn tay bắt lấy vật được ném ra, rồi đưa mắt nhìn xuống. Đó là một cái bình ngọc màu trắng, có vẻ giống với bình đựng Linh Đan tiên dược bình thường của Lăng Tiêu Tông. Hắn có chút khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Bồ lão đầu. Lão liền phất phất tay, ý bảo hắn cứ tự mình xem một chút.
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát rồi mở nắp bình ngọc ra. Nút lọ vừa được rút lên, một hương thơm cực kỳ đậm đặc liền phát tán ra ngoài. Thẩm Thạch hít vào một hơi, chỉ cảm thấy xương cốt tứ chi đột nhiên như được ngâm vào trong một làn nước nhu thuận, khiến hắn hơi có cảm giác bồng bềnh.
Trong lòng Thẩm Thạch chấn động, vội vàng nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong bình ngọc đó có ba miếng Linh Đan màu hồng. Mùi thuốc đậm đặc chính là từ những viên Linh Đan này tỏa ra.
“Sư phụ, đây là?” Thẩm Thạch hỏi Bồ lão đầu, vẻ mặt kinh ngạc, với kiến thức của hắn mà nhất thời cũng không tài nào nhận ra được đây là loại linh đan diệu dược gì. Nhưng với hương thơm bậc này, lại chỉ mới hít một hơi đã đem lại cảm giác huyền diệu kia, Linh Đan này hiển nhiên không phải là phàm vật.
Bồ lão đầu khoát tay áo, nói: “Chân Long Đan, chính là loại đan dược trước đây ta đã bảo ngươi đưa Long Huyết cùng Long Nhục cho Vân Nghê luyện chế.”
Thẩm Thạch nhịn không được lại thoáng hít vào một chút hương thơm, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, nhịn không được liền thở dài một hơi, cảm thán nói : “Thật là tiên đan lợi hại, chỉ mới ngửi mùi thôi đã biết không phải vật bình thường.”
Mắt Bồ lão đầu trở nên quái dị, nói: “Nói nhảm, dù gì thì cũng là Lục Phẩm Linh Đan đó” . Nói xong, miệng lão đột nhiên méo lại, có chút căm tức mà tiếp rằng : “ Lúc trước nữ nhân kia vỗ ngực bảo đảm luyện đan chuẩn xác, kết quả đến lúc luyện chế lại liên tiếp làm phế đan, thiếu chút nữa đã lãng phí toàn bộ Long Huyết cùng Long Nhục rồi. Cũng may lần khai lò cuối cùng đã thành đan, bằng không ta nhất quyết không chịu bỏ qua cho nàng ấy”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi lắc đầu cười, lại không hề có vẻ tức giận giống như Bồ lão. Đôi mắt hắn lại nhìn vào ba viên Linh Đan màu hồng, ngập tràn vẻ vui thích. Hắn cũng không phải loại hoàn toàn không biết gì về đan đạo, hiểu được rằng bên trong đó hàm chứa rất nhiều gian khó. Bình thường Nhất phẩm, Nhị phẩm linh đan luyện chế đã vô cùng khó khăn, huống chi đây còn là tuyệt thế Linh dược: Lục phẩm Linh Đan.
Hơn nữa Long tộc đã tiêu thất trong Hồng Mông chư giới đến vạn năm, khiến cho hầu hết các đan phương có liên quan hầu như đều đem bỏ xó. Lần này luyện chế nhờ vào nguyên liệu hắn ngẫu nhiên lấy được, dù có có thất bại nhiều lần quả thực cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Thạch vốn đã sớm chuẩn bị xong nguyên liệu, đưa Long huyết và Long nhục cho Vân Nghê luyện chế. Nhưng hắn cũng không thể ngờ rằng, Vân Nghê đại sư vốn được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất luyện đan, lại danh bất hư truyền đến thế, chỉ mới như vậy đã có thể luyện thành một lò linh đan. Về phần phản ứng khinh miệt của Bồ lão đầu, Thẩm Thạch cũng đoán được là do lão tính tình cổ quái, vốn thường xuyên tranh cãi với Vân Nghê, liền mặc kệ lão.
Nhìn bộ dáng vui mừng của Thẩm Thạch khi ngắm Chân Long Đan, Bồ lão đầu liền nhếch miệng, bất quá sâu trong đáy mắt lão vẫn xẹt qua một tia mỉm cười, thản nhiên nói: “ Loại Linh Đan này cũng không tệ lắm, ngươi hãy lưu lại đây phục dụng. Nếu như ta đoán không lầm, dược lực của ba miếng đan này cũng đủ để đẩy cảnh giới đạo hạnh của ngươi lên Ngưng Nguyên Cảnh Thượng giai, nếu như thiên phú của ngươi khá một chút, lại có thêm ít cơ duyên, có thể trùng kích được Thần Ý Cảnh một hai lần cũng không phải là không có khả năng…”
Thẩm Thạch vốn đang rất vui mừng thì bỗng nghe được câu cuối cùng, sắc mặt liền khẽ trầm xuống, lông mày nhướng lên như nghĩ tới điều gì. Sau đó hắn vừa ngồi đó vừa cho tay vào trong bình ngọc lấy Linh Đan, thấp giọng tự nhủ:
"Thần Ý Cảnh sao. . ."
Cảnh giới kia, vốn lúc trước muốn nó xuất hiện phải vô cùng khó khăn, hiện giờ xem chừng như đã đến sớm hơn so với dự đoán của mình sao? =============== Long Đan luyện chế đến tay Đẹp xinh ba miếng đắm say hương nồng Thần ý trùng kích thành công Một hơi phục dụng đánh đồng cơ duyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT