Thẩm Thạch nhìn sắc mặt của Tôn Hằng rồi ngơ ngác một lúc, tự giễu bản thân mình, rồi cười khổ một cái nói: “Xin lỗi, ta nói nhiều rồi. Gần đây ta có nhiều chuyện xảy ra nên đầu óc có chút rối tung rồi.”

Tôn Hằng lắc đầu, nhìn qua cũng chẳng có ý tứ gì là trách cứ hắn, Tôn gia hôm nay thanh thế như mặt trời giữa trưa, tuy là trước đây y có tranh đấu hơn thua với đường đệ Tôn Hữu, giờ đây địa vị của y không còn được như lúc trước, nhưng dù gì đi nữa Tôn Hằng vẫn là thân phận con trai của trưởng tử Tôn gia nên việc đạo lữ thê tử của y tự nhiên không thể tuỳ ý được thế nên gia cảnh của Hạ Tiểu Mai cũng phải môn đăng hộ đối. Thẩm Thạch nhớ là trước kia mơ hồ có nghe nàng có nói qua là phụ thân của nàng là đại phú hào ở Thương Châu.

Những sự tình này cũng không quan trọng, hơn nữa cũng không có quan hệ nhiều đến mình, chẳng qua khi thấy Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai sánh bước bên nhau, thần sắc vui mừng, là một đôi tình nhân hạnh phúc thật là cao hứng cho hai người bọn họ, nhưng suy nghĩ một hồi trong lòng hắn xẹt qua một tia lo lắng.

Lập tức Thẩm Thạch cũng chẳng còn tâm tình nói chuyện phiếm, hắn nói với hai người vài câu rồi li khai, Tôn Hằng lúc này như nhớ ra điều gì đó liền gọi Thẩm Thạch lại giao cho hắn một vò rượu, mỉm cười nói:

“Đây là loại rượu ngon của nhà Tiểu Mai tên là Tang Lạc, rượu có mùi thơm ngọt, vị chua chua. Bình thường tại Hải Châu sẽ không tìm thấy đâu, ta nghe nói lệnh sư Bồ trưởng lão rất thích rượu ngon vì vậy ta tặng ngươi vò rượu này.”

Thẩm Thạch suy nghĩ, cũng không từ chối, nói lời cảm tạ y. Tôn Hằng cùng Hạ Tiểu Mai sau đó rời đi. Thẩm Thạch ở phía sau nhìn hai người thân mật, cười cười nói nói, vô cùng tình cảm, Thẩm Thạch lặng im một hồi, một lát sau khẽ lắc đầu, đem Tang Lạc Tửu cất vào trong Như Ý Đại.

Tang Lạc Tửu mà Thẩm Thạch mang về cho Bồ lão đầu nhưng lão cũng không ưa thích loại rượu có khẩu vị chua chua này. Sư phụ của hắn chỉ thích nhất là Hoa Điêu cùng Trúc Diệp Thanh nên rượu Tang Lạc về sau đều do Thẩm Thạch uống.

Loại rượu này thơm ngọt có tư vị chua chua kì dị, làm cho trí nhớ của hắn phảng phất hiện lên tâm tình của ngày xưa.

Sau một ngày trên Quan Hải Đài, sau khi đã suy nghĩ hắn quay lưng đi xuống, nhằm hướng động phủ của Tôn Hữu mà đi. Đã ba tháng rồi, hắn đóng cửa bế quan tu luyện không hề bước ra, đa phần vì đau khổ trong lòng, tuy hắn không ra ngoài nhưng không phải không biết Tôn Hữu đã đến ở bên ngoài rất nhiều lần, cũng vì vậy mà đã mấy lần y bị Chung Thanh Trúc rồi Chung Thanh Lộ chất vấn cả buổi về vấn đề của mình, bộ dáng hết sức chật vật, điều này Thẩm Thạch đều biết cả.

Tuy rằng Lăng Xuân Nê mất tích là khi nàng ở Hứa gia nhưng bây giờ nghĩ lại nguyên nhân rất có thể là do nàng tự mình li khai, không có liên hệ gì đến Tôn Hữu. Thẩm Thạch cũng không phải loại người giận cá chém thớt, hơn nữa Tôn Hữu lại là bạn tốt nhiều năm. Mặc dù tâm trạng có chút khổ sở cùng thương nhớ, khi nghĩ đến Tôn Hữu thì thật lòng muốn đến gặp y nói một tiếng cám ơn.

Động phủ của Tôn Hữu lúc trước Thẩm Thạch đã từng tới, vị trí động phủ của y còn tốt hơn nhiều so với cái u cốc vắng vẻ của Thẩm Thạch nên Thẩm Thạch dễ dàng tìm được. Chẳng qua là lúc hắn đang chuẩn bị kêu cửa thì thấy bên cạnh có một bóng dáng xinh đẹp, thon thả, thần sắc trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn giống như đang có tâm sự, nàng là Chung Thanh Trúc.

Chung Thanh Trúc có vẻ cũng đến tìm Tôn Hữu, trong lòng đầy tâm sự nên cũng chẳng chú ý đến Thẩm Thạch đã tới, nàng đi thẳng đến cửa động phủ, vừa định nhấc tay kêu cửa thì đột nhiên thấy Thẩm Thạch đứng bên cạnh.

“A…” Chung Thanh Trúc thở nhẹ một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, lập tức bước nhanh đến, nói: “Thạch Đầu, ngươi xuất quan rồi à?”

Trong nội tâm Thẩm Thạch cảm thấy có chút áy náy, Chung Thanh Trúc đã đến tìm hắn nhiều lần, tự nhiên là lo lắng cho tình hình của hắn. Nên nhớ rằng từ cái ngày mà nàng trở về từ sau Vấn Thiên Bí Cảnh thì thân phận địa vị của nàng đã leo lên một nấc thang mới, cảnh giới tu hành đã trực tiếp đột phá đến Thần Ý Cảnh, trong Lăng Tiêu Tông có thể coi là nhân tài trẻ tuổi sánh ngang cùng với vị công tử duy nhất của Cam gia, thanh thế của nàng thậm chí còn có vẻ vượt qua cả vị công tử này.

Với thân phận và địa vị như vậy mà nàng vẫn quan tâm đến một đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh, quả thực Chung Thanh Trúc rất coi trọng Thẩm Thạch, mà tâm ý như có như không của nàng lúc ở Vấn Thiên Bí Cảnh, khi hai người chung hoạn nạn, Thẩm Thạch tự nhiên không phải kẻ ngốc nên có thể cảm nhận được.

Hai người đứng nhìn nhau một hồi ở cửa động phủ của Tôn Hữu, trong nhất thời cả hai không biết nói gì, một lát sau Thẩm Thạch gật đầu nhẹ rồi nói: “Ừ, ta đã xuất quan, mấy ngày qua không có gặp nàng, thật sự xin lỗi.”

Chung Thanh Trúc vô thức lắc đầu, nhìn thần sắc tiều tuỵ của Thẩm Thạch, vốn tính nói điều gì đó rồi lại thôi. Nàng cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói rất khẽ: “Nghe nói…Nàng ấy đã rời đi?”

Thẩm Thạch ngơ ngác một hồi, trước đó Chung Thanh Trúc đã gặp và hỏi Tôn Hữu một số thứ ở trước động phủ của mình, lúc đó Tôn Hữu đã rất chật vật nhưng cũng không kể ra chuyện của Lăng Xuân Nê mất tích thế nhưng hôm nay không tưởng đuợc là Chung Thanh Trúc đã biết. Thẩm Thạch liền suy nghĩ lại, hắn lập tức thoải mái, lúc trước Chung Thanh Trúc biết rõ chuyện của Lăng Xuân Nê, sau đó không biết Tôn Hữu đã kể cho nàng nghe lúc nào rồi a.

Thẩm Thạch khẽ thở dài, nói: “Đúng vậy, chẳng biết tại sao nàng ấy đột nhiên rời đi, đến hôm nay vẫn không tìm thấy.”

Ánh mắt Chung Thanh Trúc trầm xuống, rồi loé lên một chút, sau một lát nói: “Thật sự không tìm thấy sao?”

Thẩm Thạch cười khổ, nói: “Nơi nên tìm đã tìm, nơi có thể đi đã đi, nhưng tất cả đều không thấy bóng dáng nàng ấy, Xuân Nê xem ra đã rời khỏi Lưu Vân Thành, thậm chí li khai Hải Châu, Hồng Mông thế giới rộng lớn như vậy nếu nàng thật tâm muốn tránh né thì thật sự tìm không nàng ấy rồi.”

Nói rồi sắc mặt của Thẩm Thạch liền ảm đạm vài phần, Chung Thanh Trúc nhìn hắn một hồi, thời gian dần trôi, trong ánh mắt của nàng hiện lên một tia ôn nhu, bước đến bên Thẩm Thạch nắm chặt bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, nàng ấy đâu phải tiểu hài tử, nếu như đã tự mình li khai, có lẽ sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình thôi. Chàng…hơn hết là tự chú ý đến bản thân mình nha.”

Lời nói cuối thanh âm nhỏ dần, nhưng trong đó có vài phần tâm ý ân cần, nhu hoà như nước, nàng đứng bên cạnh Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch gật gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: “Ta không sao, cám ơn nàng.”

Chung Thanh Trúc mỉm cười, đứng bên cạnh hắn, một lúc sau ôn nhu nói: “ Muội thấy bây giờ chàng mọi chuyện đều vô sự, không bằng bây giờ theo muội đi Bách Sơn Giới một chuyến, sẵn dịp cho chàng giải sầu.”

“Hả?” Thẩm Thạch ngơ ngác, nói: “Bách Sơn Giới?”

Chung Thanh Trúc mỉm cười nói: “Đúng vậy, hai chúng ta cùng đi, chàng đừng quên lúc trước đã đáp ứng với muội.”

Nhìn dung nhan thanh lệ, cùng với sự ôn nhu của nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay mềm mại của nàng truyền đến, phần tầm ý đó hiện hữu ngay trước mắt, làm cho Thẩm Thạch trầm mặc một hồi, một lát sau hắn hít một hơi, gật gật đầu nói:

“Được, chúng ta cùng đi Bách Sơn Giới.”
=================
Tang Lạc, Thạch uống một mình
Thấm bao tư vị tâm tình đã qua
Thanh Trúc sóng mắt nhu hòa
Hứa xưa đáp ứng hai ta lên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play