Một tiếng nói mạnh mẽ truyền tới, Thẩm Thạch khẽ giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới quái vật bị nhốt trong quan tài không biết bao nhiêu năm tháng kia đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy, trong nhất thời vô cùng kinh ngạc. Còn Hoàng Minh thì thần sắc trấn định, liếc cái quan tài màu vàng cười xuỳ một tiếng, lộ vẻ khinh thường, căn bản không thèm để ý tới.
Sau một lát, ánh mắt của Hoàng Minh nhìn về phía Thẩm Thạch, trong lòng Thẩm Thạch hơi có chút trầm ngâm, chỉ một lúc sau liền có hành động quyết đoán, chuyện này trên cơ bản không có gì để do dự, một bên là quỷ vật bị phong ấn không không thấy ánh mặt trời, một bên là Hoàng Minh biết rõ nền tảng căn cơ của mình, giữa hai người lấy ai bỏ ai hắn tự nhiên có thể so sánh suy xét.
Đã có quyết định, Thẩm Thạch liền bình tĩnh lại, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Hoàng Minh không hề có ý tứ né tránh, khẽ cười một cái.
Hoàng Minh cũng nhìn hắn một hồi sau đó chậm rãi gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, tình cảnh này cho dù có nói thêm cũng vô ích. Nhưng ánh mắt Hoàng Minh rất nhanh lướt qua Thẩm Thạch rồi nhìn về phía sau lưng hắn.
Nơi đó phía dưới bệ đá có một cô gái đang nằm yên tĩnh trên mặt đất. Thẩm Thạch nhìn theo ánh mắt của Hoàng Minh lập tức cả kinh, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, nhìn Hoàng Minh rồi kêu lên một tiếng: “Tiền bối, hiện tại có thể…”
Hoàng Minh trầm ngâm một hồi, khẽ gật đầu, đi đến mép bệ đá, chẳng có ý gì là đi tiếp, chỉ vung cốt thủ từ xa xa về phía Chung Thanh Lộ, mấy hạt ánh sáng hiện ra từ ngón tay giữa của y rơi lên người Chung Thanh Lộ. Không cần phải chờ lâu từ trong cơ thể nàng bay lên một luồng khí u ám, nó đông cứng lại trong không trung rồi hoá thành một đám bụi mù cứ như vậy mà tán đi.
“Ớ…Ớ..”
Một tiếng rên rỉ trầm thấp nghe có vẻ buồn ngủ phát ra từ trong miệng của Chung Thanh Lộ, nàng cũng không có mở mắt ra ngay, giống như trải qua một giấc ngủ dài, cảnh tượng trong mơ vẫn quấn quanh suy nghĩ của nàng, một lát sau nàng như cố thoát ra khỏi giấc mộng mở mắt ra có chút khó khăn.
“Ah…” Nàng lắc lắc cổ, nhìn ra bốn phía, chậm rãi ngồi dậy, trong mắt dần dần hiện lên nét hoang mang, hiển nhiên là không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng sau một khắc, hai mắt nàng sáng ngời nhìn về phia bóng dáng đang đi tới.
“ Ngươi, ngươi không sao chứ?” Thẩm Thạch nhảy xuống bệ đá, chỉ vài bước rất nhanh đã đến bên cạnh Chung Thanh Lộ, nắm lấy tay nàng mà hỏi thăm.
Chung Thanh Lộ ngơ ngác một chút rồi nhìn lại thân thể mình, âm thầm nhận ra cảm giác gì đó, có chút không xác định kêu lên: Thạch Đầu, ta… Ách, ta có lẽ không sao đâu, à đúng rồi, đây là đâu vậy?”
Thẩm Thạch lập tức thở ra một hơi, trái tim vốn luôn lo lắng giờ phút này chân chính buông lỏng, nhẹ nhõm, từ đầu đến giờ khi ở bên trong địa cung Yêu Tộc thì an nguy Chung Thanh Lộ luôn là mối lo lắng thường trực trong lòng hắn, là tảng đá đè nặng trong lòng hắn, giờ đây thấy nàng bình yên vô sự hắn thật yên tâm.
Khi nghe Chung Thanh Lộ hỏi như vậy, Thẩm Thạch nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, sau khi do dự một lát liền nói: Đây là chỗ sâu trong địa cung của Yêu Tộc, nơi này… cũng gọi là Yêu Hoàng Điện , nhưng không giống với toà phế tích trên mặt đất ở Thanh Long Sơn. Tại sao chúng ta đến đây, nói ra thì thật sự rất dài dòng, chờ khi chúng ta ra ngoài ta sẽ kể chi tiết cho ngươi nghe nha.”
Chung Thanh Lộ có chút kinh ngạc, nhưng dù sao nàng cũng là một cô gái cực kì thông minh, trong Yêu Hoàng Điện dưới mặt đất này nhìn thì trống trơn trống hoác nhưng đa số mọi nơi đều lờ mờ bao phủ một tầng quỷ khí bên trong tuỳ ý có thể nhận ra, thậm chí trung tâm của đại điện này trên toà bệ đá có một hoàng y nam tử xa lạ đứng chắp tay, sau lưng còn có một cỗ quan tài màu vàng cực lớn.
Tình cảnh này muốn nói nó quỷ dị thì tự nhiên nó thành quỷ dị, Chung Thanh Lộ là đệ tử thân truyền của Tứ Chính danh môn nên tầm mắt là phải có cho nên có phản ứng rất nhanh nhìn Thẩm Thạch khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã minh bạch ý tứ của hắn.
Chỉ là một lát sau, nàng như nhận ra điều gì, trên đôi má trắng nõn mềm mại bỗng nhiên phớt lên một vầng đỏ ửng, mắt nhìn xuống một chút thấp giọng nói: “Thạch Đầu.”
Thẩm Thạch nói: “Ân, làm sao vậy?”
Chung Thanh Lộ nói khẽ: “Ngươi nhẹ tay một chút, ngươi bóp tay ta đau quá.”
Thân thể Thẩm Thạch chấn động, một lát sau mới nhận ra rằng tay mình vẫn luôn nắm chặt tay của nàng, hắn “Ah” một tiếng rồi vội vàng buông tay, đồng thời trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, một lát sau mới lên tiếng: “Xin lỗi.”
Chung Thanh Lộ chẳng có vẻ gì là giận dỗi cả, nàng như giận như vui nhìn Thẩm Thạch một cái, sau đó nàng chậm rãi đứng lên, nhìn lại thân thể mình, đang muốn quay đầu lại để nói chuyện với Thẩm Thạch bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại rồi nàng nghẹn ngào kinh hô ngón tay chỉ về trước nói: “Ah…kia, những vật kia…”
Thẩm Thạch nhìn sang chỉ thấy trên mặt Chung Thanh Lộ tràn đầy vẻ kinh ngạc, cũng không biết tại sao khuôn mặt nàng lại đỏ hơn vừa rồi một ít nhìn lại rõ ràng là bộ dáng xấu hổ khi thấy một đống đồ lớn đủ thứ linh tinh muôn mù muôn vẻ đang bày ra trên mặt đất, không cần nói đó là tác phẩm của Hoàng Minh lúc trước đã đổ ra từ trong túi như ý của Chung Thanh Lộ.
Nói là đồ vật linh tinh trong lúc này có không ít đồ vật riêng tư của con gái, một ít quần áo mang theo thì không kể, bắt mắt nhất là một tấm nhỏ la trướng giường nằm một bên khiến người khác thật dễ chú ý.
Chung Thanh Lộ đỏ bừng khuôn mặt, quay đầu về phía Thẩm Thạch, nhất thời nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, nói: “Này, như thế này là như thế nào…”
Thẩm Thạch cũng xấu hổ, nhưng đâu thể nói mình không có quan hệ được, cuối cùng ho khan một tiếng, cười khỏ nói: “Nói rất dài dòng, nói rất dài dòng, cái này…Cái này chúng ta thu lại trước nha.”
Nói xong cũng không dám nhìn mặt Chung Thanh Lộ, chỉ cúi đầu chạy nhanh tới, mới vừa rooifhm vì là vì Già La Diệp mà tìm kiếm trong túi như ý của Chung Thanh Lộ, sau khi tìm được thì Hoàng Minh cũng còn hứng thú tiện tay để bừa trên mặt đất. Thẩm Thạch đi qua nhặt túi như ý lên đang muốn đem những đồ vật ở đây thu dọn lại, đột nhiên bên cạnh có một cánh tay đoạt lấy túi như ý đúng là Chung Thanh Lộ.
Thẩm Thạch vụng trộm ngắm nàng một cái, chỉ thấy hốc mắt Chung Thanh Lộ đỏ lên, giờ phút này đã rất xấu hổ giống như muốn khóc , tay chân luống cuống, thật lòng mà nói hắn chẳng giỏi giang gì về an ủi một cô gái, thậm chí có chút trì độn, hắn có thể hiểu được một chút tâm tình của Chung Thanh Lộ lúc này, muốn an ủi nàng vài câu nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Chung Thanh Lộ nhìn Thẩm Thạch có chút xấu hổ mặt đầy lo lắng đang đứng một bên, muốn nói rồi lại không dám, trong lòng chợt mềm lại nàng nghĩ thầm loại sự tình này hơn phân nửa không thể nào do Thẩm Thạch làm được, khẽ thở dài một cái, do dự một chút cắn răng nói: “Đừng ở đó nữa, qua tới đây giúp ta.”
Thẩm Thạch nghe vậy ngẩn ngơ một chút, lập tức thở dài một hơi, vội vàng đi tới đem những lọ nhỏ bắt đầu thu dọn lại, về phần những đồ đạc riêng tư của con gái một cái hắn cũng không nhìn tới.
Chung Thanh Lộ ở bên cạnh hắn nên nàng có thể cảm giác được động tác cùng tâm ý của Thẩm Thạch nên sắc mặt cũng dễ coi hơn một chút nhưng trên gương mặt vẫn có vài phần ngượng ngùng, chỉ là thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Thạch trong ánh mắt nàng ngẫu nhiên ánh thêm vài phần dịu dàng.
Ở nơi địa cung nguy hiểm khó lường này chỉ cần có hắn ở đây thì đã làm cho lòng nàng yên tâm hơn vài phần. ================ Hoàng Minh khẽ động ngón tay Thanh Lộ mệt mỏi, mộng dài thoát ra Núi đồ vật, thoáng nhìn qua Ngượng ngùng đỏ mắt, vỡ òa đến nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT