"Đi thôi." Thẩm Thạch tức giận giục, "Chúng ta bây giờ không biết mình ở đâu, còn có thời gian ngây người ở đây à? Phải tranh thủ thời gian đi tìm đường ra mới đúng."
Chung Thanh Trúc ừ một tiếng, nhưng bước chân lại di chuyển vô cùng nhỏ, mắt vẫn lưu luyến cảnh trời sao xinh đẹp, không muốn rời đi.
Thẩm Thạch hừ một tiếng, lặp lại: "Đi nhanh đi, mấy cái đá này không đáng tiền."
Chung Thanh Trúc cười : "Ngươi không thấy chỗ này rất đẹp à?"
Thẩm Thạch khinh thường: "Đẹp có thể làm cơm ăn không?"
Chung Thanh Trúc trừng mắt : "Vậy Linh Tinh có thể làm cơm ăn hả?"
Thẩm Thạch hặc hặc cười : "Haha, ngươi đừng nói vậy nha, Linh Tinh thật sự có thể làm cơm ăn."
Quả thực có một điển cố về việc Linh Tinh làm cơm. Trong Tu Chân giới ai cũng biết, khi người tu đạo bắt đầu tu luyện, thu nạp Linh lực trong Linh Tinh, khi Linh lực nhập vào cơ thể, sẽ dần cải tạo cơ thể, khiến cơ thể thay đổi so với người thường. Trong đó có một chỗ khác biệt rất lớn, đó là linh lực trong người có thể giúp hạn chế tiêu hao thể lực, không cần phải ăn uống để bổ sung, hay có thể nói ngắn gọn là đã là tu sĩ, thì không cần ăn cơm nữa. . .
Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc khi mới tới Thanh Ngư Đảo, vẫn được Lăng Tiêu Tông sắp xếp cho ăn, nhưng từ khi họ bắt đầu tu luyện, dẫn linh nhập thể thành công, chuyện ăn cũng chấm dứt. Đối với tu sĩ như họ, chỉ cần có Linh Tinh cung cấp năng lượng tu luyện, trên căn bản không cần phải ăn đồ ăn bình thường nữa, đương nhiên ngoài Linh Tinh, có rất nhiều thiên tài địa bảo chứa Linh lực linh đan diệu dược, hỗ trợ lớn cho tu luyện, có cơ hội họ sẽ được dùng, nhưng những thứ quý hiếm như vậy, muốn có thì phải xem cơ duyên.
Trong đường hầm tĩnh mịch, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc tiếp tục đi thẳng về phía trước, Chung Thanh Trúc còn quay đầu lại mấy lần, vẫn lưu luyến vô cùng với Huỳnh Quang Thạch không muốn đi. Nhưng đi một hồi, hai người nhận ra dọc theo đường hầm vẫn rải rác có Huỳnh Quang Thạch, chỉ là không tập trung nhiều như chỗ kia, mà chỉ thưa thớt lẻ tẻ mà thôi, ánh sáng chiếu ra rất có giới hạn.
Nhưng dù vậy, chút ánh sáng đó vẫn đủ lờ mờ chiếu sáng huyệt động, giúp hai người đi lại dễ hơn rất nhiều.
Đi một lúc lâu, trong lòng Chung Thanh Trúc lại thấy sợ hãi. Huyệt động tối tăm không ai tới, quái thạch với hình dạng quái dị khắp nơi, trong ánh sáng yếu ớt lập lòe trông rất đáng sợ, như quỷ quái âm linh của địa ngục.
Cô bất tri bất giác, vô thức nhích tới gần Thẩm Thạch, đưa tay định nắm lấy tay áo hắn, nhưng nắm hụt, mới nhớ ra vải áo chỗ đó đã bị xé ra làm dây cột cho mình rồi.
Cô đỏ mặt nhìn trộm thiếu niên trước mặt, cảm thấy yên tâm hơn.
"Thẩm đại ca, ngươi đừng có gọi tên ta như vậy, nghe cứ như chúng ta có cừu oán vậy."
"A, vậy hả?" Thẩm Thạch không có sự tinh tế, để ý như Chung Thanh Trúc, nên ngơ ngác : "Cũng giống ha, vậy ta gọi ngươi là gì, Chung sư muội?"
Khóe miệng Chung Thanh Trúc run run, mắt lấp lánh : "Như vầy đi, về sau nếu có người ngoài, ngươi gọi ta là Chung sư muội, còn lúc không có người, ngươi kêu ta Thanh Trúc là được rồi." Nói xong cảm thấy mình nói hơi khó hiểu, vội giải thích, "Mẫu thân ta luôn gọi ta như vậy, hôm bái nhập tông môn, ở Bái Tiên Nham ngươi đã cứu ta một lần, hôm nay lại. . . A..., dù sao ngươi cũng đối với ta rất tốt, nên sau này những lúc không có ai, gọi ta là Thanh Trúc được không?"
Thẩm Thạch chớp mắt, cảm thấy có cái gì đó. Thường ngày hắn chú ý cẩn thận, nhưng dù gì, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, chưa biết gì về tình cảm, không phát triển sớm như con gái, nên không nhận ra được sự mập mờ trong lời nói của Chung Thanh Trúc. Hắn chỉ cảm thấy Chung Thanh Trúc nói đúng là có lý, nhưng hình như có chỗ nào đó không ổn, có điều nghĩ mãi mà không nghĩ ra, nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa, dù sao chuyện quan trọng nhất phải nghĩ hôm nay là phải sống cái đã rồi cái gì đó mới tính sau, giờ hơi sức đâu quan tâm gọi nhau là cái gì, nên sảng khoái trả lời: "Được thôi, vậy sau này ta gọi ngươi Thanh Trúc, kêu như vậy cũng tiện."
Chung Thanh Trúc che miệng cười, ánh mắt nhìn Thẩm Thạch rất dịu dàng : "Vậy sau này ta gọi ngươi là gì, Thẩm đại ca được không?"
Thẩm Thạch khoát tay chặn lại : "Khách khí quá. Ngươi bảo ta gọi ngươi giống cách mẹ ngươi gọi, vậy ngươi cũng gọi ta giống cách cha ta gọi ta đi."
Chung Thanh Trúc nhìn Thẩm Thạch, càng nhìn càng thấy hắn ngốc, nhưng kỳ quái là cũng càng xem càng thuận mắt, bèn hỏi : "Vậy cha ngươi gọi ngươi là gì?"
"Tảng Đá, hoặc là Tiểu Thạch Đầu."
"A.... . . Được rồi, " Chung Thanh Trúc im lặng, trong lòng thầm khinh bỉ vị đại thúc mập lùn chưa từng gặp mặt mập kia, sau đó nói: "Vậy sau này lúc có người ngoài thì ta gọi ngươi Thẩm sư huynh, còn lúc không có ai ta kêu ngươi Tảng Đá nhé?"
"Tùy tiện đi." Thẩm Thạch phẩy tay, không hề quan tâm, hắn còn đang bận suy nghĩ.
Chung Thanh Trúc hỏi : "Sao vậy?"
Thẩm Thạch cười khan: "Vừa rồi ta gọi ngươi là vì muốn hỏi ngươi một chuyện."
Thẩm Thạch tiếp tục đi: "Nhưng bị ngươi nhằn nói sang chuyện khác, nên ta quên mất rồi. . ."
Chung Thanh Trúc nhìn theo lưng hắn, lắc đầu.
Những đốm sáng như đom đóm, yếu ớt nhưng xinh đẹp, nhẹ nhàng phiêu đãng sau lưng họ, chìm nổi trong bóng tối vĩnh hằng bất diệt.
※※※
Không biết từ lúc nào, Thẩm Thạch chợt phát hiện tiếng nước bì bõm đã biến mất, cúi đầu xuống nhìn, nhận ra mình không còn đi trong nước, mà mặt đất dưới chân hoàn toàn khô ráo.
Mà hướng đi của huyệt động hình như cũng đang có vẻ hướng lên, Thẩm Thạch vui vẻ, nói với Chung Thanh Trúc: "Dưới chân hết có nước rồi."
Chung Thanh Trúc cúi xuống nhìn, cũng vui mừng, gật đầu mang theo vài phần kỳ vọng : "Nói như vậy thì, chúng ta sắp tới mặt đất rồi phải không?"
Thẩm Thạch ha ha cười : "Khó mà biết, nhưng rất hy vọng. Ngươi có mệt không, nếu mệt thì dừng lại nghỉ một chút, không mệt chúng ta tiếp tục đi."
Chung Thanh Trúc lắc đầu : "Ta không mệt, đi thôi."
"Ờ." Thẩm Thạch gật đầu, quay người tiếp tục đi. Suốt huyệt động luôn có Huỳnh Quang Thạch, khi nhiều khi ít, khi sáng khi ảm đạm, nhưng chung quy đã mang lại ánh sáng, và mang lại cho họ vài phần hy vọng.
Địa thế huyệt động dần dần cao lên, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc cũng dần thêm hy vọng, mọi mỏi mệt cũng bị quăng đi mất.
Tiếng bước chân vang vọng, chung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, tiếng thở dốc dần lớn hơn, mồ hôi cũng bắt đầu chảy thành dòng. Nhưng địa thế dưới chân càng ngày càng cao, giống như sắp ra tới nơi rồi, nên dù bị đau, cả hai cũng cắn răng kiên trì, không có ý định dừng lại.
Từng bước một đi qua hắc ám, đi qua huyệt động tối tăm yên tĩnh, cảm giác như đã vượt qua trăm sông ngàn núi, đuổi theo một điểm hy vọng.
Bỗng nhiên, ở đằng trước, một luồng ánh sáng sáng ngời, đột nhiên chiếu vào.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc cùng nhìn thấy, không hẹn cùng dừng bước lại, nhìn lên phía trước.
Chỗ đó, là ánh sáng.
Ánh sáng ấm áp, và quen thuộc.
Thẩm Thạch thở ra một hơi thật dài, quay lại nhìn Chung Thanh Trúc, thấy cô cũng ết sức kích động, bờ môi run rẩy, quay sang nhìn hắn.
Thẩm Thạch gật đầu, mỉm cười: "Được cứu rồi."
Chung Thanh Trúc như có nước mắt, không nói được gì, chỉ gật đầu.
Thẩm Thạch vung tay lên, hặc hặc cười: "Đi, chúng ta đi ra ngoài."
Dứt lời dẫn đầu đi đến, cùng Chung Thanh Trúc sải bước đi về phía ánh sáng, quả nhiên nhìn thấy cửa động, cao hơn thân người, tràn đầy rêu xanh, ánh sáng từ ngoài động chiếu vào, tuy chưa thấy rõ bên ngoài, nhưng nhất định là trên mặt đất.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc vui mừng chạy ra.
Nhưng khi thấy rõ cảnh bên ngoài, cả hai đều cứng đờ, vì đó không phải là cảnh cũ nơi họ tránh cơn sóng dữ, càng không phải bãi biển nơi Chung Thanh Trúc nhặt vỏ sò, mà là một cái hố trời hẹp sâu, đáy hố rộng khoảng mười trượng, một nửa là hồ nước, chung quanh là vách đá dựng đứng, cao vời vợi, hai người họ, chính là đang ở trong tuyệt địa dưới đáy hố trời, như hai con kiến con nhỏ bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT