Một mảnh tĩnh mịch của vô số thông đạo tạo thành mê cung rắc rối phức tạp giăng khắp nơi trước mắt này lại khiến cho Thẩm Thạch khôi phục lại bộ dáng giống như khi mới tiến vào Yêu Tộc Địa cung, Nhưng sau khi đã trải qua những nguy cơ kinh người kia, Thẩm Thạch đã sớm không còn có tâm lý cầu may nữa, nơi đây uy danh vốn là vạn năm hung hiểm tuyệt địa, tuyệt đối không chỉ có hư danh.
Đến giờ Thẩm Thạch vẫn chưa gặp phải những cấm chế lợi hại kia lần nào, hắn âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ tuyến đường vừa đi vì mình một mực theo sau bạch y nữ quỷ quỷ dị ở phía trước nên vô tình mới tránh khỏi những cơ quan kia.
Tuy rằng sự thật đến cùng có phải như thế hay không, Thẩm Thạch cũng không nắm chắc, nhưng khi đang suy nghĩ những vấn đề này, hắn vẫn vô thức theo sát bóng trắng phía trước. Tuy thực lực của bạch y nữ quỷ tỏ ra vô cùng đáng sợ, khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng ít ra trước mắt, nó là người duy nhất trong địa cung này đối với Thẩm Thạch và Tiểu Hắc không có địch ý.
Tâm trạng thấp thỏm mà theo sát sau lưng bóng trắng, Thẩm Thạch thỉnh thoảng liếc về phía thân ảnh của nàng, cẩn thận quan sát, bạch y nữ quỷ tựa như không hề biết có Thẩm Thạch ở sau lưng, vẫn chậm chạp trầm tĩnh lướt về phía trước, hơn nữa, kỳ quái là đã qua một lúc rồi, Thẩm Thạch không có nghe thấy tiếng khóc buồn bã nỉ non của nàng nữa.
Bất giác lại đi được một lúc lâu, có lẽ là do uy lực của bạch y nữ quỷ chấn nhiếp, chung quanh không còn thấy những quỷ vật phổ thông kia xuất hiện, nên Thẩm Thạch hẳn là cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau khi lưu ý tình huống bốn phía hắn bắt đầu cẩn thận để ý tới bạch y nữ quỷ.
Thân hình nàng hết sức thon thả và nhỏ nhắn, thoạt nhìn như là thiếu nữ tuổi thanh xuân, ngoại trừ đôi chân vẫn luôn trôi nổi giữa không trung làm cho da đầu người ta có chút run lên. Tóc nàng dài và đen nhánh, rủ thẳng xuống đến tấm lưng và trước ngực, che hết cả khuôn mặt, bất quá qua những khe hở của những sợi tóc mềm mại ấy, Thẩm Thạch vẫn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một mảng da thịt trắng như tuyết.
Ngoài những điều đó ra, không còn bất kì manh mối nào khác.
Con đường này dường như đặc biệt dài dằng dặc, tựa như di dưới tòa Yêu tộc địa cung này vĩnh viễn cũng không hết, sinh ra rồi chết đi, cả đời cứ đi như vậy. Thẩm Thạch cứ đi, đi mãi, đột nhiên trong lòng có cảm giác quái dị như vậy, ngay sau đó hắn chợt bừng tỉnh, trong lòng xẹt qua một tia hồi hộp.
Cũng chính thời điểm này, hắn chợt thấy cảnh vật phía trước biến đổi mãnh liệt, vốn dĩ là những thông đạo giao thoa vô cùng phức tạp nhưng sau khi xuyên qua không biết bao nhiêu con đường, có thể khiến cho người ta hoa mày chóng mặt thì giờ đây trong tầm mắt của hắn, một tòa cung điện khổng lồ mang phong cách cổ xưa, sừng sững cao ngất xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ nhìn sơ từ bên ngoài nơi mới xuất hiện đại điện này, dường như so với Bàn Cổ Thần điện lúc Thẩm Thạch mới tiến vào địa cung cũng lớn hơn bốn đến năm lần, còn so với cung điện thờ cúng Âm Minh Tháp thì lại càng lớn hơn không biết bao nhiêu mà nói, nơi đây cũng không có nhiều phù hoa, hoa văn trang sức, thoạt nhìn so với phong cách thời Thiên Yêu Vương Đình đã từng cường thịnh nhất thời kia cũng không giống lắm, mơ hồ còn có một luồng cổ xưa mênh mang chi ý, mà ở phía trên cửa chính của đại điện lại có một tấm đá cực lớn, có khắc ba chữ to:
Yêu Hoàng Điện!
Nhìn thấy ba chữ kia, Thẩm Thạch lập tức ngơ ngác một chút, bởi vì ba chữ kia với hắn cũng không xa lạ gì, trên thực thế ba chữ kia chính là đại biểu cho một địa điểm có thanh danh cực kỳ hiển hách, tại vạn năm trước vào thời Thiên Yêu Vương Đình, chính là chỗ ở của Yêu Hoàng, người nắm giữ quyền thế vô thượng trong Hồng Mông chư giới, mà ngoài ra Yêu Hoàng Điện còn mang một tầng thâm ý khác, đó là ở vạn năm trước vào thời khắc cuối cùng của trận đại chiến Nhân Yêu, một trận chiến mà khiến cho nhật nguyệt biến sắc ấy, nơi diễn ra chính là ở bên trong Yêu tộc đế cung tại Yêu Hoàng điện.
Kết quả cuối cùng của trận đại chiến Nhân Yêu đó, tới giờ đương nhiên mọi người ai cũng biết, nhưng khi Thẩm Thạch dừng ở khối đá khắc ba chữ Yêu Hoàng Điện lại đột nhiên nghĩ tới một việc trước nay chưa hề có người chú ý tới…
Tất cả mọi người đều biết kết quả cuối cùng của trận đại chiến Nhân Yêu là Nhân tộc đại thắng còn yêu tộc tan tác, tất cả mọi người khi nghe câu chuyện làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào ấy, trước tiên họ nhớ tới sự nghiệp to lớn của các bậc tiên thánh tiền bối, thường thường tò mò hơn cũng chỉ hỏi tới kết cục của mấy vị tuyệt thế thiên Yêu trong cuộc đại chiến đó, cũng vì cái chết của bọn họ mà vui mừng hoan hô, cũng có thể tò mò hơn mà hỏi về hướng đi của vị Yêu Hoàng nhỏ tuổi cuối cùng của Yêu tộc, khi hắn chạy trốn, trong lúc Phi Hồng Giới bị hóa thành Âm Sát địa ngục, không biết hài tử đó có hay không đã chết tại biển Âm sát đó.
Những việc như thế, cũng không có gì đặc biệt, thường xuyên thược được mọi người nghị luận, nhưng hình như chưa từng có người chú ý tới bối cảnh của trận quyết chiến, tất cả mọi người lúc kể chuyện xưa đều nói đến trận quyết chiến là ở Yêu Hoàng điện, nhưng mà sau trận quyết chiến thì sao? Thắng bại phân minh thế nào?
Không có người nào, cũng không có bất kỳ câu chuyện nào đề cập tới tòa Yêu Hoàng Điện này.
Tòa đại điện vĩ đại mà chứa vô số những sắc thái truyền kỳ, cứ như vậy tại trong lịch sử phai nhạt mà mai một rồi biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Có phải hay không ngày đó nó đã bị lửa lớn thiêu rụi? Có phải hay không vô số đại quân của nhân tộc tu sĩ tới tranh đoạt tất cả bảo tàng trân quý? Hay dưới sự vui vẻ của người chiến thắng, đã phá hủy đi nơi tượng trưng cho Yêu tộc hạch tâm này?
Thẩm Thạch chợt phát hiện, mình trước giờ cũng chưa hề để ý tới vận mệnh tiếp theo của tòa Yêu Hoàng Điện, cho đến tận thời điểm này, khi bất ngờ thấy được tòa đại điện này và ba chữ to kia.
Chẳng lẽ đây chính là tòa đại điện uy danh hiển hách tràn đầy sắc thái truyền kỳ vĩ đại vào vạn năm trước sao? Nhưng mà kiến trúc của Yêu Hoàng Điện là ở trên mặt đất, làm sao lại hạ xuống sâu trong mặt đất chỗ mê cung này? Hay là vốn dĩ Thiên Yêu vương đình năm đó xây dựng hai cái Yêu Hoàng Điện, một trên mặt đất, một dưới mặt đất?
Thẩm Thạch nhận ra mình không thể nào suy nghĩ rõ ràng chuyện này được, bất quá những nghi hoặc tương tự như thế sau khi hắn tiến vào Yêu tộc địa cung cũng phát hiện không ít, cho nên sau khi lắc đầu, hắn dứt khoát cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi đang suy nghĩ có nên đi qua cẩn thận xem xét một phen hay không thì hắn lại phát hiện bạch y nữ quỷ cùng hắn tới đây hầu như chưa bao giờ chủ động dừng lại, bỗng nhiên khi tới cách Yêu Hoàng Điện mấy trượng đột nhiên dừng bước.
Tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, lập tức ngừng bước, ý niềm trong đầu cấp tốc chuyển động, ánh mắt dừng lại trên Yêu Hoàng Điện.
Thoạt nhìn, chỗ này có chút không đơn giản!
***
Bạch y nữ quỷ sau khi ngoài ý muốn dừng thân, lại hướng mặt về Yêu Hoàng Điện yên tĩnh mà đứng thẳng, bởi vì tóc nàng che mặt, Thẩm Thạch nhìn không thấy sắc mặt và ánh mắt của nàng, nhưng trong một nơi hoàn toàn yên tĩnh thế này, cảm giác bầu không khí có chút quỷ dị và lạnh cứng.
Thậm Thạch nhìn bạch y nữ quỷ một hồi, phát hiện nàng cũng không có ý định tiếp tục đi về phía trước, tựa hồ trong Yêu Hoàng điện có đồ vật gì đó thu hút nàng, làm cho nàng muốn yên lặng đứng ở đây, ngoài ra nàng lại không có thêm nhiều động tác.
Thẩm Thạch có chút nghi hoặc, nhìn ngược lại về phía Yêu Hoàng Điện, phát hiện cửa điện khổng lồ rõ ràng đang mở ra một nửa, bên trong nhìn có chút âm u, cho nên từ chỗ hắn nhìn không rõ động tĩnh ở bên trong. Mà cùng lúc đó, Tiểu Hắc Trư một mực yên tĩnh theo sát bên cạnh hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngửi vài cái trong không khí, sau đó tựa hồ cảm giác được cái gì, quay đầu hừ một tiếng với Thẩm Thạch, như kêu gọi hắn, sau đó cất bước hướng về phía tòa Yêu Hoàng Điện đi đến. ============== Sau đại chiến Nhân - Yêu Địa cung chẳng tiêu điều Nữ quỷ nhìn đứng ngắm Tiểu Hắc quyết vào thăm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT