Nghe đồn năm đó sau khi đại chiến Nhân – Yêu kết thúc, những cột đá trên Thanh Long Sơn đều do đích thân Lục Thánh bố trí, chúng chính là những cấm chế có tuổi đời lên đến hàng vạn năm lịch sử. Trải qua năm tháng dài dằng dặc bị mài mòn nên trên bề mặt cột đá hằn lên rất nhiều dấu tích, vì thế Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ có thể thấy rất rõ những khe hở hay vết nứt.
Thế nhưng có điều kỳ lạ là nhìn cột đá này không lâm tình trạng suy yếu mà vẫn đứng sừng sững và hiên ngang . Tuy rằng Thẩm Thạch thấy nó không được to lớn và hùng vĩ như bảy cây trụ đá Hồng Quân trên Quan Hải Đài ở Kim Hồng Sơn, nhưng nó cũng cao đến mấy trượng, đồng thời cắm chặt vào sườn núi Thanh Sơn và toát lên một khí thế khác hẳn.
Trên bề mặt cột đá cũng không phải là trống trơn, khi Thẩm Thạch nhìn kỹ mới thấy ở đó chạm khắc các hình rồng phượng ẩn hiện giữa những đám mây, như đang bay lượn trên trời cao và liếc nhìn thế gian bằng nửa con mắt, duy nhất một trụ đá mà như định cả giang sơn.
Chung Thanh Lộ bắt gặp Thẩm Thạch đang chăm chú quan sát trụ đá, nàng liền mỉm cười rồi nói: “Thạch Đầu, ngươi biết tên của nó sao?”
Thẩm Thạch trầm ngâm đáp: “Phải chăng là Trấn Yêu Trụ?”
Chung Thanh Lộ gật đầu: “Đúng rồi đó, ta nghĩ ngươi đọc sách nhiều như thế thì thế nào ngươi cũng sẽ biết.”
Thẩm Thạch mỉm cười đáp lời: “Hồi trước, ta đã đọc được điều này từ một cuốn sách, trong đó có viết, năm ấy sau khi chúng ta đánh lui Yêu tộc, vào thời điểm Lục Thánh phong cấm Đế cung Yêu tộc, Nguyên Vấn Thiên cầm đầu các vị thánh nhân trực tiếp bố trí cấm chế, cụ thể là đã cắm xuống tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm cây Trấn Yêu Trụ, hình thành một đại trận khổng lồ, phong cấm hoàn toàn vạn dặm Thanh Sơn, bản lĩnh ấy thật sự là thông thiên.”
Chung Thanh Lộ ngẩng đầu liếc nhìn Trấn Yêu Trụ, ánh mắt và sắc mặt của nàng toát lên sự kính trọng. Thẩm Thạch ở bên cạnh thấy vậy, không hiểu sao bỗng nhiên trong đầu lại nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, Nhân tộc vốn đông đúc, nhưng hầu như hàng vạn năm qua chẳng có tín ngưỡng vững chắc và lớn lao nào, phải chăng sự sùng bái và tưởng nhớ đến Lục Thánh thời xưa mới chính là tín ngưỡng của Nhân tộc?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Thẩm Thạch thì bản thân hắn cũng thấy thật buồn cười. Hắn nghĩ thầm, gần đây mình thật khó hiểu, chẳng lẽ sau khi đi một chuyến vào Vấn Thiên Bí Cảnh rồi trở về thì đầu óc mình xảy ra vấn đề gì sao?
Dẹp qua một bên những suy nghĩ vẩn vơ, Thẩm Thạch tiến gần đến bên cạnh Trấn Yêu Trụ rồi nhìn Chung Thanh Lộ, nói: “Thanh Lộ, thật ra khối Lam Oa Thạch kia, ta…”
Dù đã hạ quyết tâm nói rõ với Chung Thanh Lộ về Lăng Xuân Nê, nhưng lời vừa đến cửa miệng thì hắn lại ngập ngừng, tất nhiên khi hắn đã quyết thì sẽ không nghĩ tới việc đổi ý, chẳng qua là hắn cảm thấy hơi lúng túng khi đề cập đến vấn đề này mà thôi. Đang suy nghĩ xem nên nói tiếp với Chung Thanh Lộ như thế nào, bỗng hắn thấy nàng trở nên ngơ ngác, nàng giương mắt rồi chỉ tay, kèm theo vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ồ, đám mây bên kia sao kỳ quái thế nhỉ, Thạch Đầu, ngươi nhìn mau!”
Thẩm Thạch lật đật quay đầu và nhìn theo hướng tay Chung Thanh Lộ vừa chỉ, lập tức ánh mắt hắn cũng trở nên chăm chú hẳn lên. Trên đỉnh Thanh Long Sơn, cái mảng mây đen tụ lại không tan trong nhiều ngày nay vốn bất di bất dịch thì bây giờ bắt đầu đang cuồn cuộn chuyển động.
Đám mây màu đen như đang bị cái gì đó kích thích, đảo lên rồi lộn xuống, cuồn cuộn muốn bay lên nhưng chỉ được một quãng ngắn rồi đột ngột ngừng lại như bị lực lượng nào đó áp chế mà không có cách nào bay cao hơn được nữa.
Giữa trời đất và núi rừng, bỗng nhiên cảm giác như có cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Thanh Sơn lại rơi vào cảnh tĩnh mịch như trước, Thẩm Thạch quan sát sơn mạch khổng lồ và thần bí này, đồng thời lông mày khẽ nhíu lại. Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới khu vực quanh Thanh Long Sơn, nhưng hôm nay đứng ở đây, ngoại trừ cái đám mây đen kỳ quái kia, hắn cảm thấy hình như ngọn núi này có gì đó khác hơn so với ngày thường.
Giống như…Thiếu thiếu cái gì vậy nhỉ?
Cây rừng? Cỏ hoang? Hay phế tích? Nếu xem xét kỹ thì có lẽ Thanh Long Sơn vẫn giống khi xưa như đúc, chẳng có bất kỳ thay đổi nào, Thẩm Thạch nghĩ mãi không ra là cuối cùng ở đây đã thiếu đi thứ gì.
Trong lúc này, sau khi đám mây đen trên đỉnh núi cố gắng bứt phá để bay lên nhưng không thành công, bỗng nhiên nó giống như một cục bột mì bị người đầu bếp lạnh lùng đập bẹt dí rồi phè ra chung quanh.
Khí tức âm u từ trên trời tràn xuống dưới, càng ngày đám mây đen càng che khuất ánh sáng, thế nên dù bây giờ đang là ban ngày nhưng ở đỉnh Thanh Long Sơn lại có thêm nhiều khu vực dần dần chìm vào trong tối tăm.
Trong lòng Thẩm Thạch xẹt qua một cảm giác không ổn, hắn thấy hiện tượng của đám mây đen kia chẳng phải tốt lành gì, mặt khác hắn nghĩ nơi đây vốn hung hiểm khó lường, ngay đến các bậc thánh nhân cũng phải phong bế những địa vực quỷ dị, thế nên hắn lập tức sinh lòng muốn rút lui nên quay đầu nói với Chung Thanh Lộ:
“Thanh Lộ, xem ra tình hình này có gì đó không đúng, hay là chúng ta…”
“A!” Thẩm Thạch còn chưa dứt lời thì bất ngờ Chung Thanh Lộ khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này nàng đang cùng Thẩm Thạch đứng cạnh Trấn Yêu Trụ và quan sát sự biến hóa của đám mây đen, nhưng có lẽ nàng phát hiện được điều gì nên đột ngột quay lại rồi nhìn vào Trấn Yêu Trụ, vừa kinh ngạc vừa nói: “Thạch Đầu, hình như Trấn Yêu Trụ đang rất nóng.”
Thẩm Thạch giật mình, hắn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Chung Thanh Lộ giơ tay chạm vào Trấn Yêu Trụ.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, Chung Thanh Lộ hầu như không ra ngoài thám hiểm, cũng chẳng có chút kinh nghiệm ma luyện nào. Ngược lại, Thẩm Thạch trải qua nhiều lần vào chết ra sống nên gần như ngay lập tức đã cảm thấy việc Trấn Yêu Trụ nóng lên chỉ sợ bị thứ gì đó gây ra, trong tình huống này tốt nhất là không nên chạm vào nó mới phải.
Hắn vội vàng mở miệng muốn kêu Chung Thanh Lộ dừng lại, nhưng lúc này nàng là người đứng gần cột đá nên hồn nhiên vươn tay chạm lên Trấn Yêu Trụ, Thẩm Thạch muốn gọi cũng chẳng kịp, trong tích tắc, trái tim hắn chợt nhảy lên một phát.
Bàn tay trắng nõn chạm vào mặt đá và vuốt nhẹ.
“A” Chung Thanh Lộ kêu lên rồi rụt tay lại, nàng quay sang phía Thẩm Thạch , lè lưỡi nói: “Thật sự là rất nóng đó.”
Toàn thân Thẩm Thạch đang căng ra, chỉ chực xông lên bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ nhìn thấy Chung Thanh Lộ bình an vô sự thì hắn âm thầm gượng cười. Thẩm Thạch tự vấn, chẳng hiểu sao hôm nay mình cứ nghi thần nghi quỷ, hắn lúng túng cười khan một cái rồi đi đến bên Chung Thanh Lộ và nói:
“Hay là chúng ta đi thôi, không biết vì sao cột đá nóng lên, giống như không phải là chuyện tốt.”
Chung Thanh Lộ thoáng lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp: “Được, quả thật lúc này Trấn Yêu Trụ có chút quái dị, không tin thì ngươi sờ thử mà xem, coi chừng rất nóng đó.”
Thẩm Thạch cười cười, hắn nhìn vào hình thù hai loài thú may mắn là long phượng được trạm khắc trên Trấn Yêu Trụ, ít nhất theo quan sát từ bên ngoài thì không có bất kỳ sự khác thường nào cũng như chẳng thấy dấu hiệu nóng lên. Tuy vậy, Chung Thanh Lộ đã xác nhận thì hắn tin, hơn nữa vừa nãy thấy nàng chạm vào nhưng không có gì xảy ra nên Thẩm Thạch liền cười nói: “Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.”
Chung Thanh Lộ “Ừ” một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi, lúc này ánh mắt Thẩm Thạch lướt qua Trấn Yêu Trụ thì bỗng nhiên trong đầu hắn lại sinh ra một sự hiếu kỳ, hắn nhịn không được bèn thò tay sờ lên cột đá. Trấn Yêu Trụ không hề có gì thay đổi, sao Chung Thanh Lộ lại nói là nóng nhỉ?
Hắn rụt rè chạm tay lên cây cột đá.
Quả nhiên có một luồng nhiệt lực nóng bỏng truyền đến đầu ngón tay, nhưng chính vào thời điểm này, không đợi Thẩm Thạch kịp phản ứng thì nhanh như chớp giật, trong một khắc thanh cổ kiếm Lục Tiên vốn nương náu ở Đan điền của hắn lại đột ngột phản ứng.
Một luồng linh lực dồi dào và khó hiểu từ trong Đan điền của hắn mãnh liệt tuôn ra, nháy mắt đã tràn vào khắp kinh mạch, thông qua cánh tay của hắn rồi lao thẳng đến Trấn Yêu Trụ.
Thẩm Thạch giật thót cả người, như vừa nghĩ đến điều gì, hắn vội vàng rụt tay lại nhưng lúc này đã muộn, chỉ nghe thấy đằng trước bàn tay đột ngột vang lên một tiếng “Két”, giữa vùng núi hoang vu và yên tĩnh này, âm thanh đó thật nổi bật.
Chung Thanh Lộ ngạc nhiên nhìn lại, nàng thấy sắc mặt Thẩm Thạch đang vô cùng khó coi. Trước mắt hai người bọn họ, trên cây cột đá có tuổi đời hàng vạn năm lịch sử, vốn được xem là một trong những thánh vật của Nhân tộc do chính tay Lục Thánh bố trí là cây Trấn Yêu Trụ kia, lúc này, trên bề mặt của nó đã xuất hiện một vết nứt dài vài thước trông rất ghê gớm.
Trong khoảnh khắc, Chung Thanh Lộ hoảng sợ thốt không nên lời, nàng kinh hãi nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch thì ngây ra như phỗng, mất một lúc hắn mới quay sang như muốn nói với Chung Thanh Lộ cái gì đó nhưng rồi lại thôi. Rất lâu sau hắn mới cười gượng nói:
“Cái này…Đây không phải là do ta làm đâu nhé…” ================ Ngọn núi Thanh Long lắm yêu ma Nhờ trụ Trấn Yêu mới ôn hòa Thẩm Chung ngẫu hứng tay chạm đến Trụ nứt, nhìn nhau: họa đến nhà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT