“A…” Thẩm Thạch trầm mặc nhìn biểu lộ của Chung Thanh Lộ, có cảm giác không biết nói gì cho phải, loại cảm giác này tương đối phức tạp, dường như là hơi băn khoăn, nhưng đương nhiên hắn sẽ không đứng về phía Yêu tộc, cho dù hắn đã từng sống ba năm ở Yêu giới đi chăng nữa.

Trong ba năm đó, hắn đã gặp rất nhiều Yêu tộc, cũng từng kề vai sát cánh chiến đấu sinh tử với không ít người trong Yêu tộc. Nhưng hắn là Nhân tộc, lập trường này chưa bao giờ thay đổi trong thâm tâm Thẩm Thạch.

Ta là Nhân tộc, chẳng qua do duyên trời nên bị đưa tới Yêu giới, vì mạng sống mà bắt buộc phải đóng giả Yêu tộc mà thôi. Đây luôn là những suy nghĩ ở sâu trong thâm tâm Thẩm Thạch suốt ba năm qua. Tuy rằng hắn vẫn có bằng hữu là người Yêu tộc, cũng biết được rằng Yêu tộc cũng có những cảm giác vui, buồn, giận dữ, đau khổ, họ tôn thờ tổ tiên, luôn nhớ về vinh quang trước đây vì thế giống như lão Bạch Hầu, họ luôn kiên định với việc phản công lại Nhân tộc.

Bọn họ nói rằng ngày ấy những Nhân tộc còn sót lại ở Yêu giới đã bị giết hết, hầu như không còn ai nữa, nói tới việc đó mà thần sắc họ rất bình tĩnh và lạnh lùng, giống như tất cả những việc đó là đương nhiên. Cũng giống như khi Nhân tộc nói tới việc giết chóc Yêu tộc, thần sắc biểu lộ cũng là như vậy.

Thù hận giữa hai đại tộc Nhân – Yêu đã khắc sâu vào trong tâm khảm của mỗi bọn họ. Chém giết, thù hận lẫn nhau dường như đã là đạo lý hiển nhiên rồi.

Cho dù là lão Bạch Hầu hay là Chung Thanh Lộ xinh đẹp dịu dàng đang ở bên cạnh Thẩm Thạch đây cũng đều như vậy.

Thẩm Thạch cảm thấy có chút không thoải mái và mờ mịt. Nhưng hắn biết Chung Thanh Lộ nói như vậy là không có gì sai, dù có đi hỏi mười người hay một trăm người bạn bè Nhân tộc khác thì đáp án cũng là như vậy. Thực ra, nếu câu trả lời không giống như thế, ngược lại lại khiến người ta hoài nghi và khinh bỉ.

Đây là sự thật, không có bất kỳ người nào có thể thay đổi, thâm tâm Thẩm Thạch cũng không có muốn thay đổi ý niệm này, thậm chí hắn còn cảm thấy một chút xấu hổ vì cảm giác mờ mịt không hiểu trước đó của mình. Hắn nghĩ thầm chẳng lẽ mình thật sự bị ảnh hưởng cái gì đó trong ba năm ở Yêu giới nên mới cảm thấy mềm lòng sao?

Hắn lắc đầu, đem những suy nghĩ nhàm chán này ra khỏi đầu, không để tâm đến nữa. sau đó lộ ra vẻ tươi cười nói với Chung Thanh Lộ:

“Ngươi nói rất đúng, phải giết sạch bọn chúng!”

Chung Thanh Lộ nở nụ cười, Thẩm Thạch cũng mỉm cười, nhưng không hiểu sao thời khắc này trong đầu hắn chợt hiện lên gương mặt của lão Bạch Hầu, lại là hình ảnh lúc lão đang chờ chết.

Không biết mộ phần đặt sâu trong mảnh rừng kia có còn nguyên vẹn hay không?

Có lẽ phải tìm thời gian đi thăm lão cùng Thạch Trư thôi.

***

Thanh Sơn mặc dù tốt nhưng vẫn là một nơi hoang vu đổ nát, dù nơi đây đã từng có vinh quang sáng ngời nhưng đã sớm lụn bại, nhìn mãi cũng chỉ có vậy, không những thế bên trong lại có Quỷ vật và yêu thú. Vì thế sau khi đi dạo một hồi ở phía dưới núi Thanh Sơn, hai người muốn trở về, nên đi về hướng khách sạn.

Trên đường đi về, đôi mắt sáng, đẹp của Chung Thanh lộ ánh lên tia vui vẻ, có vẻ tâm tình đang khá tốt, bộ dáng luôn thư thái, vui vẻ. Thẩm Thạch thấy kỳ lạ, liền hỏi vì sao nàng lại vui vẻ thế, Chung Thanh Lộ vừa cười vừa nhìn hắn, nói:

“Nhìn ngươi tinh thần thoải mái, không vì cảnh giới đi xuống mà phiền não, thấy ngươi như vậy ta cũng thấy vui hơn ”

Thẩm Thạch cười ha ha, gật gật đầu, rồi mang thêm vài phần thành tâm tiếp tục cười. Hắn nghĩ thầm, Thanh Lộ quả là bằng hữu tốt đáng tương giao. Nhưng mà suy nghĩ lại trong chuyện này, người tới an ủi người khác, cuối cùng kết quả lại thành ra là mình còn vui vẻ hơn so với người được an ủi, có cảm giác có cái gì đó không thích hợp.

Hai người kề vai đi trên đường trở về, xuyên qua biển người đang chen chúc nhau trên phố như thủy triều, nhìn thấy xa xa có một tòa cao ốc nổi bật giữa những nóc nhà, đó chính là tổng đường của Thần Tiên Hội, tại Thiên Hồng Thành nó là một cao ốc nổi danh về sự cao sang, theo như kể lại, bên trong tòa cao ốc đó tụ tập vô số tài bảo của Thần Tiên Hội, nào là núi vàng, biển bạc, linh tinh vô số, đủ loại thiên tài địa bảo trân quý chất cao như núi. Thậm chí có người còn miêu tả rất sinh động rằng ở bên trong cao ốc đó ẩn giấu vô số cơ quan cùng rất nhiều cao thủ đạo hạnh cao thâm, dù là ai cũng đều đừng mơ tưởng mà có thể qua nổi cánh cửa bảo vệ của nơi đó.

Những tin tức này nghe một chút thì cũng không tính là gì, chẳng ai cho là thật, nhưng lại nói, không biết trong Tổng đường của Thần Tiên Hội có núi vàng biển bạc hay không nhưng chắc chắn kẻ trộm muốn vào xem không phải ít, dù sao tiền tài cũng làm dao động nhân tâm, bí quá hóa liều thôi. Nhưng lạ là đúng như những lời kể kia, trước nay chưa từng có tên đạo tặc nào tiến vào vụng trộm mà còn có thể xuất hiện ở nhân gian nữa.

Thẩm Thạch đi dạo trên mấy con phố bên ngoài, ngắm nhìn tòa cao ốc khổng lồ cao vút lên mây, nhìn khí thế như một ngọn núi vững chãi đứng ở đó, so với những ngôi nhà xung quanh mơ hồ lộ ra vài phần khí chất vương giả. Trong lòng Thẩm Thạch âm thầm nghĩ, đương nhiên hiện nay Thiên Hồng Thành đã không còn Đế Hoàng Yêu tộc cùng quan lại quyền quý của Thiên Yêu Vương Đình như ngày xưa nữa, nhưng mà từ ngày đó đến bây giờ Thần Tiên Hội vẫn tồn tại hơn vạn năm ở nơi đây, không chừng họ mới ngấm ngầm là vương giả ở thành trì to lớn này.

Mắt thấy đã đến gần phía bên ngoài Thanh Sơn khách sạn, Thẩm Thạch đang đi cạnh Chung Thanh Lộ chuẩn bị đi đến khách sạn, bỗng nhiên khóe mắt đảo qua một chỗ đầu đường đối diện, rồi hơi ngơ ngác một chút, chân cũng dừng bước.

Chung Thanh Lộ đi tới hai bước, phát hiện ra Thẩm Thạch không có đi theo, có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn, nói: “Thạch đầu, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: “Sắc trời vẫn còn hơi sớm, hay nàng về nghỉ ngơi trước đi, ta đi dạo bên ngoài, nhân tiện đảo qua các cửa hàng một chút.”

Chung Thanh Lộ quen biết hắn nhiều năm, đối với những thói quen yêu thích của hắn cũng có chỗ biết rõ, cũng biết Thẩm Thạch thường hay có thói quen đi dạo các cửa hàng một mình, hơn nữa với ánh mắt độc đáo từ nhỏ đã được tôi luyện của hắn, thường có thể tìm được một vài thứ hàng tốt không ngờ tới. Nàng liền lập tức gật đầu cười, nói: “Vậy được rồi, chỉ cần ngươi không suy nghĩ lung tung là được, ta về trước đây.”

Thẩm Thạch cười, phất phất tay với nàng. Chung Thanh Lộ nhẹ nhàng đi về phía Thanh Sơn khách sạn, không bao lâu đã đi vào. Hôm nay nguyên tòa Thanh Sơn khách sạn đã được Thần Tiên Hội bao hết, để làm chỗ sinh hoạt cho mọi người của Lăng Tiêu Tông, bất quá khách sạn này thập phần xa hoa và to lớn, dù là mỗi người một gian phòng cũng vẫn còn dư. Chỉ là hai ngày nữa những người trong phái khác của Tứ Chính danh môn cũng tới đây, không biết có cùng ở chỗ này hay không.

Tuy nhiên những chuyện này hiển nhiên Chung Thanh Lộ cũng không cần quan tâm, nàng đi vào cửa lớn, sau đó khoan thai quẹo phải, đi về phía chỗ ở của các đệ tử Lăng Tiêu Tông trên đại lầu. khi nàng vừa mới bước tới bậc thang của tầng thứ hai, bỗng nhiên một người từ bên cạnh đi tới, gọi nàng một tiếng: “Thanh Lộ!”

Chung Thanh Lộ quay đầu nhìn lại, thì ra là Tôn Hữu, nàng nói: “ Ừ, có chuyện gì sao?”

Tôn Hữu đi tới trước mặt nàng, nói: “Ta đang đi tìm Thạch Đầu nói chuyện, nhưng thấy cửa phòng hắn đã khóa, sau đó có người nói thấy ngươi cùng hắn đi ra ngoài, sao hiện tại chỉ mình người quay về thế, Thạch Đầu đâu rồi? Hay là ngươi ra ngoài một mình, không đi cùng hắn sao?”

Chung Thanh Lộ ngơ ngác một chút, không nghĩ hành tung của mình và Thẩm Thạch lại bị người khác âm thầm thấy được, nhất thời có chút không vui, cũng có chút xấu hổ. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: "Đúng, ta và Thạch Đầu cùng đi ra ngoài, là vì có chút lo lắng cho hắn, sợ hắn vì cảnh giới bị tụt lùi mà sinh ra phiền muộn nên kéo hắn ra ngoài khuyên nhủ một phen, nhưng dường như hắn là người có tâm hồn thoải mái, hẳn là không sao nữa rồi.”

Tôn Hữu nhìn nàng thật sâu một cái, lập tức mỉm cười nói: "Ngươi thật có tâm, đúng rồi, nếu hai người cùng ra ngoài tại sao chỉ có mình người trở về, Thạch Đầu đâu?”

Chung Thanh Lộ nói: “Vừa rồi cũng cùng trở về, nhưng ngay tại trước cửa Thạch Đầu nói muốn đi dạo ở mấy cửa hàng, nên để ta trở về trước.”

“A.” Tôn Hữu gật gật đầu, hắn đương nhiên cũng biết thói quen yêu thích của Thẩm Thạch, hắn nói: “Thì ra là thế.”

Chung Thanh Lộ gật đầu lại với hắn, cũng không nói thêm gì nữa, liền cất bước tiếp tục lên lầu, chuẩn bị trở về phòng của mình, có điều đi được hai bước lại nghe tiếng của Tôn Hữu ở sau lưng nói:

“Thanh Lộ, ngươi đối với Thạch Đầu thật sự không tệ đấy.”

Chung Thanh Lộ thân thể chợt dừng lại, hào quang trong mắt léo lên, đột nhiên quay lại nhìn về phía Tôn Hữu, sắc mặt Tôn Hữu vẫn thản nhiên nhìn lại nàng, ánh mắt hai người chạm nhau ở không trung một lát, sắc mặt Chung Thanh Lộ chợt hiện ra vài phần lạnh nhạt, mà Tôn Hữu thì lại khe khẽ thở dài, nói: "Ta ra bên ngoài tìm hắn đây.“

Dứt lời, hắn liền xoay người đi về phía cửa khách sạn, Chung Thanh Lộ đứng nguyên tại chỗ, nhàn nhạt nhìn bóng lưng Tôn Hữu rời đi, lát sau đôi mi thanh tú nhướng lên một chút, nhưng cũng không nói gì, quay người rời đi.

***

Trên con đường dài phía ngoài cửa Thanh Sơn khách sạn, đều là cửa hàng mọc lên san sát nhau như rừng, nơi đây vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều tu sĩ lui tới. Bởi vậy có thể nhận ra, ở khu vực này mà Thần Tiên Hội có thể bao trọn một tòa khách sạn xa hoa như vậy, chứng tỏ bản lĩnh lợi hại cỡ nào, tại Thiên Hồng Thành này thế lực lừng lẫy như thế nào.

Thẩm Thạch đứng ở trên đường dài một hồi, nhìn xem Chung Thanh Lộ đi vào sau cánh cửa Thanh Sơn khách sạn, chờ một lát mới xoay người chậm rãi đi tới phố dài đối diện. Bên đường chỗ đó đều là các cửa hàng vô cùng náo nhiệt. nhưng Thẩm Thạch cũng không đi vào, mà chậm rãi đi tới cây cột bên cạnh cái bảng hiệu có treo chữ “Linh Dược Trai”, nói khẽ:

“Tìm ta có việc gì vậy?”

Cột đá sau lưng có người trầm thấp lên tiếng, nói “Có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Thẩm Thạch nhíu mày một cái, nói: “Có chuyện gì mà phải trốn tránh người khác, sao không trực tiếp tới khách sạn tìm ta?”

Người phía sau cột đá trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài một tiếng quay người đi ra, nói: “Ta sợ có người thấy ta tới tìm ngươi, trong nội tâm không thoải mái, vô cớ mà lại mang tới phiền toái.”

Theo tiếng nói chuyện, người kia dung mạo cũng dần hiện ra, đứng ở Thẩm Thạch bên cạnh, chính là Tôn Hằng.
===============
Tự phản tỉnh, Nhân - Yêu bất lưỡng lập
Cùng tươi cười, thần-sắc chia hai đường
Mượn lấy cớ, hỏi người dò thực trạng
Phòng sâu xa, sinh sự chuốc phiền lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play