Một âm thanh như thể vang vọng tới từ một nơi xa xăm nào đó, khiến cho ý thức đang chìm trong vô biên vô hạn bóng tối của Thẩm Thạch bừng tỉnh. Hắn cảm giác có chút mơ hồ, dường như đầu óc hắn hơi có chút trì trệ, giống như một cái cửa đã lâu năm không được tra dầu mỡ nên lúc này chỉ khép mở một chút cũng phát ra những âm thanh ken két chói tai.
Những cũng rất nhanh sau đấy, cánh cửa kia đã trở khá hơn, bắt đầu trở nên trơn tru, linh hoạt hơn. Hắn tạm thời vẫn chưa thể mở được mắt của mình ra, nhưng đã có bình ổn tinh thần để từ từ lắng nghe âm thanh từ xa xăm vọng tới kia.
Dường như đó là tiếng chim hót lúc sáng sớm, thanh thúy và dễ nghe, vui vẻ và hoạt bát. Dù không thấy tận mắt nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác được đắm mình trong làn gió sớm ban mai, trong đám sương mù phiêu đãng, trong làn không khí với chút khí tức ướt át mà ôn hòa.
Một cảm giác ôn hòa chạm vào trên khuôn mặt hắn, có cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu, giống như ánh nắng ban mai. Chẳng biết tại sao, Thẩm Thạch bỗng nhớ tới thời niên thiếu của mình, tại cố hương xa xôi của hắn, ở Thiên Nhất Lâu tại Thành Tây Lô Âm Châu, vô số những buổi sáng sớm hắn cũng tỉnh dậy như vậy, bình yên và nhẹ nhàng như vậy. Bất đồng duy nhất có lẽ là bầu trời của tòa thành kia thường bị mây đen bao phủ quanh năm nên sẽ rất ít khi thấy được ánh mặt trời sáng lạn.
Những lúc đó, bên cạnh hắn còn có người cha mập của mình, người thường mỉm cười mà đứng một chỗ cùng hắn.
Có lẽ vì bị thương mà có chút yếu đuối, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ người cha đã nhiều năm không được gặp của mình, những năm qua liệu cha có khỏe không? Liệu cuộc đời còn có khi nào được gặp lại người nữa không?
Khi những ý niệm thương cảm này xẹt qua đầu của Thẩm Thạch, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được thân thể của mình, có cảm giác đã khôi phục lại được sự khống chế với thân thể mình. Hắn tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên khi mở hai mắt ra là một trận đau đớn kịch liệt truyền tới từ phần bụng, cơn đau này thật sự không hề nhẹ, khiến cho khóe mắt Thẩm Thạch lập tức co quắp lại, vội hít vào một hơi khí lạnh.
Dường như trận run rẩy của Thẩm Thạch đã làm kinh động tới một người ở cách hắn không xa, người đó vội xoay người lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng xen lần sợ hãi, nói: “A! Thạch Đầu, ngươi đã tỉnh lại rồi à?”
Thẩm Thạch thở dài một hơi, từ từ trấn tĩnh lại, cảnh vật xung quanh hiện lên trong tầm mắt, đầu tiên hắn thấy được thanh xà ngang trên nóc nhà và vách tường màu tuyết trắng xung quanh, kể cả cái giường hắn đang nằm cũng có vài phần quen mặt. Sau cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của thiếu nữ đang đứng ở cạnh giường, nàng đang nở một nụ cười mang theo niềm vui mừng tự tận đáy lòng, ôn nhu nhìn hắn, cười nói:
“Thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.”
Khóe miệng Thẩm Thạch khẽ giật giật, rồi cũng vui vẻ mỉm cười khẽ nói: “Đúng vậy đấy, nhìn thấy ngươi cũng làm ta thật cao hứng đấy, Thanh Lộ.”
※※※
“Khi ngươi được Mãng Cổ Thận Châu mang quay về thì đã rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh rồi, đến hôm nay đã là ngày thứ ba.” Chung Thanh Trúc đỡ Thẩm Thạch ngồi dậy, còn lấy một cái gối để kê vào chỗ hắn dựa lưng, sau đó lại nói tiếp: “Lần này ngươi bị thương không nhẹ chút nào, gân cốt chỗ khác bị tổn thương lớn thì cũng thôi, chỉ có ở chỗ này...”
Chung Thanh Lộ nhìn thoáng qua phần bụng của Thẩm Thạch, khẽ thở dài một hơi, nói: “ Nhưng mà vết thương ở phần bụng của ngươi thật sự nghiêm trọng, không chỉ vì miệng vết thương lớn nên ngươi mất máu rất nhiều mà nguy hiểm hơn là đã trực tiếp làm bị thương Khí Hải ở Đan Điền của ngươi. Lúc đầu, khi thấy bộ dạng huyết nhục mơ hồ của ngươi, ta đã thực sự sợ hãi, chút nữa thì đã nghĩ ngươi gặp phải chuyện gì bất ngờ, thật sự có khả năng sẽ... À, dù sao thì cuối cùng cũng không sao rồi.”
Nói đến đoạn sau, trên khuôn mặt ôn nhu của Chung Thanh Lộ xẹt qua một tia cảm giác “nghĩ mà sợ”, hiển nhiên là lúc ấy Thẩm Thạch đã làm cho nàng kinh sợ không hề nhỏ. Mà lúc này trong đầu Thẩm Thạch cũng đang hiện lên cảnh tượng huyết chiến với quái xà hợp thế cùng Cát An Phúc kia, khóe mắt không nhịn được mà thoáng cái co quắp lại.
Xem ra... mình không chết có nghĩa là trận chiến kia cuối cùng đã thắng?
Hắn bỗng nhúc nhích thân thể một chút, không ngờ lại làm tác động tới miệng vết thương, làm hắn đau đớn hừ một tiếng, trán toát mồ hôi lạnh. Chung Thanh Lộ liền lắp bắp kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn. Nàng đang muốn nói gì thì chợt nghe thấy một hồi âm thanh thở phì phò vang lên sau lưng, hóa ra là Tiểu Hắc không biết từ chỗ nào chạy tới, nhảy ngay lên giường, chạy tới bên người Thẩm Thạch rồi dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào người Thẩm Thạch với bộ dáng rất vui vẻ.
Thẩm Thạch cười ha hả rồi vỗ đầu Tiểu Hắc, đồng thời trong lòng cũng thở nhẹ ra một hơi. Sau đó hắn bắt đầu cùng Chung Thanh Lộ nói chuyện phiếm. Bị trọng thương hôn mê mấy ngày làm cho hắn giờ đây không biết tình hình bên ngoài như thế nào, lúc này vừa vặn có thể tranh thủ tìm hiểu một chút.
Chung Thanh Lộ đương nhiên là cũng không có gì phải giấu giếm hắn, lập tức ngồi cạnh mà kể cho hắn nghe những sự việc liên quan đến Vấn Thiên Bí Cảnh mà chính nàng nghe được trong ba ngày qua.
Hóa ra hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh lần này thực sự có nhiều rủi ro, hơn nữa sự việc ngoài ý muốn tại lúc mở ra Vấn Thiên Bí Cảnh như thế này còn là lần đầu tiên xảy ra. Ngày đó, sau khi Mãng Cổ Thận Châu khởi động, con đường đi vào bí cảnh được tạo ra, tất cả đệ tử tinh anh của Tứ Đại Tông Môn cũng đã lần lượt tiến vào. Vốn tình hình đang rất bình thường, ai ngờ sau đó, Mãng Cổ Thận Châu bỗng nhiên xảy ra biến dị kỳ quái, linh lực đột nhiên trở nên hỗn loạn, tình huống đột ngột làm cho mấy vị Nguyên Đan Cảnh Đại Chân Nhân đều không thể lập tức áp chế lại được.
Nghe đến đấy, Thẩm Thạch lập tức nhớ tới cảnh tượng tinh không quái dị mà mình đã thấy trên đường vào Vấn Thiên Bí Cảnh, mà Chung Thanh Lộ bên cạnh cũng thở dài một hơi, sau đó nói tiếp: “Sau khi dị biến xảy ra, mấy vị Đại Chân Nhân Nguyên Phong Đường, Sầm Hoài Viễn lập tức ra tay, thế nhưng Mãng Cổ Thận Châu cũng là một kiện dị bảo rất mạnh mẽ. Cho dù mấy vị Đại Chân Nhân hợp lực cũng phải mất đến nửa canh giờ sau mới có thể làm cho linh lực cuồng bạo, hỗn loạn dần dần ổn định, khôi phục lại như bình thường.”
Thẩm Thạch im lặng không nói, trong đầu nghĩ tới những ánh hào quang đã biến mất trong mảnh tinh hải (1) lúc đó, một lát sau mới nhẹ giọng hỏi: “ Có biết vì chuyện đó mà cụ thể đã chết bao nhiêu người không?”
(1)Tinh hải: biển những vì sao, giống như “ngân hà”
Chung Thanh Lộ lắc đầu, thần sắc có vài phần cẩn thận nói: “ Chuyện đó không được chính thức công bố, nhưng có thể cũng không ai biết chắc chắn được. Dù sao thì khi đã đi qua con đường tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh rồi thì sẽ bị ngăn cách toàn bộ với bên ngoài, nên chết trong đường vào hay là vào Vấn Thiên Bí Cảnh rồi mới gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn mà chết thì không ai biết chắc được.” Nói đến đó, ánh mắt của Chung Thanh Lộ bỗng nhiên hơi trở nên ảm đạm, thấp giọng nói: “ Nhưng sau khi những đệ tử sống sót như chúng ta đi ra khỏi bí cảnh thì đã có không ít người nói rằng cũng thấy được cảnh tượng trong đường vào giống như ngươi thấy, vậy nên mới khiến cho mọi người biết được chuyện đó.”
Thẩm Thạch lắc đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện này chính là số mạng? Thiên phú, tài năng cho dù có cao, vận khí nếu không tốt thì cũng sẽ chết đi theo cái cách không hiểu nổi như vậy? Thậm chí đến thi hài để mang về mai táng cũng không còn.
Chung Thanh Lộ bên cạnh cũng không dừng lại lâu, nàng rất nhanh đã nói tiếp. Bởi vì sự sự việc ngoài ý muốn này xuất hiện, rồi lại cũng không biết có phải do chuyện đó nên đã làm bên trong Vấn Thiên bí Cảnh xảy ra biến hóa hay không, mà trong hành trình lần này, đệ tử trẻ tuổi tiến vào đó hầu như đều gặp phải những kẻ địch cũng mạnh mẽ và nguy hiểm hơn hẳn bình thường. Dựa theo lời nhiều đệ tử báo lại, có rất nhiều người đã gặp phải những kẻ địch mạnh mẽ đến không hợp thói thường, hoàn toàn vượt khỏi khả năng chống cự của đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh.
Cũng chính vì vậy mà trong hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh lần này, con số thương vong của đệ tử tinh anh Tứ Chính danh môn đã đạt tới kỷ lục kinh người. Chỉ tính riêng con số không còn quay lại từ bí cảnh đã hơn tới một trăm năm mươi người. Nói cách khác, gần một nửa số người đã vĩnh viễn nằm lại trong Vấn Thiên Bí Cảnh. Ngoài ra, những trường hợp tuy không chết nhưng trọng thương, vừa ra ngoài đã hôn mê ngay lập tức như Thẩm Thạch cũng không hề ít.
Dù Thẩm Thạch đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi hắn nghe chính miệng Chung Thanh Lộ nói như vậy cũng nhịn không được mà phải hít vào một hơi khí lạnh, tâm thần chấn động mãnh liệt, ngoài kinh ngạc còn có chút không tin nổi vào tai mình.
Sắc mặt Chung Thanh Lộ cũng có phần tái nhợt, như thể thời gian ba ngày qua cũng chưa thể xóa đi hết hậu ấn tượng kinh khủng của đả kích này với nàng. Nhưng dù sao cũng đã có thời gian hòa hoãn, ánh mắt của nàng cũng xem như trấn tĩnh, nhưng âm thanh còn có chút trầm thấp, rồi lại nói tiếp:
“Trong danh sách thương vong thì tứ đại môn phái cũng không có khác biệt rõ ràng, trên cơ bản mỗi môn phái đều có những đệ tử tài năng chết yểu. Trong số bốn môn phái, Nguyên Thủy Môn đông người nhất thì cũng tổn thất lớn nhất, đạt tới ba mươi mốt người. Tiếp theo là Lăng Tiêu Tông, môn hạ đệ tử có hai mươi lăm người nằm lại trong Vấn Thiên Bí Cảnh, sau đó là Thiên Kiếm Cung và Trấn Long Điện, tổn thất cũng không ít hơn.”
Phải biết rằng những đệ tử có thể tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh hầu như toàn bộ đều là những nhân tài kiệt xuất của một thế hệ, tổn thất này không thể nào nói là không lớn. Cho nên những ngày qua, bầu không khí trên Trích Tinh Phong vẫn luôn rất nặng nề.
Nhưng trong không khí nặng nề đó, Chung Thanh Lộ vẫn giải thích tiếp rằng tuy thương vong nghiêm trọng vượt xa quá khứ như vậy nhưng trong hành trình thăm dò Vấn Thiên Bí Cảnh lần này cũng không thiếu những điểm sáng. Có lẽ vì Vấn Thiên Bí Cảnh xảy ra các loại biến dị thần bí dẫn tới các tình huống nguy hiểm tăng mạnh nên những đệ tử có thể sống sót sau bí cảnh đa phần đều gặp được hoặc chiếm được cơ duyên, bất kể là từ mặt nào cũng đều hơn xa các lần trước đây.
Từ Thượng cổ truyền thừa cho tới các loại tuyệt thế thần khí linh nhận hiếm thấy và đủ loại vật phẩm quý giá hay các loại Linh Thảo, Linh Thạch, Linh Tài cao cấp nhất đủ khiến cho vô số tu sĩ của Hồng Mông Chư Giới điên cuồng,... tất cả đều nhiều tới tầng tầng lớp lớp, làm cho người ta hoa cả mắt.
Nhưng chuyện quan trọng nhất và cũng bất khả tư nghị (2) nhất là thậm chí có những người nhờ vào đại cơ duyên xuất hiện trong hoàn cảnh nguy hiểm đến không thể tưởng nổi này mà làm nên kỳ tích phá vỡ cực hạn, đột phá cảnh giới. Hơn nữa đột phá ở đây cũng không phải là ba cảnh giới nhỏ Ngưng Nguyên thượng, trung, hạ mà là đột phá thẳng tới cảnh giới lớn vô cùng khó khăn – Thần Ý Cảnh. Mà làm cho người ta càng bất khả tư nghị hơn là không phải chỉ có một trường hợp đặc biệt mà là đồng thời xảy ra ở nhiều người.
(2)Bất khả tư nghị: không thể dùng lẽ thường để giải thích.
“Nhưng mà...” Vừa nói đến đó, sắc mặt Chung Thanh Lộ bỗng nhiên trở nên hơi khó coi, nàng nhìn trộm Thậm Thạch một cái, dường như muốn nói gì lại thôi. Thẩm Thạch thấy vậy nhẹ lắc đầu: “Có chuyện gì thì cứ nói đi...”
Chung Thanh Lộ hơi im lặng, thấp giọng nói: “Cũng có kẻ xui xẻo, ngươi chính là một trong số đó. Bởi vì vùng đan điền bị thương quá nặng nên tuy được Chưởng Giáo Chân Nhân và sư phụ ngươi Bồ trưởng lão hết sức bảo vệ, còn cho ngươi ăn một viên lục phẩm linh đan quý hiếm cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ được Đan Điền của ngươi nhưng ngươi vẫn bị giảm xuống một tầng cảnh giới.”
Thẩm Thạch hơi ngẩn người, trong chốc lát cảm thấy không nói nên lời, nhưng mà ngay khi hắn cho rằng mình sẽ thất vọng tới cực điểm thậm chí sinh ra biểu hiện quá mức ủ rũ thì lại phát hiện tâm trạng của mình hóa ra bình tĩnh hơn rất nhiều so với mình đã tưởng tưởng... ngoài cảm thấy hơi mất mát một chút thì thậm chí cả tức giận cũng không thấy.
“Cái này... là vì sống sót sau tai nạn, hiểm tử hoàn sinh(3) nên có cảm giác như vậy sao?”
(3)Hiểm tử hoàn sinh: thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Thẩm Thạch cảm thấy hơi kì lạ, cười khổ một tiếng rồi giống như vì không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa mà chuyển chủ đề, như thuận miệng hỏi: “ Vậy lần này ai lấy được cơ duyên lớn nhất, lợi ích cao nhất vậy?”
Chung Thanh Lộ bỗng nhiên trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “ Theo như lệ cũ, trừ khi chính mình muốn nói về cơ duyên của mình trong Vấn Thiên Bí Cảnh thì những người khác, kể cả sư trưởng của họ cũng sẽ không hỏi nhiều tới. Dù sao đó đều là bí mật mà ai cũng muốn che giấu. Nhưng nếu chỉ riêng nói về lợi ích thì trực tiếp nhất và cũng rõ ràng nhất chắc chắn là những người trực tiếp đột phá tới Thần Ý Cảnh trong bí cảnh.”
Nàng hơi cười cười, nhưng vẻ tươi cười dường như lại có thêm vài phần tâm tình khó hiểu, âm thanh cũng trở nên hơi trầm thấp, nhưng thần thái vẫn ôn hòa như cũ. Nàng nói khẽ với Thẩm Thạch:
“Đột phá tới Thần Ý Cảnh trong bí cảnh cũng có tới chín người, trong đó thì người hiện nay đã được công nhận là đệ nhất thiên tài chính là môn hạ Lăng Tiêu Tông của chúng ta – Chung Thanh Trúc. Không biết nàng đã tìm được cơ duyên lớn tới mức nào mà một lần đã đột phá tới Thần Ý Cảnh, còn là thế như chẻ trẻ, dùng tốc độ vạn năm không thấy được mà phá liền tam cảnh. Đến hôm nay, cảnh giơi đã là... Thần Ý Cảnh cao giai rồi!”
“Hiện tại, dù là trong cả Lăng Tiêu Tông chúng ta thì nàng... cũng đã đủ để có thể xếp ngang hàng với mấy vị sư huynh, sư tỷ kỳ tài của chúng ta như Đỗ Thiết Kiếm, Cam Văn Tinh và Vương Tuyên rồi!” ============= Kỳ tài Thanh Trúc Thiên mệnh an bài Một bước cao giai Thần Ý giới cảnh
Địa sát họa điểm Thân thể Thạch đầu Rơi xuống hố sâu Một tầng cảnh giới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT