Cảnh giới tu luyện hiện tại của Thẩm Thạch chỉ mới là Ngưng Nguyên Cảnh trung giai, nhưng so với đại đa số tu sĩ Nhân tộc tại Hồng Mông Thế Giới có chút khác biệt. Hắn tu luyện chính là Ngũ Hành Thuật Pháp, đây là con đường tu luyện khó khăn bởi thuật pháp này vì nhiều nguyên nhân theo thời gian đã suy yếu không còn mạnh mẽ như xưa. Nhưng mà Thẩm Thạch lại có được “Âm Dương Chú” thần bí. Vì nó, Ngũ Hành Thuật Pháp của hắn so với hiểu biết của đại đa số những người biết về thuật pháp này không giống nhau. Tốc độ thi pháp nhanh hơn, uy lực cũng mạnh mẽ hơn,Thậm chí dựa vào Ngũ Hành Thuật Pháp và sự hỗ trợ của Phù Lục, trong lúc chiến đấu tại một thời điểm bất ngờ mà đánh bại cường địch có cảnh giới còn cao hơn mình.
Trên thực tế, nếu như không có sự chuẩn bị, khi đột nhiên phải đối mặt với một lượng lớn dày đặc như cuồng phong bạo vũ thuật pháp mà uy lực lại không nhỏ của hắn, thực sự không có mấy người tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh có thể chống đỡ được.
Có điều Ngũ Hành thuật pháp đối với địch nhân quả thật là thủ đoạn công kích vô cùng mạnh mẽ và hung mãnh nhưng đối với đạo hạnh cảnh giới của tu sĩ lại không có nhiều bổ ích. Nó không giúp tăng tiến Linh lực tu hành, cũng không tăng thêm độ kiên cường dẻo dai của thân thể tu sĩ. Trên cơ bản đây đúng là một thuật pháp tấn công mà thôi, ngay cả một ít hỗ trợ giúp tu sĩ chạy trốn cũng không có.
Nói cách khác, tuy rằng Thẩm Thạch nhờ có Âm Dương Chú mà thực lực tăng mạnh, chiến lực so với những tu sĩ bình thường cùng cảnh giới có mạnh mẽ hơn. Nhưng mà đối với việc phòng ngự thân thể mà nói, am hiểu Ngũ Hành thuật pháp đối với hắn cũng không có chút nào bổ ích, một khi đối phương né tránh được Ngũ Hành thuật pháp của hắn đồng thời phát động phản kích, đối mặt với công kích này Thẩm Thạch cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Nguyên Cảnh trung giai bình thường mà thôi.
Công mạnh thủ yếu là điểm mà Thẩm Thạch rõ ràng nhất. Cũng chính vì vậy mà ngày đó tại Lăng Tiêu Tông khi Thẩm Thạch đột phá Ngưng Nguyên Cảnh, ở lần lựa chọn Thần Thông đạo pháp đầu tiên, sau khi cẩn thận suy nghĩ hắn lựa chọn chính là thuật pháp “Kim Thạch Khải”, vốn không được nhiều người xem trọng nhưng là thuật pháp pháp phòng ngự rất tốt, chính là vì nguyên nhân này.
Mà sự thật cũng chứng tỏ điều đó, lấy hoàn cảnh bây giờ mà nói. Lúc Thẩm Thạch nhìn thấy Cát An Phúc tránh được công kích của Băng Kiếm thuật của mình rồi thừa cơ phản kích, hắn mặc dù có chút kinh ngạc nhưng xem ra vẫn còn trấn định. Bởi vì khi tại Trấn Hồn Uyên trên Cao Lăng Sơn hắn được Âm Long chân huyết nhập vào cơ thể cùng với Kim Thạch Khải dung hợp tạo thành một loại thần thông kỳ lạ là Long Văn kim gáp. Chẳng những phòng ngự tăng nhiều, thậm chí khi gặp tình trạng nguy cấp còn có thể liều mạng tấn công, xem như một đòn sát thủ được hắn giấu kỹ. Duy nhất có một điểm chưa được hoàn hảo là Linh lực tiêu hao tương đối lớn.
Ngay lúc Thẩm Thạch bị Cát An Phúc bắt lấy, hắn lập tức liền thúc giục Long Văn Kim Giáp, tuy rằng lúc này còn có người thứ ba là Chung Thanh Trúc, nhưng sự tình sống chết trước mắt không tính được nhiều như vậy, hơn nữa Chung Thanh Trúc cùng hắn quan hệ không cạn, dù cho bị nàng biết được cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng đúng lúc này chuyện quỷ dị xảy ra, trong lúc Thẩm Thạch đang nguy cấp, chuẩn bị thúc giục Long Văn Kim Giáp hộ thể, đồng thời chuẩn bị phản kích, Linh lực trong Đan Điền vừa mới huy động, Long Văn Kim Giác khó khăn xuất hiện, thậm chí còn chưa rõ ràng. Đột nhiên một luồng sức mạnh cổ xưa mênh mông không hiểu từ đâu xuất hiện, tất cả linh lực trong đan điền bỗng nhiên dị động khiến cho Thẩm Thạch vô cùng kinh hãi, Long Văn Kim Giáp lập tức tiêu tán, lại không cách nào tụ lại được.
Thẩm Thạch hết sức kinh ngạc, với tốc độ ánh sáng hắn hốt hoảng vội dùng thần niệm xem xét thân thể, bất ngờ hắn thấy ngay giữa đan điền, trôi nổi trong hư không một thanh cổ kiếm cũ kĩ, đúng là Lục Tiên.
Ngay tại thời khắc sinh tử nguy cấp vậy mà cái thanh cổ kiếm kỳ lạ này lại trấn áp đan điền của hắn, cầm giữ tất cả linh lực khiến cho hắn không thể thi triển được bất kì loại thần thông đạo thuật nào.
Không có Long Văn Kim Giáp, ngay cả Kim Thạch Khải hộ thể cũng không còn, hiện tại Thẩm Thạch cũng như một tu sĩ Nhân tộc Ngưng Nguyên Cảnh trung giai bình thường chỉ có thể dựa vào lực lượng thân thể của chính mình, vốn cũng không mạnh mẽ lắm. Vì thế một màn sau đó liền xảy ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cánh tay như ma quỷ của Cát An Phúc trực tiếp xuyên thủng bụng Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt lập tức trắng bệch, các cơ trên mặt đã bắt đầu có chút vặn vẹo, ngay cả thần trí của hắn giờ đây cũng mơ hồ, trong đầu đột nhiên xuất hiện và bị bao phủ bởi một ý niệm, chẳng lẽ mình thật sự sẽ chết ở đây sao? Thật sự phải chết trong tay của kẻ tiểu nhân này sao?
Tiếng hét bi phẫn mà kinh hoảng của Chung Thanh Trúc bên cạnh truyền đến, thân hình nàng rất nhanh đã xuất hiện gần chỗ Thẩm Thạch, Linh Kiếm trong tay hướng tới hợp thể của quái xà và Cát An Phúc chém xuống. Mà đối với địch nhân của hai người, lúc này trong mắt Cát An Phúc vệt máu đỏ lại xuất hiện một lần nữa, tựa như những bạo ngược trong nội tâm thời khắc này được phóng thích ra hoàn toàn.
Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, một tay ngăn Linh Kiếm của Chung Thanh Trúc bổ tới, tiếng “leng keng” liên tục vang lên, âm thanh nghe như tiếng kim loại, đất đá va vào nhau. Những miếng giống như vảy rắn bám đầy trên cánh tay của hắn quả thật rất cứng rắn, dù cho là Linh Kiếm cũng không thể phá vỡ.
Nói về cường độ thân thể lúc này, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc không thể thắng được Cát An Phúc. Chỉ thấy hắn nhe răng cười càn rỡ, động tác thoải mái, tiện tay ngăn cản những thế công của Chung Thanh Trúc, dễ dàng bức lui nàng. Tay phải mang theo thân thể của Thẩm Thạch bỗng nhiên giơ lên, Thẩm Thạch hừ nhẹ một tiếng, máu tươi ở bụng chảy ra, theo cánh tay của Cát An Phúc mà phun ra, bộ dáng của hắn hiện giờ nhìn giống như một cái tế phẩm, vô cùng thê thảm.
Chung Thanh Trúc cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, lại xông ra phía trước lần nữa. Xung quanh liên tục có tiếng gào thét gầm rú của cự xà, chợt bóng người giao thoa, kiếm quang lập lòe, điên cuồng hướng về Cát An Phúc công kích, nhưng mà thân thể của Cát An Phúc không thể tưởng tượng được lại cứng rắn vô cùng, mặc cho Chung Thanh Trúc tấn công thế nào đều khó có thể tổn thương tới hắn, thậm chí nhiều lúc Cát An Phúc còn mang theo một tia bạo ngược cuồng tiếu, mãnh liệt đem thân hình Thẩm Thạch đang bị trọng thương sắp chết đến ngăn cản trước người mình, để nghênh đón thế công của Chung Thanh Trúc. Những lúc như vậy Chung Thanh Trúc chỉ có thể cố gắng thu kiếm ngừng lại, thậm chí bởi vì cố gắng mạnh mẽ thu kiếm mà còn làm tổn thương chính mình, trên mặt vốn dĩ tái nhợt lại thêm vài phần đỏ ửng.
“Thế nào, như thế nào hả?” Tiếng cười cuồng tiếu của Cát An Phúc vang vọng trời cao, sự đắc ý cuồng vọng của hắn dường như không thể diễn tả bằng lời, thời khắc này hắn cảm thấy cuối cùng cũng được đạp lên sinh mạng của người khác, đem tất cả những người khiến hắn chán ghét giẫm ở dưới chân, khi khát vọng thèm muốn nữ nhân trước mắt sắp được thực hiện.
Lại một quyền nữa bức lui Chung Thanh Trúc đang tấn công để cứu Thẩm Thạch, Cát An Phúc nhe răng cười nhìn nữ tử đang lo lắng nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp vốn có này, miệng của hắn toét rộng ra, cái lưỡi đã trở thành lưỡi rắn, đầu lưỡi xẻ làm đôi, hắn liếm liếm bờ môi dữ tợn nói: “Chung Thanh Trúc, ngươi vẫn còn vọng tưởng sao, hãy thành thật theo ta, làm nữ nhân của ta đi!”
Chung Thanh Trúc có chút thở dốc, đang cầm kiếm đứng cách hơn một trượng bên ngoài, bên trong đôi mắt sáng tràn đầy sự lo lắng, nhìn Thẩm Thạch đang hôn mê bất tỉnh bị Cát An Phúc trảo trên cánh tay, máu tươi lênh láng, bộ dạng vô cùng thê thảm. Bỗng nhiên cắn răng một cái, lạnh giọng nói: “ Ngươi thả Thẩm Thạch ra trước”.
Cát An Phúc cười một tiếng điên cuồng, vung vẩy tay phải một chút, hung hăng đem thân thể Thẩm Thạch đập một cái lên thân thể quái xà ở bên cạnh, sau đó hung dữ nói: “ Người nói tên phế vật này?”
Khóe mắt Chung Thanh Trúc run rẩy mãnh liệt, bờ môi lập tức lại tái nhợt thêm vài phần.
Cát An Phúc dường như sau khi phát kích ra một hồi bạo ngược lại khiến hắn vui vẻ trở lại, không kiêng nể gì mà cười ha ha vẫy Chung Thanh Trúc nói: “Đến đây, đến đây! Chung sư muội, ta đã thích người từ lâu rồi, mau đến đây để ta ôm ngươi!”
Sắc mặt Chung Thanh Trúc thay đổi mấy lần, đột nhiên lông mày nhíu lại, vậy mà thật sự thu vũ khí trong tay về, sau khi hít sâu một hơi đi về phía Cát An Phúc.
Điều này ngược lại làm cho Cát An Phúc có chút giật mình, tựa hồ đúng là không ngờ Chung Thanh Trúc thật sự nghe lời của mình. Sau một lát kinh ngạc, hắn lập tứ vui mừng quá đỗi, hặc hặc cười lớn, thân hình giống như cũng bành to ra hơn một chút, nhìn chằm chằm vào Chung Thanh Trúc cười to nói: “Ngươi thông minh, a ha ha ha, tốt tốt, Thanh Trúc, ta sẽ đối với ngươi...”
Lời còn chưa nói dứt, khi Chung Thanh Trúc đi tới cách hắn hai thước thần sắc lập tức trở lên lạnh lẽo, kiếm quang đột nhiên tái khởi, lại một lần nữa hướng tới Cát An Phúc nhằm vào đôi mắt trực tiếp đâm tới.
Cát An Phúc quát to một tiếng, ra sức ngửa ra sau đồng thời cánh tay nhanh như điện, rất nhanh đã tới trước ngăn cản tại hai mắt của mình, nhìn giống như là phản xạ bản năng, nhưng thân thể quái xà thật sự cường đại không thể tưởng tượng nổi, chỉ dựa vào phản xạ bản năng mà có thể chặn được một kích bạo khởi bất ngờ của Chung Thanh Trúc.
Cánh tay quái xà rung động một cái, đẩy Chung Thanh Trúc lui vài bước, Cát An Phúc ngay lập tức lại trở lên phẫn nộ, giận dữ hét lên với Trung Thanh Trúc: “Ngươi gạt ta, ngươi lại gạt ta!”
Chung Thanh Trúc cười lạnh lùng, trên mặt không hề che giấu ý kinh miệt, cười lạnh nói: “ Nói thật ra, nếu thật sự ta theo ngươi rồi, ngươi sẽ tha cho Thẩm Thạch sao, đồ tiểu nhân bỉ ổi!”
“Rống...” Cát An Phúc ngửa mặt lên trời kêu to, lại giống như bị kích thích thêm lần nữa, từ sau khi hắn và thân rắn hợp thể, dù là thần trí hay tính tình đều có chút bị ảnh hưởng, chỉ một chút kích động là lập tức phẫn nộ muốn điên lên, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét:
“Những tên tiện nhân, các người đều gạt ta, tất cả đều gạt ta...Ta sẽ khiến các người tất cả đều phải chết....”
Cát An Phúc khàn cả giọng rống lên một tiếng quái dị giống như thú vật, hắn mạnh mẽ vung tay. Chung Thanh Trúc kinh hãi kêu lên một tiếng, phát hiện người đầu tiên mà hắn muốn phát tiết lửa giận chính là Thẩm Thạch, tay kia cũng đưa tới, giống như muốn đem Thẩm Thạch xé thành hai nửa.
Trong lúc nguy cấp, Chung Thanh Trúc cảm thấy hô hấp lập tức đình trệ, đột nhiên trong mắt nàng hiện lên tia dứt khoát, mãnh liệt đưa tay vào trong ngực, sau một lát nắm chặc lấy ra, ở giữa những ngón tay đang nắm chặc một đạo rất nhỏ, nhưng rõ ràng có ánh sáng chói lọi từ đó bay ra.
Đó là một viên đan rất tròn và trong, Linh khí vô cùng dồi dào, khiến cho người khác kinh ngạc thậm chí khiến người ta sợ hãi. Càng kỳ dị hơn ở trong nội đan của viên đan vô cùng cường đại đang phát ra khí tức lưu chuyển và hào quang nở rộ này còn có một con bò cạp màu hồng nho nhỏ, tựa như đang mơ hồ hiện ra thân thể.
Cùng lúc đó, Thẩm Thạch vẫn đang hôn mê, sinh tử như đang treo trên sợi tóc. Mà người đã xuyên thủng bụng, đánh hắn một kích trí mạng là Cát An Phúc, trên mặt hắn vẫn đang hiện lên tia kiêu ngạo và cuồng vọng, bỗng nhiên thần sắc mãnh liệt thay đổi, thoáng cái cứng ngắc lại.
Một ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa màu trắng, từ bụng Thẩm Thạch, đúng hơn là vị trí Đan Điền đang chậm rãi phát ra. =============== Tin Long Văn, chiến quái xà Lục Tiên ba động ấy là mệnh nguy. Lấy nội đan, Trúc nhi liều mạng Nắm Thẩm Thạch, An Phúc loạn cuồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT