Thẩm Thạch ngạc nhiên không nhịn được cúi đầu nhìn lướt qua cái thứ đang bày trên mặt bàn, hắn thấy khúc xương hóa thạch này chỉ giống như một khối đá bình thường và chẳng có gì khác lạ, nhất thời Thẩm Thạch không biết nên nói gì cho phải.
Long Cốt, nếu đúng như tên gọi thì hiển nhiên là xương của rồng rồi. Phải khẳng định rằng trong Tu Chân giới ở Hồng Mông, bất kể thứ gì có liên quan đến rồng cơ bản cũng đều là thứ quý giá. Căn cứ vào thư tịch ghi chép lịch sử từ trước cho đến nay, Long tộc vẫn mãi là chủng tộc thần bí và cường đại, không phải người cũng không phải yêu, nhìn có vẻ giống Yêu thú nhưng thực tế Long tộc lại thuộc tầng lớp trên, thậm chí trong số các tộc thần thoại trong truyền thuyết thì họ đều chiếm các địa vị rất cao.
Một ví dụ điển hình nhất chính là ở thời đại Thiên Yêu Vương Đình cường thịnh của Yêu tộc, trong tuyên cáo chính thức về nguồn gốc của mình, Yêu tộc cho rằng cự thần Bàn Cổ trước là sáng tạo ra thế gian vạn vật sau đó đến Thiên Yêu Thánh tộc, tiếp đến lại tạo ra ba đại tộc Quỷ, Linh, Long rồi phân chia cho họ cai quản Địa phủ, Thanh Thiên và Thủy quyển. Nếu lấy truyền thuyết này của Yêu tộc làm căn cứ mà so sánh thì có thể thấy Nhân tộc chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Những việc tương tự cũng xuất hiện trong truyền thuyết của Nhân tộc, nói cách khác Nhân tộc chính là con của ông trời, là hậu duệ của Chân Thần, trong đó tộc Cự Long cũng được coi là một tồn tại vô cùng cao quý và cường đại. Tuy nhiên từ trước đến nay Long tộc chưa bao giờ chính thức thống trị thế giới Hồng Mông, nhưng trong sử sách thì chủng tộc cường đại này luôn có địa vị rất cao, bất kể chủng tộc nào khi thống trị Hồng Mông chư giới đều kiên định giữ vững kính ý đối với Long tộc.
Cho đến ngày nay, Long tộc cao quý và cường đại dường như đã biến mất trong dòng sông lịch sử, từ nhiều năm về trước cho đến giờ đã không còn ai nhìn thấy bóng hình Long tộc trong Hồng Mông chư giới nữa. Nghe nói cách đây hàng vạn năm, trước thời kỳ Nhân – Yêu huyết chiến, đôi khi vẫn thấy Long tộc xuất hiện, có điều đó cũng chỉ là những lời đồn đãi bâng quơ, chân tướng sự thật như thế nào hẳn rằng từ lâu đã chẳng ai còn biết được.
Tóm lại, trong đại lục Hồng Mông, tộc Cự Long đã hoàn toàn biến mất mà không để lại vết tích. Chính bởi lẽ đó những thứ còn sót lại của Long tộc càng ngày càng trở nên quý hiếm, như khối thạch cốt kia chẳng hạn, nhìn thoáng qua chỉ thấy rất bình thường nhưng nếu đây thật sự là Long cốt như lời vị hòa thượng này nói thì giá trị của nó có lẽ cũng bất thường.
Thế gian trăm nghìn năm qua chẳng có ai gặp được Long tộc nhưng Thẩm Thạch lại khác, hắn là một ngoại lệ.
Ngày ở Trấn Hồn Uyên trong Cao Lăng Sơn, Thẩm Thạch đã tận mắt nhìn thấy tàn thân và linh hồn của Thái Cổ Âm Long, không những trực tiếp trò chuyện mà còn giúp vị này lén lút giáng một đòn trí mạng lên Thượng Cổ Vu Quỷ. Nhớ đến thân thể cực lớn của Thái Cổ Âm Long nơi Trấn Hồn Uyên rồi lại cúi đầu chăm chú quan sát khối thạch cốt kia, Thẩm Thạch chợt thấy cái khúc xương này nhỏ bé đến mức không tưởng tượng nổi.
Thân thể Long tộc vốn dĩ to lớn, vậy lấy ở đâu ra khúc xương nho nhỏ như thế này?
Cho nên Thẩm Thạch lại ngẩng đầu nhìn vị hòa thượng, trên mặt liền toát lên vẻ nghi ngờ.
Hòa thượng trẻ tuổi khẽ nhíu mày như bất đắc dĩ rồi nhún vai cười khổ nói: “ Đây thực sự là Long cốt, nếu thí chủ không tin thì ta cũng không thể nói gì hơn”.
Thẩm Thạch đăm chiêu suy nghĩ, trước khi cất bước rời đi liền thò tay gõ nhẹ vài chỗ trên thạch cốt, chỉ nghe một hồi âm thanh trầm đục vang lên tựa như gõ vào đá, hắn không thấy có gì khác thường. Sau một lát do dự, Thẩm Thạch nói: “ Huynh bảo đây là Long cốt nhưng thực sự ta nhìn không ra, không biết huynh còn cái gì có thể chứng minh? Nếu chứng minh được nó là Long cốt thì chúng ta tiếp tục bàn bạc a”.
Hòa thượng trẻ tuổi ho khan một tiếng, muốn nói xong lại thôi, rốt cuộc buông tay cười cười rồi im lặng.
Thẩm Thạch mắt liếc xéo vị tăng nhân, từ nhỏ hắn ở trong Thiên Nhất Lâu đã gặp không ít trường hợp như thế này, nhiều kẻ lừa đảo đem đến cửa tiệm hàng giả, hàng kém phẩm chất hòng lừa gạt Linh Tinh, nếu người mua có ánh mắt sắc bén phát hiện được hàng giả thì kẻ bán tự giác rời đi, còn nếu người mua nhìn nhầm thì chính là gặp vận rủi. Tất nhiên cũng có nhiều người mang bán các đồ vật quý giá, điều này đòi hỏi chưởng quầy phải có kiến thức sâu rộng mới xử lý chu đáo được.
Chỉ tiếc rằng nhìn khối thạch cốt này Thẩm Thạch không phát hiện ra điểm nào đặc biệt, dù gượng ép cũng chẳng thấy nó liên quan gì tới Long tộc. Thẩm Thạch cau mày nhìn xuống chân, ấy thế mà hắn vẫn thấy ánh mắt Tiểu Hắc sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào khối thạch cốt nhất quyết không tha.
Thẩm Thạch hơi chột dạ, người khác không biết nhưng hắn biết Tiểu Hắc và Long tộc vốn dĩ đã có chút liên quan không rõ ràng, kể cả việc ngày trước nó nuốt hai hạt châu cũng như chuyện tại Trấn Hồn Uyên nó được vị Thái Cổ Âm Long để ý.
Sau giây lát trầm tư, Thẩm Thạch lại hướng vị hòa thượng kia hỏi tiếp: “ Sư huynh, xin hỏi cái này…À, đoạn Long cốt này huynh ra giá bao nhiêu?”.
Vị tăng nhân nhíu mày nhưng sau đó liền mỉm cười, xem ra rất cao hứng, chắp tay trước ngực đáp: “ A Di Đà Phật, bần tăng tên hiệu là Vĩnh Thành, thí chủ cứ gọi thẳng tên của ta là được. Lai lịch của đoạn Long cốt này bất phàm, tất nhiên sẽ có chỗ kỳ diệu, gặp mặt thí chủ ở đây coi như cùng tiểu tăng hữu duyên, ta chỉ lấy một vạn Linh Tinh thôi”.
“ Hả…” Thẩm Thạch nghiến răng liếc xéo Vĩnh Thành lại thấy hắn tươi cười ra vẻ chân thành, tay chắp trước ngực chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một tràng hạt, đứng ở bên kia nhẹ nhàng lần đếm.
“ Quá đắt, ta không mua nổi đâu đại sư à”. Thẩm Thạch thẳng thắn đáp lời, tiếp theo hắn vận dụng kinh nghiệm buôn bán từ nhỏ đến giờ để kỳ kèo mặc cả : “ Liệu có thể bán rẻ hơn được không, đại sư?”.
Vĩnh Thành ngơ ngác hỏi: “ Thí chủ, vậy theo ngươi thì bao nhiêu là phù hợp?”.
Thẩm Thạch lặng im tính toán nên không trả lời ngay, sau một lúc hắn mới hạ giọng nói: “ Huynh ở đây chờ ta, ta đi chút xíu rồi quay lại liền”.
Thẩm Thạch nói xong cũng không đợi Vĩnh Thành kịp phản ứng lập tức cúi người ôm lấy Tiểu Hắc vẫn còn không muốn đi, bước nhanh ra khỏi đám người đi tìm một chỗ vắng vẻ trên Nghênh Tiên Đài rồi thả Tiểu Hắc xuống, Thẩm Thạch trừng mắt nhìn nó nói: “ Như vậy là sao, ngươi muốn có khúc xương kia hả?”.
Tiểu Hắc ư ư kêu loạn cả lên gật đầu lia lịa, cơ thể nó không ngừng uốn éo ngọ ngoạy, nếu có đủ tay chân như con khỉ thì chỉ sợ lúc này đã vò đầu bứt tai rồi.
Thẩm Thạch hừ lạnh ngồi xuống nói với Tiểu Hắc: “ Lúc nãy ngươi cũng nghe thấy rồi đó, giá của đoạn xương kia không hề rẻ, nếu thật sự ngươi muốn ta mua về thì không phải là không được, hừ…Ngươi nhìn ta làm cái gì, ngươi cho rằng chúng ta có nhiều tiền lắm sao? Thôi được rồi, không đề cập đến vấn đề này nữa, nhưng mà bây giờ đại hội Tứ Chính đang diễn ra, ngươi cũng biết đấy, để chuẩn bị cho chuyến đi Vấn Thiên Bí Cảnh lần này ta đã tiêu xài hết Linh Tinh rồi. Hiện tại xác thực là mua không nổi, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”.
Nhìn thoáng qua, Tiểu Hắc như đang ai oán dơ hai cái chân ngắn ngủn bé tí lên ôm lấy chân Thẩm Thạch, miệng thì ư ư kêu khẽ mấy tiếng.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Thẩm Thạch sờ lên đầu Tiểu Hắc và nói: “ Thế này nhé, Linh Tinh thì chúng ta không có, thế nhưng các cuộc giao dịch ở đây coi trọng việc dùng vật đổi vật hơn, vậy bây giờ ngươi lấy Linh thảo ra rồi chúng ta thử đi trao đổi với hắn, được không?”.
Mặt Tiểu Hắc như ngây ngốc và có vẻ do dự, thấy thế Thẩm Thạch liền ho khan một tiếng nghiêm mặt nói tiếp: “ Còn nữa, chớ nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đừng có mà lấy ra cái loại Linh thảo rẻ tiền nhất nhị phẩm. Ngươi nghe đó, người ta muốn một vạn Linh Tinh a, Linh Thảo tốt nhất, phẩm chất cao nhất, ngươi có hay không?”.
Đôi mắt nhỏ của Tiểu Hắc bắt đầu đảo qua đảo lại, dường như nó còn đang chần chừ chưa biết nên quyết định như thế nào. Thẩm Thạch cũng không thúc dục mà chỉ ngồi bên cạnh Tiểu Hắc cười hì hì nói một câu:
“ Long cốt, đó chính là Long cốt đấy”.
Tiểu Hắc nghiêng nghiêng cái đầu như đang đau khổ tranh đấu rồi hạ quyết tâm, nó lắc đầu kêu khẽ, lúc này trước mặt Thẩm Thạch liền xuất hiện một cây Linh thảo thân xanh, lá hồng dài hơn một thước.
Thẩm Thạch liếc mắt thản nhiên nói: “ Hồng Thiệt Thảo, chỉ là một gốc Linh thảo tam phẩm sợ là không đủ rồi”.
Thoạt nhìn Tiểu Hắc có vẻ đau lòng nhưng rốt cuộc nó vẫn cắn răng lại nghiêng nghiêng đầu, bây giờ trên mặt đất có thêm ba gốc Linh thảo và đều là tam phẩm. Thế nhưng Thẩm Thạch không thèm đếm xỉa tới, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu.
Tiểu Hắc đạp mạnh móng heo, quay tại chỗ hai vòng rồi rên lên hừ hừ, sau đó trên mặt đất hiện ra một loại trái cây tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Thẩm Thạch nhướng lông mày chăm chú quan sát: “ Ồ, ngươi có cả ‘Kim Cam’ cơ à, vận khí không tệ a. Tuy nhiên Linh quả tứ phẩm này hình như…”. Thẩm Thạch nhún vai ra vẻ thông cảm, hắn nhìn Tiểu Hắc nói tiếp: “ Hình như vẫn chưa đủ đâu”.
Tiểu Hắc giận giữ nhảy dựng lên gầm gừ, Thẩm Thạch giang hai tay cười khổ nói: “ Ngươi nổi giận với ta cũng vô dụng, ta có phải là người bán Long cốt đâu, những lời vừa rồi là ta nói thật đó”.
Tiểu Hắc gầm lên một tiếng rồi nằm sấp trên mặt đất, điệu bộ vô cùng uể oải. Tuy nhiên, Thẩm Thạch nuôi con heo này lâu như vậy, liếc thấy con mắt của nó vẫn còn đang đảo qua đảo lại lia lịa, trong lòng hừ một tiếng nghĩ thầm, lần này ta còn không trị được ngươi sao, khà khà.
Trong lòng đã nghĩ như vậy nên Thẩm Thạch cũng không nhiều lời, hắn thở dài một hơi, nói: “ Được rồi, hay là chúng ta không mua nữa nhé, theo ta thấy nếu thứ kia là Long cốt thật thì cũng phải cần đến Linh thảo ngũ phẩm trở lên tên hòa thượng kia mới đồng ý trao đổi”.
Tiểu Hắc như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cứ đờ ra.
“ Đáng tiếc đó lại là một khối Long cốt a”. Thẩm Thạch nói xong liền đứng dậy, duỗi lưng, vẻ mặt xen lẫn sự tiếc nuối.
Tiểu Hắc lập tức gấp gáp cắn vội ống quần Thẩm Thạch rồi rên lên hừ hừ.
Thẩm Thạch lấy làm kỳ quái cúi đầu liếc Tiểu Hắc nói: “ Ngươi ép ta cũng vô ích, đoạn Long cốt kia đối với ta không có tác dụng, vả lại ta nhìn không ra nó có gì tốt, sao ngươi lại khăng khăng muốn có nó thế nhỉ”.
Tiểu Hắc nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đột nhiên hét thảm một tiếng rồi gục đầu xuống, ấy thế mà trên mặt đất bỗng nhiên lại xuất hiện một gốc Linh thảo kỳ dị, cành lá xanh tươi như ngọc được bao bọc bởi một tầng ngân quang mỏng manh, nhìn kỹ lại thấy dường như có những ngôi sao đang trôi nổi ở bên trong, đồng thời mùi thơm lạ lùng xộc thẳng vào mũi.
Thân thể Thẩm Thạch chấn động liền hít một hơi khí lạnh, hắn kinh ngạc thốt lên: “ Tinh Huy Thảo, khá lắm, ngươi thật sự có loại ngũ phẩm kỳ trân này…”
Tiểu Hắc im lặng quay đầu sang phía khác, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa, xem chừng nội tâm đang đau đớn giằng xé như không đành lòng nhìn gốc Tinh Huy Thảo thêm lần nào nữa.
Thẩm Thạch gật gật đầu, cúi người nhặt lấy gốc Tinh Huy Thảo, đồng thời thuận tay quơ luôn đống Linh thảo tam tứ phẩm trên mặt đất sau đó nghiêm mặt nói:
“ Đi, chúng ta đi tìm tên hòa thượng lòng dạ hiểm độc kia!”.
Tiểu Hắc thấp giọng nổi giận gầm lên một tiếng, có vẻ như cùng chung mối thù với Thẩm Thạch, hằm hằm hướng chỗ đám người đang tập chung buôn bán kia đi tới. =============== Long cốt thật giả bất minh Cớ sao kêu giá Linh Tinh ngút trời Họ Thẩm thấy thế giả lơi Heo kia đứt ruột đành phơi linh tài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT