Phạm vi chủ giới Hồng Mông có chín mươi châu , thành Thiên Hồng đứng đầu trong các thành, Trung Châu là đệ nhất châu. Chỉ luận vị trí, Trung Châu có diện tích rộng lớn, nằm ở trung tâm Hồng Mông, nằm sâu trong lục địa, tương hỗ với thành Thiên Hồng, bao quanh thành Thiên Hồng là châu thổ rộng lớn, từ xưa tới nay bao bọc đế đô của đệ nhất châu.

Bên trong Trung Châu có dãy Tu Di Sơn cao chọc trời trải dài vạn dặm, là nơi long tiềm hổ phục Linh khí hội tụ, là chốn động thiên phúc địa đệ nhất thiên hạ. Từ thời Thái Cổ đã lưu xuống những truyền thuyết Thần Tiên, thời điểm Thiên Yêu Vương Đình ngày xưa, Yêu Hoàng coi đây là cấm địa Hoàng tộc, là hậu viên của mình.

Sau này Nhân tộc quật khởi, đại chiến Nhân Yêu, gió tanh mưa máu bao trùm thiên hạ, thậm chỉ ngịch chuyển cả Càn Khôn, vô số khúc bi ca ly hợp trên nhân thế, Tu Di Sơn cũng chứng kiến những năm tháng nhân gian bi tráng ấy. Sau vạn năm, cảnh xưa người cũ đã trở thành huyền thoại, gió cuốn mưa bay, ngạo nghễ cười nhân thế bể dâu.

Năm xưa Lục Thánh Nhân tộc uy chấn thiên hạ, người đứng đầu là Nguyên Vấn Thiên, hùng tài đại lược, công lao như núi, xuất thân gia thế lại vô cùng bí ẩn, cho dù sau này thành nghiệp lớn xây dựng nên triều đại tại Hồng Mông vẫn không có ai biết rõ. Thế gian chỉ biết vị "Hoàng đế Nhân tộc" này lúc đầu xuất hiện ở Tu Di Sơn, sau này du lãm nhân gian, thiên phú dị bẩm, là nơi gửi gắm số mệnh, kết giao với những huynh đệ kỳ tài tuyệt luân, làm nên những trang sử về một thời loạn thế dậy sóng.

Còn có một truyền thuyết khác cho rằng khi Linh Tinh xuất hiện trên nhân thế, chính là vị đứng đầu Lục Thánh này, với tài năng trí tuệ quỷ khốc thần sầu khiến người ta kinh sợ, xu thế nghịch thiên, chỉ trong vòng mười ngày tại Tu Di Sơn lĩnh ngộ ra bí pháp hấp thu Linh Tinh cho Nhân tộc, từ đó nghịch chuyển Càn Khôn, định ra nền móng cho cơ nghiệp vạn năm Nhân tộc.

Thời gian dài đằng đẵng trải qua vạn năm, truyền thuyết kia cuối cùng chỉ có vài phần đáng tin cậy, tỉ dụ như tại sao trong thời đại Thiên Yêu Vương Đình, chỗ vị hoàng đế họ Nguyên kia xuất hiện, thậm chí là chỗ ngộ ra bí pháp lại là trên đỉnh Tu Di Sơn? Cho tới ngày nay vẫn không thể có câu trả lời chính xác. Tuy nhiên Nguyên Vấn Thiên và các vi huynh đệ sáng lập ra thời đại huy hoàng của Nhân Tộc đã sớm được phong thần, được tôn làm Thánh Nhân, được người trong thiên hạ muôn đời hương khói và sùng bái.

Tới ngày hôm nay, trong nhân gian, Lục Thánh chẳng khác nào các vị thần, họ sáng lập ra danh môn Tứ Chính, vạn năm truyền thừa, hùng cứ bá chủ tu chân giới Hồng Mông, trong đó giữ vị trí thiên hạ đệ nhất danh sơn là Tu Di Sơn thuộc về Nguyên Thủy Môn, chính là do năm đó ba vị Thánh Nguyên, Cổ, Tống một tay gây dựng nên, lại càng ẩn ước có phong thái của thiên hạ đệ nhất danh môn!

Sắp tới đại hội Tứ Chính, đám người tinh anh của Lăng Tiêu Tông tụ hội về pháp trận truyền thống thượng cổ, một mạch đi tới, từ Hải Châu ở phía nam đại lục Hồng Mông đi về Trung Châu, chỉ mất một ngày đã đi qua vạn dặm, lúc này đã đặt chân tới vùng châu thổ Trung Châu, đã có thể nhìn thấy Tu Di Sơn ở xa xa.

Thẩm Thạch cũng ở trong đám người đó, đây là lần đầu tiên hắn đi tới Trung Châu, được nhìn thấy Nguyên Thủy Môn nổi danh hậu thế. Trong nội tâm mỗi con người trên thế gian đều có vài phần kính ngưỡng Lục Thánh Nhân tộc, huyền thoại về tòa danh sơn, nơi có truyền thuyết Thánh nhân hiển Thánh từ lâu đã như sấm động bên tai.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy những ngọn núi sừng sững trập trùng cao tới tận mây xanh, kéo dài vạn dặm không thấy giới hạn, hào quang thụy khí bốc lên cuồn cuộn, đúng là khí thế hùng hậu của mảnh đất Tiên gia đệ nhất phái, khiến cho lòng người cảm thấy kính sợ.

Phía dưới Tu Di Sơn cũng có một tòa thành lớn tên là Sùng Thánh, nghe cái tên là hiểu được ý nghĩa của nó. Khác với thành Lưu Vân ở Hải Châu, nơi có phần đông các thế gia phụ thuộc Lăng Tiêu Tông sinh sống nhưng Lăng Tiêu Tông không đứng ra làm chủ tòa thành, thành Sùng Thánh thuộc sở hữu hoàn toàn bởi Nguyên Thủy Môn, tất cả mọi công tác quản lý đều do Nguyên Thủy Môn nắm giữ, đây như là cửa ngõ vào Nguyên Thủy Môn.

Cùng với sự cường thịnh của Nguyên Thủy Môn, thành Sùng Thánh cũng vô cùng phồn hoa đô hội, truyền tống pháp trận thượng cổ của Trung Châu nằm ở thành này, quy mô của nó không hề thua kém thành Lưu Vân, hơn nữa nó nằm dựa vào Tu Di Sơn và tiếp giáp với thành Thiên Hồng nên sự phồn thịnh của nó càng tăng thêm, rất nhiều tu sĩ tập trung ở đây, riêng Thần Tiên Hội đặt hai chi nhánh ở đây, đó là một sự hiển nhiên.

Lúc đám người Lăng Tiêu Tông tới thành Sùng Thánh, nhóm đệ tử Nguyên Thủy Môn chờ ở đây đã lâu vội ra nghênh đón, dẫn đầu là một lão giả người gầy nhỏ, hai mắt sáng như điện hiện rõ khí thế bất phàm, đúng là một vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan.

"Hoài Viễn huynh, cuối cùng huynh đã tới!" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng cười vui cởi mở, trong nháy mắt lão giả đã tới trước đám người, trên mặt hiện rõ nụ cười tươi vui mừng, chắp tay chào Hoài Viễn Chân Nhân rồi lập tức nở nụ cười chào đón các vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan của Lăng Tiêu Tông.

Hoài Viễn Chân Nhân cũng cười đáp lời: "Mười năm không gặp, Phong Hà huynh vẫn phong độ như xưa, thật đáng mừng!"

Lão giả kia cười ha ha, đương nhiên có giao tình rất tốt với Hoài Viễn Chân Nhân, lập tức đi trước dẫn đường, dẫn theo cả đám người Lăng Tiêu Tông.

Thẩm Thạch nghe được trong đám người đang bàn tán, nhanh chóng biết được lão giả Nguyên Thủy Môn làm nhiệm vụ đón tiếp kia tên là Nguyên Phong Hà, đó chính là đệ đệ của đương kim chưởng giáo Nguyên Thủy Môn Nguyên Phong Đường Chân Nhân, cũng là một vị Chân Nhân có danh vọng rất lớn.

Giờ đây trong thành Sùng Thánh, vô số tu sĩ trên đường đang thể hiện ánh mắt hiếu kỳ hâm mộ, đứng bu xem rất đông, hiển nhiên có nhiều người biết đại hội Tứ Chính tới sớm, những đại nhân vật Chân Nhân của Tứ Chính như thần tiên trong thiên hạ, ngày thường rất hiếm có cơ hội thấy họ, vì vậy nhao nhao tới đây chiêm ngưỡng một phen.

Những tu sĩ ở Tu Di Sơn chỉ được phép hành tẩu trong thành Sùng Thánh, cánh cổng Nguyên Thủy Môn trên Tu Di Sơn đương nhiên không đón tiếp ngoại nhân. Tuy nhiên Lăng Tiêu Tông là một danh môn trong Tứ Chính nên đương nhiên sẽ khác, Nguyên Phong Hà Chân Nhân vừa đi cùng một đoạn ra tới cổng thành liền có một chiếc Tiên thuyền xa hoa lấp khánh Linh khí tỏa ra mốn phía tới đón rước, đưa cả đám người Lăng Tiêu Tông lên Tu Di Sơn.

Trong tiếng nổ vang rền, chiếc Tiên thuyền đang lơ lửng bay vút lên với khí thế ngút ngàn, hiển lộ rõ khí thế Tiên gia, một vài phàm nhân chạy tới chiêm ngưỡng thần tiên chỉ thấy hoa mắt váng đầu, không kiềm chế được quỳ xuống chiêm bái. Trên các Tiên thuyền, mỗi vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan có một chiếc riêng, các đệ tử khác thì xếp thành mấy nhóm tách rời đi trên mấy chiếc khác, bay thẳng tới Tu Di Sơn.

Kỳ thật thì các Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan có đạo pháp cường đại tới mức không cần ngoại vật cũng có thể tự mình ngao du thiên hạ, tuy nhiên đây là Nguyên Thủy Môn lừng lẫy tiếng tăm nên cũng phải giữ chút lễ nghĩa, đương nhiên không thể làm lơ, hơn nữa đứng trên Tiên thuyền ngắm thắng cảnh danh sơn ở xa xa, ngắm không gian đất trời cũng là một sự hưởng thụ thú vị.

Mây trôi phiêu lãng, gió lớn thổi mạnh, trên Tiên thuyền, Hoài Viễn Chân Nhân cùng Nguyên Phong Hà Chân Nhân đứng sóng vai ở mũi thuyền, những vị Chân Nhân còn lại thì tùy ý đi lại, truyện trò cùng nhau. Mắt thấy khoảng cách tới tòa sơn mạch nguy nga đang rút ngắn lại, Hoài Viễn Chân Nhân cười nói với Nguyên Phong Hà:

"Phong Hà huynh, lần này đại hội Tứ Chính đột nhiên tới sớm, huynh là đại quản gia của Nguyên Thủy Môn, chắc là vô cùng bận rộn nhỷ?"

Nguyên Phong Hà cười ha ha đáp lời: "Vẫn là Hoài Viễn huynh hiểu rõ ta, mấy ngày nay đúng là tối mắt tối mũi, bao nhiêu công việc bộn bề làm cho việc tu hành có vài phần chậm trễ."

Hoài Viễn Chân Nhân mỉm cười nói: "Có được huynh, Phong Đường Chân Nhân cũng bớt lo rất nhiều."

Nguyên Phong Hà cười nói: "Đâu có, đâu có...Hoài Viễn Chân Nhân quá khen!"

Hoài Viễn Chân Nhân nhìn về tòa danh sơn ở phía xa, thuận miệng nói: "Đúng rồi, ngoài chúng ta, các vị đạo hữu Thiên Kiếm Môn và Trấn Long Điện không biết đã tới Tu Di Sơn hay chưa?"

Nguyên Phong Hà đáp: "Thiên Kiếm Môn do hai vị Chân Nhân là Chưởng giáo Nam Cung Lỗi Chân Nhân và Nam Cung Lôi Chân Nhân dẫn đầu hơn trăm vị đệ tử tinh anh đã tới từ hôm qua, hôm nay đang ở trên Tu Di Sơn rồi. Còn Trấn Long Điện chưa thấy tới nhưng theo tin tức truyền về thì chắc cũng chỉ một hai ngày nữa."

Hoài Viễn Chân Nhân khẽ gật đầu, nhìn như có chút cảm thán: "Lại nói tới mấy vị lão hữu chúng ta đã nhiều năm không gặp, mười năm một lần tới mỗi kỳ đại hội mới có cơ hội hội ngộ, chỉ có điều mỗi lần như vậy chúng ta lại đã già thêm mười tuổi."

Nguyên Phong Hà cười ha ha rồi nói: "Không hẳn đã là như vậy, tuy nhiên cơ hội thật khó có được. Hôm qua, thời điểm ta đón tiếp Nam Cung Chưởng Môn, huynh ấy nói với ta: Tuy đại hội Tứ Chính là kỳ ngộ của bọn tiểu bối, nhưng cũng là cơ hội hiếm có để mấy vị lão hữu chúng ta hàn huyên. Có lẽ đến lúc đó huynh ấy sẽ tới thăm hỏi huynh."

Hoài Viễn Chân Nhân bỗng như có một thoáng khẽ giật mình, có vẻ như quá bất ngờ kinh ngạc, tuy nhiên lão có hàm dưỡng tu hành tới cỡ nào, nhất nhanh chóng âm thầm khống chế được cảm xúc. Chỉ là khi lão đã trở lại trạng thái bình thường thì ở phía sau lưng hai người đột nhiên phát ra một tiếng cười ha hả rất quái dị.

Nguyên Phong Hà có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Hoài Viễn Chân Nhân thì hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lão cười khổ một tiếng quay người lại.

Ở phía sau, cách hai người một đoạn không xa, hai người một nam một nữ đang đi tới. Nữ tử bên trái có khí độ thanh nhã, dung mạo xinh đẹp, Nguyên Phong Hà Chân Nhân có thân phận cỡ nào mà lúc đó cũng vội nghiêm sắc mặt, nở một nụ cười, hành lễ với nữ tử kia: "Vân Nghê Chân Nhân dạo này vẫn tốt chứ?"

Người mới tới chính là Vân Nghê, nàng chấp chưởng đệ nhất đường khẩu Đan Đường của Lăng Tiêu Tông trong nhiều năm, đạo hạnh cao thâm, đức cao vọng trọng, hơn nữa bản thân nàng là đệ nhất nhân tuyệt đỉnh Luyện đan sư của cả Hồng Mông giới, có vài loại Tiên Đan cao cấp mà Nguyên Thủy Môn dù tiếng tăm lẫy lừng như sấm cũng phải thèm khát, cầu không được, hiện nay trên đời chỉ có một mình nàng có khả năng luyện chế ra. Cho nên dù Nguyên Thủy Môn là danh môn cỡ này, Nguyên Phong Hà cũng là nhân vật tầm cỡ nhưng ở trước mặt nàng đều phải tỏ ra vô cùng kính trọng. Thậm chỉ có thể nói trong tất cả các vị Chân Nhân của Lăng Tiêu Tông, Nguyên Thủy Môn xem trọng Vân Nghê gần bằng Hoài Viễn Chân Nhân.

Vân Nghê nhìn có vẻ như chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, nàng cũng khẽ mỉm cười đáp lễ, chỉ có điều tiếng cười vừa rồi nhất định không thể phát ra từ nữ tử đoan trang này, vì vậy ngay sau đó, cả mấy ánh mắt đều đổ dồn vào lão giả râu tóc bạc trắng đang đi tới bên cạnh Vân Nghê.

Chẳng biết từ lúc nào lão Bồ cũng đã đi qua bên này, cũng không hiểu tại sao vừa rồi lão lại phát ra tiếng cười quái dị như vậy. Nguyên Phong Hà nhìn người này có vẻ lạ mặt nên lập tức phóng ánh mắt mang vẻ nghi hoặc tới Hoài Viễn Chân Nhân và Trưởng Lão Vân Nghê, Hoài Viễn Chân Nhân ho khan một tiếng, Vân Nghê thì quay đầu nhìn đi chỗ khác. Một lát sau, Hoài Viễn Chân Nhân mới cười nói với Nguyên Phong Hà:

"Phong Hà huynh, vị này là Bồ Tư Ý, là sư đệ của ta. Trước đây hắn tĩnh tu ở Kim Hồng Sơn trong nhiều năm, không màng tới thế sự, tới gần đây mới ra mặt trợ giúp ta, cho nên Phong Hà huynh khó thấy mặt hắn."

Nguyên Phong Hà thoáng giật mình, với địa vị, thân phận hiện nay của lão thì đương nhiên biết rõ tất cả các vị Chân Nhân Trưởng Lão của Tứ Chính, tuy chưa gặp mặt cũng đã được biết tên, sau khi Hoài Viễn Chân Nhân giới thiệu như vậy, lão lập tức tươi cười và nói: "Thì ra là Bồ Trưởng lão Thuật Đường, hữu lễ!"

Lão Bồ nhìn có vẻ rất ôn hòa, lão cười ha hả và thi lễ đáp lại.

Nguyên Phong Hà lập tức cười và hỏi: "Bồ huynh, không hiểu tại sao lại bật cười? Chả lẽ tại hạ mới nói sai điều gì?"

Lão Bồ cười ha ha, lắc đầu đáp lời: "Không có, Phong Hà Chân Nhân không nói gì sai hết, chẳng qua lúc ta nghe thấy tên Nam Cung Lỗi thì không nhịn cười được."

Nguyên Phong Hà nhất thời vô cùng kinh ngạc, lão hỏi: "Tại sao vậy?"

Vân Nghê đứng bên cạnh đang liếc lão Bồ bằng ánh mắt lạnh lùng, Hoài Viễn Chân Nhân cũng quay đầu nhìn chỗ khác, chỉ có lão Bồ vẫn giữ một vẻ ung dung tự tại, dường như lão chẳng thèm để ý tới hai người kia, lão giữ nguyên nụ cười nhìn Nguyên Phong Hà, không trả lời mà còn hỏi lại:

"Xin hỏi Phong Hà Chân Nhân, Ngày hôm qua, khi Nam Cung Lỗi bắt đầu ý định đó, hắn đã nói gì với huynh?"

Nguyên Phong Hà cảm thấy có chút nghi hoặc, tuy nhiên ngẫm lại thì cũng chả có gì phải che giấu nên đáp bằng giọng điệu thản nhiên: "Nam Cung Chưởng Môn nói: Đợi khi các vị Lăng Tiêu Tông tới, huynh ấy sẽ qua chào hỏi, trước tiên bái kiến Hoài Viễn Chân Nhân..."

"Còn gì nữa không?" Lão Bồ như chẳng thèm để ý, hỏi tiếp một câu.

Nguyên Phong Hà nói: "A, còn Trưởng Lão Vân Nghê và các lão hữu khác."

"Ha ha...Ha ha..." Lão Bồ bỗng ôm bụng cười lớn, tâm trạng có vẻ vô cùng khoái chí, lúc này nhìn lão chẳng có chút nào cái khí độ trầm ngưng của một vị Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan, ngược lại đang mang theo vẻ hả hê của một lão ngoan đồng, lão cười nghiêng ngả xém chút thì té ngã, điệu bộ thật tức cười vô cùng.

Nguyên Phong Hà vô cùng ngạc nhiên, lão quay đầu nhìn Hoài Viễn Chân Nhân với ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu, Hoài Viễn Chân Nhân chỉ biết cười trừ, trên mặt có chút vẻ xấu hổ nhưng cũng không nói lời nào. Còn Trưởng Lão Vân Nghê xinh đẹp thì đang cau mặt lại, liếc lão bất tu kia bằng ánh mắt sắc lạnh, sau đó bước nhanh đi khỏi. Khi đi qua thấy Nguyên Phong Hà Chân Nhân đang có vẻ kinh ngạc, nhìn vào ánh mắt mang theo câu hỏi chờ giải đáp của Nguyên Phong Hà, Vân Nghê chỉ khẽ hừ một tiếng rồi nói bằng giọng điệu thản nhiên:

"Ta không quen biết kẻ này!" Dứt lời nàng liền ngang nhiên bước đi... ​
=================
Trung châu có núi Tu Di
Là nơi Nguyên thánh kỳ tài vang danh
Cung Lỗi đánh tiếng thật nhanh
Nhớ về chuyện cũ, Bồ đành cười to.
=================
Tới Trung Châu, cưỡi Tiên thuyền Tu Di Sơn thẳng tiến
Nhắc cố nhân, Bồ lão đầu cười nghiêng ngả hả hê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play