Có cảm giác một đôi mắt trong bóng đêm sâu thẳm đang theo dõi mình…
Cảm giác này giống như mộng mị, trong thế giới mơ hồ hư ảo đó, ngoài cảm giác về ánh mắt kia thì Lăng Xuân Nê còn cảm thấy dường như mình bị mất quyền kiểm soát chính cơ thể mình. Tứ chi truyền tới một cảm giác vô cùng lạnh lẽo vô lực, cứ như chúng bị khóa chặt bởi một lực lượng nào đó khiến nàng không thể cục cựa được chút nào. Còn người và đầu thì lại có một luồng hơi ấm vô hình đang tỏa ra nhè nhẹ, chính luồng hơi ấm này đang tạm thời ngăn chặn cảm giác lạnh giá kia xâm nhập vào bên trong cơ thể.
Nơi phát ra luồng hơi ấm ấy lại chính là viên Hắc tinh nàng đang đeo trên ngực.
Chẳng lẽ đây thực sự là một cơn ác mộng? Ánh mắt bí ẩn kia từ một nơi tối tăm xa xôi sâu thẳm đang từ từ tiến lại ngày càng gần. Sau khi bình tĩnh lại thì Lăng Xuân Nê cũng dần quen với cảm giác bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm về phía mình, tuy nhiên cảm giác lạnh lẽo từ tứ chi truyền tới vẫn không hề thay đổi: Nó giống hệt với việc tứ chi nàng đang bị gông xiềng khóa chặt, không thể nào thoát ra được!
Trong giấc mơ nàng đã nghĩ tới một điều: “Cái chết…!”
Có một điều ngạc nhiên vô cùng lớn là nàng lại không quá sợ hãi hay bối rối, cho dù cảm giác quỷ dị kia trong mấy ngày nay không ngừng ám ảnh nàng trong giấc mộng. Nàng đang dần tập thích nghi với cảm giác ấy.
Nguyên nhân là do từ nhỏ tới lớn nàng đã quá quen với việc cam chịu hoàn cảnh, chỉ còn biết từ từ thích nghi với nó hay sao? Không ai có thể hiểu rõ cơ thể nàng bằng chính bản thân nàng, cảm giác quỷ dị kia xuất hiện đúng vào thời điểm nàng đang cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhất! Trong mấy hôm nay nàng liên tục nhớ tới mẹ nuôi, nhớ tới thảm cảnh già nua, tiều tụy, xấu xí của bà trước khi qua đời!
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Lăng Xuân Nê bỗng cảm thấy cái chết cũng chưa chắc đã là một sự đau khổ nhất trên đời, chẳng qua trong tim nàng vẫn còn vài điều lưu luyến không nỡ rời xa, còn một bóng hình luôn luôn chiếm chỗ trong tim nàng !
Đó cũng chính là mảnh tình ý ấm áp ôn nhu cuối cùng trên cõi đời này!
Khi phải đối mặt với bao nhiêu bão tố cuộc đời, bao nhiêu ánh mắt thị phi, bao nhiêu sự khinh bỉ của người đời, chỉ cần thấy nụ cười của người ấy, được rúc vào ngực hắn, được nằm trọn trong vòng tay ôm ấp nhẹ nhàng, bao nhiếc ác mộng kia sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong thời gian nàng được ở bên hắn.
Nhớ người ấy vô cùng…Đang bị giam cầm trong cơn ác mộng đen tối nhưng Lăng Xuân Nê lại cảm thấy thờ ơ với mấy cái đáng sợ xung quanh, trong tim nàng lúc này chỉ còn chứa một nỗi nhớ dịu êm.
Tới bao giờ chàng mới tới đây?
Giá như được ở bên nhau lâu thật lâu thì tốt biết bao…
Mặt trời đã lên cao, sau một đêm yên tĩnh, cả tòa thành Lưu Vân đã tỉnh giấc và lập tức khoác lên mình một vẻ phồn hoa đô hội. Trong căn phòng dành cho khách nằm ở khu vực đại trạch Tây Uyển bên trong khuôn viên Hứa gia ở phía đông thành Lưu Vân, ánh sáng mờ mờ phát ra từ cảnh cửa sổ đang đóng chặt, Lăng Xuân Nê từ từ mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt sáng ngời, ẩn chứa một sự thâm sâu vô cùng, đôi mắt ấy đảo qua một lượt nhìn mọi vật xung quanh: Chăn nệm mềm mại, mành rèm lụa là trong trướng…Cơ thể nàng vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng không thèm nhúc nhích mảy may, cứ như là một cô nàng tiểu thư đỏng đảnh không nỡ rời khỏi chăn ấm nệm êm vào buổi sáng vậy!
Một lúc lâu sau, cơ thể Lăng Xuân Nê đột nhiên phát ra từng cơn run rẩy, cứ như là mặt nước đang phẳng lặng lại nổi lên từng cơn sóng. Mất một thời gian, mọi chuyện mới yên ắng trở lại, nàng nằm yên thêm một chút rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Tấm rèm lụa không có gió nên chỉ rung lên nhẹ nhàng.
Một không gian yên ắng bao phủ khắp căn phòng.
Lăng Xuân Nê bước xuống giường, nàng cất bước đi lòng vòng quanh phòng, lúc đầu bước chân có vẻ còn chập chững, sau đó thì cước bộ đã ổn định hơn, tuy nhiên nhìn kỹ thì thỉnh thoảng vẫn còn bước thấp bước cao, cơ thể xuất hiện một vẻ quằn quại khó hiểu.
Thanh âm nhu hòa giống y như giọng nói thường ngày của nàng, tuy nhiên có thể thấy trong thanh âm lúc này có thêm mấy phần lạnh lẽo.
Câu nói vừa rồi như là tự nói với mình, mà cũng như là đang nói với kẻ khác, tuy nhiên lúc này trong phòng rõ ràng chỉ có duy nhất một mình nàng, cảnh tượng đúng là hơi quỷ dị. Một lúc sau cũng không hề nghe thấy tiếng ai trả lời, đúng là trong phòng chỉ có duy nhất một người đẹp đang đứng lặng yên mà thôi!
Lăng Xuân Nê bỗng nở một nụ cười.
Nàng khẽ vẫy tay một cái, tấm gương đồng ở phía xa đột nhiên bay lên mà không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào, sau đó tấm gương vèo tới nằm ngay ngắn trên bàn, trong gương hiện rõ thân hình Lăng Xuân Nê. Sau đó cơ thể nàng khẽ run lên, hai tay nhẹ buông xuống, nhưng mà chỉ trong nháy mắt toàn bộ xiêm y trên người nàng đã văng tung tóe tứ phía, trên người không còn một mảnh vải!
Lúc này trong gương hiện lên một tấm thân xinh đẹp ngà ngọc, những đường cong tuyệt mĩ nhấp nhô trên một nền da trắng nõn thật là động lòng người, vẻ yêu mị toát ra từ người đẹp đang khỏa thân kia đúng thật là kinh tâm động phách. Thứ còn lại duy nhất trên cơ thể nàng chính là sợi đây đeo hạt Hắc tinh vô danh vẫn đang ở nguyên trước ngực, trên hạt Hắc tinh là những hào quang màu đen đang không ngừng chớp động.
Lăng Xuân Nê bỗng nhiên nhếch môi nở một nụ cười lạnh lẽo, nàng nhìn chằm chằm vào tấm thân trần trụi của mình ở trong gương rồi đột nhiên bước tới gần gương hơn, nàng giơ hai tay lên và nói:
“Có nhìn thấy rõ cái này hay không?”
Tấm thân ngà ngọc mê hồn dường như không tỳ vết, khiến ai nhìn cũng cảm thấy điên lên kia hóa ra khi quan sát thật kĩ lại có thể phát hiện ra bên trên tứ chi đang có những đốm da nhỏ li ti không giống bình thường. Những đốm nhỏ trên da đó khô héo, nhăn nheo, không còn độ đàn hồi cũng gần như không còn sức sống. Đó không phải là làn da thanh xuân mà giống hệt làn da của lão bà bảy, tám mươi tuổi!
Thần sắc của Lăng Xuân Nê lúc này vẫn rất bình tĩnh, gần như không hề có sự kinh sợ hay tuyệt vọng nào cả, thái độ tỉnh bơ của nàng khiến người ta có cảm giác tấm thân trong gương kia chẳng phải của nàng! Lăng Xuân Nê liếc nhìn tấm thân trong gương rồi nói bằng giọng điệu thản nhiên:
“Chỉ với thân thể phàm trần của ngươi mà dám luyện Tiên pháp Cửu thiên, lại còn ra sức tu luyện nữa chớ, bị cắn trả là lẽ đương nhiên! Nếu không được bảo vệ bởi Cửu U Huyền Tinh của ta thì ngươi đã sớm biến thành cái xác khô rồi, vậy mà ngươi còn chưa chịu từ bỏ hả?”
Nói xong nàng nở nụ cười lạnh lẽo: “Thương thế của ta đã hồi phục được vài phần, bất kì lúc nào ta cũng có thể mang theo Cửu U Huyền Tinh rời đi, lúc đó thì chắc chỉ sau vào ngày ngươi sẽ biến thành một hình dạng khô héo đáng sợ, sống còn khổ hơn là chết, vậy mà còn muốn cố để làm cái gì không biết?”
Sau khi ngừng lời một lát, thanh âm của nàng lại vang lên một cách chầm chậm: “Cơ thể ngươi cũng khá phù hợp với ta, hơn nữa lại có chút nền tảng Tiên pháp, cho dù chỉ có chút xíu thôi nhưng mà có ít còn hơn không, có lẽ sẽ giúp ta được đôi chút, chính vì vậy ta mới giúp ngươi một tay. Tính toán kĩ lại, nhà ngươi chỉ là một phàm nhân yếu đuối nhỏ bé như con sâu cái kiến, được vậy rồi còn muốn gì nữa hả?”
Nói xong mấy câu nàng rơi vào trạng thái im lặng, một mình đứng đó trầm ngâm suy tư, ánh sáng nhè nhẹ soi vào khuôn mặt, soi vào cơ thể nàng rồi phản xạ tạo thành những hình ảnh vô cùng mê hoặc lòng người.
Cứ như vậy trong suốt một thời gian, Lăng Xuân Nê đứng yên lặng, cảm giác thời gian như ngừng trôi, đến một thời điểm nàng mới đột ngột hừ lạnh một tiếng:
“Tình yêu! Tình yêu…Thật là nhàm chán, chả có gì thú vị cả!”
Vẻ mặt nàng hiện lên một tia coi thường khinh bỉ, nàng buông tiếng cười lạnh và nói bằng giọng điệu của một vị thần đang truyền mệnh lệnh xuống nhân gian:
“Thôi được! Ta sẽ cho ngươi được toại nguyện tâm ý, cho phép ngươi có thêm một lần cuối cùng được sum họp với hắn, nhưng mà từ nay về sau nếu còn một chút gì đó dám mạo phạm ta thì đừng trách ta sẽ giết chết hắn ngay lập tức!”
Lời nói vừa dứt, cả cơ thể nàng bỗng rùng mình một cái, cứ như là khí lực toàn thân bỗng tiêu tán hết vậy, nàng ngã khụy xuống nền nhà. Một lúc sau, cảm giác lạnh băng truyền tới từ tứ chi nàng, hai bờ môi còn khẽ run run, ở sâu trong mắt nàng dường như vẫn còn ngấn lệ, lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo…
***
Thẩm Thạch xuống núi rồi vượt biển, ngay khi lên bờ hắn vội đi thẳng một mạch, rất nhanh sau đó, những bức tường thành cao lớn của thành Lưu Vân đã hiện ra trong tầm mắt hắn. Trên con đường lớn có rất nhiều người qua lại, phàm nhân cũng có mà tu sĩ tu chân cũng có, trong đó còn có khá nhiều đệ tử của Lăng Tiêu Tông.
Đa số mọi người đều đang đi về phía thành Lưu Vân, thời tiết hôm nay khá tốt, trời xanh biển rộng, gió thổi vi vu khiến con người ta cũng có cảm giác hưng phấn trong lòng. Thẩm Thạch bước đi trên đường, trong lòng hắn đang nghĩ tới thanh kiếm Khuynh Tuyết ở trong Như Ý Đại, tiếc là do thời gian quá gấp nên Ngự Kiếm Thuật chưa luyện thành. Nếu không thì chỉ với tốc độ ngự kiếm phi hành, quãng đường trước mắt sẽ đi tới trong chớp mắt. Thậm chí hắn chẳng cần ngồi trên thuyền để vượt biển nữa mà có thể cưỡi kiếm bay vù qua eo biển luôn.
Tuy nhiên Thẩm Thạch nhanh chóng lắc đầu, kiếm Khuynh Tuyết tuy là Pháp bảo có giá trị liên thành nhưng hắn mới chỉ đang ở cảnh giới Ngưng Nguyên, cho dù có luyện thành Ngự Kiếm Thuật thì do vẫn bị hạn chế lớn về đạo hạnh nên tốc độ phi hành cũng chẳng thể so với tu sĩ cảnh giới Thần Ý, đúng là mình nghĩ nhiề quá rồi ha!
Nhưng mà hiện thời tâm trạng của hắn đang rất tốt, hắn bước nhanh về phía thành Lưu Vân, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Lăng Xuân Nê, sau một thời gian khá dài không được gặp nhau, quả là có chút nhớ nhung!
Khoảng nửa giờ sau, Thẩm Thạch đi tới thành Lưu Vân. Vừa bước qua cổng thành, hắn đang định đi thẳng tới Hứa gia ở phía đông thì bỗng nhiên nghe thấy một người kêu lên bằng giọng điệu hơi ngạc nhiên:
“Thẩm Thạch sư đệ hả?”
Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, hắn thấy có ba người đang đứng ở bên đường, người đứng đầu là một người đàn ông cao lớn có vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, điểm nổi bật của người này là một cái đầu trọc bóng lưỡng làm cho tăng thêm một chút khí phách phong độ: Đó chính là Đỗ Thiết Kiếm! Đằng sau hắn là một nam thanh niên và một cô gái. Nam thanh niên mặt đẹp như ngọc, hắn đang mỉm cười với vẻ mặt ôn hòa trầm tĩnh, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn kia thì nhìn có vẻ hơi quen quen. Sau khi nhìn kỹ, Thẩm Thạch nhận ra đó chính là cô gái lạ mặt lúc sáng mới gặp hắn ở bên ngoài tòa động phủ.
Thẩm Thạch có chút bối rối và cũng có phần hơi khó hiểu, hắn mở miệng nói lắp bắp:
“Đỗ sư huynh đó ạ, tại sao huynh cũng có mặt ở đây vậy?”
Đỗ Thiết Kiếm cười và đáp lời: “Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, ta đưa hai người bạn Nguyên Thủy Môn đây đi dạo chơi thành Lưu Vân.”
Thẩm Thạch khẽ giật nảy trong lòng, tự nhiên hắn muốn chạy đi chỗ khác thật nhanh, đúng lúc đó hắn nghe thấy Đỗ Thiết Kiếm nói với hai người kia:
“Nguyên huynh, Cung sư muội, vị này tên là Thẩm Thạch, là một tiểu sư đệ của ta ở Lăng Tiêu Tông, thiên phú và lực lực đều rất tốt, năm nay đệ ấy cũng tham gia thí luyện trong bí cảnh Vấn Thiên đó!”
Hai người kia đương nhiên là hai đệ tử của Nguyên Thủy Môn: Nguyên Tu Dự và Cung Tiểu Phiến. Lúc này Nguyên Tu Dự quan sát Thẩm Thạch một hồi rồi mỉm cười và nói:
“Mới nhìn qua thì thấy không tệ chút nào, không biết vận khí trong bí cảnh có tốt hay không thôi!”
Đỗ Thiết Kiếm đột nhiên cắt ngang lời nói của hắn: “Vận khí cái quái gì, đệ tử Lăng Tiêu Tông ta từ xưa tới nay toàn dựa vào thực lực chớ ai thèm trông chờ vào vận khí!”
Lời nói vừa rồi như chẹn ngang họng Nguyên Tu Dự, hắn chỉ còn biết cách im lặng nhìn Đỗ Thiết Kiếm và cười gượng gạo, thái độ rõ ràng là không đồng tình lắm. Thái độ của Cung Tiểu Phiến thì vẫn dửng dưng như không, sau khi liếc qua Thẩm Thạch một cái, nàng liền nhìn đi chỗ khác, coi như Thẩm Thạch là một người hoàn toàn xa lạ không quen biết nên chả cần quan tâm làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT