Trước mặt Vương Tuyên là vô số linh tài, bất kể là Linh thảo hay bộ phận trên cơ thể Yêu thú đều ẩn chứa khí tức đặc trưng của Hắc Nha Lĩnh. Chỉ là trừ số ít Linh thảo đã bỏ ra bên ngoài, lúc này Chung Thanh Trúc đang liên tục lấy ra các bộ phận trên thân thể Yêu thú, hầu hết trong số chúng đều là các mảnh vỡ bị tàn phá nặng nề có lẫn lộn không ít máu thịt còn sót lại.

Lông mày Vương Tuyên khẽ nhíu lại, bất giác đưa mắt nhìn Chung Thanh Trúc, lúc này nàng đang liên tục lấy ra Linh tài, hầu hết trong số chúng đều là những mảnh vỡ từ các bộ phận trên thân thể Yêu thú cấp cao, bất kể nhìn thế nào thì cũng thấy chúng giống hệt với đống Linh tài ở bên cạnh cách đó không xa mà Thẩm Thạch lấy ra trước đó.

Thậm chí nếu xem xét kỹ lưỡng thì có thể phát hiện máu huyết dính trên Linh tài của hai người có một hai mảnh cực kỳ giống nhau, như là có cùng xuất xứ từ trên thân thể một con Yêu thú cấp bốn vậy. Ngoài ra, vào lúc cuối cùng, Chung Thanh Trúc còn lấy từ trong Như Ý Đại ra hai viên nội đan Yêu thú lấp lánh ánh sáng dịu mắt nhẹ nhàng đặt lên đống Linh tài thật cao.

Mặt Vương Tuyên khẽ nhăn một cái.

Nếu nói hai đống Linh tài này hoàn toàn không liên quan gì nhau thì rất khó làm người khác tin được.

Vương Tuyên trầm mặc một lát, hình như đang nghĩ ngợi gì đó, sau đó rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhìn Chung Thanh Trúc cười một cái, không để ý đến vấn đề này nữa bắt đầu kiểm kê số Linh tài của Chung Thanh Trúc. Sau khi kiểm kê từng cái một, Vương Tuyên đưa mắt nhìn Chung Thanh Trúc gật đầu nói: "Thu hoạch của Chung sư muội cũng không tệ, quả không hổ là đệ tử đắc ý của Nhạc Trưởng lão, xem ra lần này có hi vọng xếp vào vị trí năm người đứng đầu rồi."

Đôi mắt sáng của Chung Thanh Trúc nhìn Vương Tuyên, cúi đầu nhã nhặn nói: "Đa tạ sư huynh."

Vương Tuyên gật đầu, lấy ra danh sách ghi tên rõ ràng, sau đó theo quy củ gọi mấy đệ tử Thần Ý cảnh khác đứng gần đó đến cùng nghiệm chứng kết quả để tránh có người nói có nhầm lẫn hoặc gian dối gì ở đây, sau khi làm xong tất cả mọi thứ, hắn quay sang nói với Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc:

"Được rồi, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng."

Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đáp một tiếng, sau đó xoay người đi khỏi nơi đây. Trong thành, Lăng Tiêu Tông đã sắp xếp chỗ tạm nghỉ ngơi, có điều chỗ ở của nam nữ đệ tử tất nhiên là cách biệt nhau, đến đây Thẩm Thạch từ biệt Chung Thanh Trúc, chỉ là trước khi chia tay đột nhiên Chung Thanh Trúc gọi hắn lại:

"Thạch Đầu. . ."

Thẩm Thạch xoay người nhìn Chung Thanh Trúc, nói: "Gì vậy?"

Dường như Chung Thanh Trúc định nói gì, chỉ là bờ môi mấp máy vài cái muốn nói lại thôi, chỗ sâu trong đáy mắt có một tia ảm đạm xẹt qua, sau một lúc lâu, nàng nói khẽ: "Thương thế của ngươi sao rồi?"

Thẩm Thạch cười nói: "Không phải trên đường trở về chúng ta cùng đi sao, ngươi cũng thấy ta ăn hết ba viên Kim Hổ Đan, hiện tại đã trở lại bình thường, không còn gì đáng ngại, chỉ cần sau khi về núi tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là khỏe hẳn."

Chung Thanh Trúc "Ah" một tiếng, chậm rãi cúi đầu, miệng mấp máy không nói gì thêm, xoay người chầm chậm đi thẳng về phía trước. Chẳng biết tại sao, nhìn bóng lưng nàng bước đi cách mình ngày một xa, tự nhiên trong lòng Thẩm Thạch có chút khổ sở khó hiểu, giống như là đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, thở dài một cái, bất ngờ hắn kêu lên:

"Thanh Trúc a."

Chung Thanh Trúc dừng lại, quay người nhìn phía hắn, hỏi: "Hả?"

Sau một thoáng ngập ngừng, Thẩm Thạch cười nói: “Lúc trước ngươi đã đáp ứng sẽ cùng ta đi Bách Sơn Giới thám hiểm một lần, ngươi phải nhớ kỹ đấy?"

Chung Thanh Trúc giật mình, nhìn thật sâu Thẩm Thạch, thời gian dần trôi, dường như đáy mắt nàng lóe ra từng tia ánh sáng lấp lánh, trên khuôn mặt thanh lệ, bên khóe miệng lờ mờ lộ ra một nụ cười tươi. Trong chốc lát, đột nhiên Chung Thanh Trúc vui vẻ trở lại, nàng cười và gật đầu một cái thật mạnh, thoáng cái tất cả lo lắng đều bỏ qua một bên, nụ cười tươi của nàng thật ấm áp.

"Được!" Nàng mỉm cười hai tay nắm chặt nói.

"Nhất định ta sẽ đi cùng ngươi!"

※※※

Lưu Vân Thành, Thần Tiên Hội.

Trên một con đường dài bên trong Nam Bảo Phường, âm thanh và mọi thứ tại nơi phồn hoa sầm uất này trông thật ồn ào và náo nhiệt, nhìn tòa lầu cao vút của chi nhánh Thần Tiên Hội, trông nó thật giống với một viên bảo thạch sặc sỡ lóa mắt nhất được khảm nạm vào cảnh phồn hoa của tòa thành này, ở đó cửa lớn đang mở ra chào đón vô số tu sĩ lui tới. Ở một khía cạnh khác, nhìn dòng người liên tục ra ra vào vào cầm trên tay số lượng lớn Linh tinh bảo vật để mua mua bán bán, đổi lấy các loại Linh tài, tài nguyên tu chân, trông không khác nào như một dòng sông vô hình trôi mãi không thôi.

Cố Linh Vân, một nữ tử tuổi đã trưởng thành, dung nhan diễm lệ, tính tình lạnh lùng, trầm tĩnh, bây giờ nàng đang là người quản lý của cửa hàng phồn hoa, sầm uất này.

Mỗi một lần trong ngày, vào một thời điểm cố định nào đó, nàng đều ra ngoài dò xét trong ngoài cửa hàng, giống như một nữ vương đi trông chừng lãnh địa của mình vậy, mỗi khi nhìn thấy hình ảnh dòng người đông đúc đi đi lại lại, trong lòng Cố Linh Vân đều có một loại cảm giác thỏa mãn.

Đó là một loại cảm xúc rất kỳ quái, nàng chưa bao giờ nói cho người khác và đương nhiên cũng không có người nào biết được, chỉ ở một nơi nào đó sâu trong đáy lòng có một giọng nói nho nhỏ tâm sự với nàng, như là nàng đang tự nói với mình, một cảm giác đầy‘hương vị’ của quyền lực.

Thân là đại chưởng quỹ của một chi nhánh Thần Tiên Hội, tưởng như thân phận này cũng hết sức bình thường, có lẽ chỉ có những người trong cuộc mới biết rõ chức vụ này ở nơi đây có bao nhiêu quyền thế. Quyền lực sẽ làm lòng người sợ hãi, quyền thế sẽ làm người khác phải đối xử kính trọng, ví dụ như hiện tại, sau lưng nàng có một lão giả đầu trọc là Vu đại sư, so về tuổi tác thì Cố Linh Vân nhỏ hơn lão rất nhiều nhưng lúc này, như thường lệ, mặt lão tỏ ra vô cùng cẩn trọng.

Hai người bọn họ mặc quần áo bình thường, dường như họ còn bình thường hơn so với tu sĩ bình thường(*), sau khi đi qua Điếm đường(**) của Thần Tiên Hội, hài lòng nhìn thấy cảnh tượng sầm uất nơi đây, đến cạnh cầu thang lên lầu, xung quanh không có người lạ nào Vu đại sư mới bước tới gần một bước, thấp giọng nói:

"Cố chưởng quỹ, từ ngày hôm qua Hứa gia đã bắt đầu động thủ với tất cả thế lực của Mãnh Thú Minh trong thành."

(*) Bình thường hơn so với tu sĩ bình thường: Câu này có vẻ hơi lủng củng nhưng văn phong lão Tiêu là vậy, dài dòng và lê thê... có điều... lão viết hay ^_^; (**) Điếm đường: Phòng làm ăn, buôn bán.

Bước chân Cố Linh Vân hơi khựng lại, hiển nhiên nàng nghe tin tức này cũng cảm thấy hơi bất ngờ, sau một lát trầm ngâm nói: "Nhanh như vậy sao, ta vốn cho là có lẽ bọn họ phải chờ nửa tháng nữa, chỉ là. . . thật ra Mãnh Thú Minh cũng đáng chịu như vậy, nếu quả thực Hứa gia muốn động thủ thì cũng không có gì phải lo. Cụ thể cuộc chiến ra sao rồi?"

Vu đại sư cười nhẹ, nói: "Có lẽ trong khoảng thời gian vừa rồi Hứa gia đã chuẩn bị xong nên vừa phát ra hành động quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn liền nghiền nát bọn chúng, chỉ sau một ngày tấn công đã loại bỏ bảy, tám phần mười cao thủ của Mãnh Thú Minh, những người còn lại cũng bỏ chạy tứ tán hòng bảo toàn tính mạng. Sau ngày hôm nay, có lẽ trong Lưu Vân Thành sẽ không còn thấy môn phái Mãnh Thú Minh này rồi."

Cố Linh Vân thản nhiên nói: "Tiêu diệt thì tiêu diệt, dù sao cũng chỉ là một đám vô danh tiểu tốt." Nói xong nàng đi lên trước hai bước, bỗng như nghĩ tới điều gì, nói: "Chỉ là phản ứng các thế gia khác trong thành thế nào, phía Lăng Tiêu Tông có động tĩnh gì không?"

Vu đại sư lắc đầu, thấp giọng nói: "Lăng Tiêu Tông và tất cả đại thế gia trong thành, kể cả thế gia có quyền lực lớn nhất là Tôn gia cũng không có có phản ứng gì, theo suy đoán thì có lẽ Hứa gia đã báo trước cho bọn họ rồi."

Cố Linh Vân gật đầu, nói: "Ừ, dù nói thế nào, bọn họ đều là thế gia cùng phụ thuộc một tông môn, được rồi, không cần để ý nữa."

Vu đại sư gật đầu đáp ứng. Sau đó hai người trước sau theo bậc thang đi lên lầu, càng lên cao âm thanh ồn ào náo nhiệt của Điếm đường dưới tầng trệt dần nhỏ lại, thời gian dần trôi mọi thứ trở nên an tĩnh lại, khi đến lầu bốn, bên ngoài một thư phòng lớn, nơi mọi người trong chi nhánh Thần Tiên Hội chờ Cố Linh Vân xử lý sự vụ hằng ngày, hầu như không còn nghe thấy âm thanh ồn ào phía dưới.

Vu đại sư theo sau Cố Linh Vân, tiếp tục bẩm báo cho nàng nhiều sự vụ trong chi nhánh, mỗi lần Cố Linh Vân nghe xong, chỉ trong một lúc liền đưa ra nhận định và nói rõ sự việc nên xử trí thế nào, thần thái một mực bình tĩnh, cho thấy nàng là người rất có năng lực và vô cùng tự tin.

Thật lâu mới đi đến bên ngoài cửa thư phòng, Vu đại sư cũng bẩm báo xong sự vụ, chuẩn bị cáo từ Cố Linh Vân thì nàng vừa cửa phòng vừa mỉm cười nói: "Vu đại sư khổ cực rồi, hay là vào phòng uống một chén trà a."

Vu đại sư cười đang muốn chối từ, trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn vào bên trong thư phòng, sắc mặt lập tức thay đổi. Cùng lúc đó, lông mày Cố Linh Vân nhíu lại, hình như cũng nhận ra cái gì, lập tức quay người nhìn trong phòng.

Chỉ thấy tại một chỗ trong thư phòng, sau một bàn đọc sách lớn, có một ghế dựa màu đen vốn chỉ thuộc về Cố Linh Vân, lúc này lại có một người ngồi ở đó đang cúi đầu viết chữ.

Mặt Cố Linh Vân và Vu đại sư đồng thời biến sắc, đây là nơi quan trọng nhất của chi nhánh Thần Tiên Hội tại Lưu Vân Thành, ngày thường luôn đề phòng sâm nghiêm, có thể nói một con ruồi cũng khó mà bay lọt, không thể tin được là hôm nay lại có người xông vào.

Vu đại sư nhanh chóng tiến lên trước chắn trước người Cố Linh Vân, trầm giọng quát: "Các hạ là ai, vì sao tự tiện xông vào trọng địa của Thần Tiên Hội?"

Phía bên kia, nam tử ngồi cạnh bàn đọc sách làm như không nghe thấy câu quát mau lẹ và thần sắc nghiêm nghị của Vu đại sư, hắn vẫn múa bút viết không ngừng, sau một lát, cánh tay hắn bỗng vung lên thật mạnh, giống như là dùng cây bút bằng vàng viết trên trang giấy sắt từng nét chữ rồng bay phượng múa, khí thế kinh người, sau đó cười một tiếng thật dài rồi tiện tay ném cây bút lông sói sang một bên, lúc này mới đưa mắt nhìn ra.

Người này là một trung niên nam tử tướng mạo đường đường(*), hình dáng xuất chúng, khí độ hơn người, ẩn hiện vẻ tiên phong đạo cốt, nhìn bên ngoài mà thử tưởng tượng, nếu người này đứng tại chỗ chắp tay thì càng có tư thế hơn người. Cạnh cái bàn màu đen có một cây gỗ cán màu xanh đang nằm nghiêng dựa vào, phía trên treo một tấm vải trắng, hình như có ghi ít chữ, nhìn kỹ như là bốn chữ lớn “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, thoạt nhìn giống như là của thầy tướng trên giang hồ.

(*) Tướng mạo đường đường: Hình dạng bên ngoài oai phong, đường hoàng.

Vu đại sư thấy người này kiêu căng như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, sắc mặt trầm xuống, đang muốn thay mặt ra tay giáo huấn hắn một trận thì đúng lúc này, bỗng một bàn tay trắng nõn mềm mại ở sau lưng kéo cánh tay lão lại, tay của Cố Linh Vân.

Vu đại sư ngơ ngác, có chút khó hiểu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Linh Vân khẽ lắc đầu, nói: "Không được vô lễ." Dừng lại một chút, đôi mắt đẹp của nàng nhìn thoáng qua thầy tướng trung niên kia, sau đó nói khẽ: "Vị tiên sinh này là tiền bối ở Tổng đường bản hội."

Thân hình Vu đại sư chấn động, lại quay đầu nhìn về phía vị thầy tướng trung niên kia, trong ánh mắt đã sự khác biệt, có điều dường như người kia cũng không để ý đến lão, chỉ là nhìn Cố Linh Vân cười khẽ một cái.

Cố Linh Vân trầm ngâm một lát, sau đó nhìn Vu đại sư nói: "Lão lui xuống trước đi."

Trong lòng Vu đại sư hết sức nghi hoặc nhưng cũng không dám nói gì thêm, gật nhẹ đầu đi ra ngoài, đồng thời tiện thể khép cửa phòng lại. Đợi lão đi ra khỏi phòng, mặt Cố Linh Vân lộ ra vẻ kính cẩn, bước nhanh tới cạnh bàn đọc sách, cung kính thi lễ một cái, nói:

"Linh Vân bái kiến Chu lão thần tiên."

Vị thầy tướng họ Chu cười ha ha, khoát tay một cái nói: "Không cần đa lễ."

"Vâng." Cố Linh Vân đáp một tiếng, trên mặt càng lộ vẻ kính cẩn, đang muốn mỉm cười nói chuyện, chỉ là trong lúc vô tình, ánh mắt đảo qua trang giấy trên bàn, chỉ thấy trên trang giấy trắng tinh có một vài chữ lớn, là chữ viết của thầy tướng họ Chu lúc nãy vừa múa bút vẩy mực lưu lại. Lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ lại gần mới thấy trên giấy vết mực ngang dọc, nét bút cứng cáp, hạ bút nặng nhẹ không đồng nhất, thế bút trôi nổi như mây, mỗi nét liên tục quấn với nhau rối như tơ tằm, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy. . .

Nét chữ như chó ngoáy, trông vô cùng thê thảm!

Chữ này là thế nào mà có thể viết khó coi như vậy!

Lập tức dáng vẻ Cố Linh Vân đang tươi cười bỗng cứng đờ, kinh ngạc mà nhìn thì bỗng nghe thầy tướng họ Chu bên cạnh cười ha ha, thần thái ôn hòa, tay chỉ vào chữ viết trên bàn, cười hỏi:

"Tiểu Cố a, sang đây xem xem ta viết chữ này có được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play