Đột nhiên, một tràng cười cắt đứt sự yên tĩnh tạm thời, hóa ra là tên Tống Phi ở bên kia giận quá hóa cười, xem ra việc hai thủ hạ Tống Văn Tống Vũ dưới tay hắn bại trong nháy mắt cũng không làm hắn sợ hãi, ngược lại là mang thêm mấy phần phẫn nộ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, cười lạnh:
"Thủ đoạn tốt, thủ đoạn tốt, các hạ trước nay đều vừa gặp mặt là ra tay nặng vậy ư?"
Thẩm Thạch nhìn hắn, không muốn nhiều lời, nặng tay như thế nào mới có thể so sánh với việc hạ độc thủ không kiêng nể gì như lúc nãy ?
So sánh với Tống Phi, thần sắc Ngũ Thành liền cẩn thận hơn nhiều, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch cũng có chút kiêng kị, chẳng qua cũng chỉ là chút kiêng kị mà thôi, thân là một đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Môn, so với hai tên tùy tùng Tống Văn Tống Vũ của Tống Phi thì khác nhau nhiều. Trên mặt của hắn cũng không có ý tứ sợ hãi gì, giờ phút này bước tới trước hai bước, nhìn Thẩm Thạch trầm giọng nói:
"Các hạ có biết hai người ngươi vừa gây thương tích có thân phận gì không?"
Thẩm Thạch lông mày nhíu lại, nói: "Ý của ngươi là hai tên phế vật này có thân phận rất ghê gớm, ta chỉ có thể chịu đánh không được hoàn thủ, mặc cho bọn họ đánh ta mắng ta làm tổn thương ta, thậm chí cướp nữ nhân của ta, ta cũng không thể làm cái gì sao?"
Mang vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng lại lộ ra nét châm biếm, hắn cười lạnh nói: "Nếu thật đúng như thế, ta muốn thỉnh giáo chư vị rốt cuộc có thân phận gì?"
Ngũ Thành cứng người, trong lúc nhất thời có chút không phản bác được, vừa rồi hắn ở một bên cũng hiểu rõ sự tình, từ đầu tới đuôi đích thực là do Tống Phi ba người gây sự động thủ, kể cả Tống Văn Tống Vũ có sát tâm vung kiếm như vậy, hắn cũng tận mắt nhìn thấy. Nếu là ngày thường, kể cả là ở bên trong Trung Châu Nguyên Thủy Môn, Ngũ Thành từ trước đến nay đối với mấy công tử ca thân phận quý trọng đều là kính nhi viễn chi, dù sao bọn hắn ngày thường hay ức hiếp người khác nhưng cũng có chút ánh mắt, không có làm gì đệ tử trong môn phái.
Chỉ là lúc này đây hắn đang bị phái ra ngoài làm việc, lại có người ủy thác phải chiếu cố người cùng đi, hôm nay phiền phức tới trước cửa nhà, không thể giả bộ như không thấy, nhất thời trong lòng cũng rất bực bội. Lúc đang nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào, lại nghe Tống Phi bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: "Nói năng bậy bạ, cố làm ra vẻ, rõ ràng là tên tặc tử nhà ngươi thấy hơi tiền nổi máu tham, những tưởng trộm tiền của ta, bị hạ nhân ta phát hiện lại nổi lòng lang dạ thú đánh thương người, bây giờ lại dám mở miệng vu cáo ngược sao!"
Thẩm Thạch cùng Ngũ Thành hai người đồng thời đều trợn tròn, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc, cùng lúc đó, chỉ thấy Tống Phi vung tay áo, thân hình tiêu sái, cất bước về phía trước, cười dài một tiếng, nói:
"Kẻ gian chém không hết, giết ác không lúc ngừng. Ngươi nghe cho rõ đây, Tống Phi ta thân là đệ tử thân truyền Nguyên Thủy Môn, hậu nhân của Lục Thánh Văn Đức Công, hôm nay muốn vì dân trừ hại, phát huy sức mạnh chính khí của đất trời!"
"Choang." Một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng rồng ngâm, một thanh bảo kiếm lạnh lẽo sáng chói được rút ra khỏi vỏ, dài bốn thước rộng ba tấc, như một làn sóng xanh sâu rộng vắt ngang qua cảnh sắc ban đêm, hào quang bắn ra bốn phía, mang theo uy thế mạnh mẽ.
Đây hiển nhiên không phải một thanh Pháp bảo binh khí thông thường, chẳng qua ánh mắt Thẩm Thạch nhìn qua thanh bảo kiếm một cái, lập tức lại nhìn Tống Phi, cuối cùng đảo qua Ngũ Thành, khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu, sau khi cười xòa một tiếng lại không nói một thêm một chữ nào nữa.
Ngũ Thành đứng ở một bên kia trong giây lát cảm giác khuôn mặt mình khô nóng, đặc biệt là lúc nhìn thấy trong ánh mắt Thẩm Thạch đứng đối diện mang theo ý trào phúng rất rõ ràng, Ngũ Thành thậm chí có có chút kích động muốn kiếm cái lỗ nào mà chui xuống. Ngày thường hắn và mấy công tử ca của ba đại thế gia trong môn phái cũng không tiếp xúc nhiều, có chút ít giao hảo, ngày ấy cũng có chút ôn hòa cẩn thận, làm gì có như Tống Phi hôm nay mở miệng nói dối.
Mắt thấy Tống Phi như lập tức muốn động thủ, Ngũ Thành tâm niệm vừa động, đột nhiên tiến lên trước một bước kéo hắn lại. Tống Phi bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt dâng lên sự tức giận, cười lạnh nói: "Ngũ sư huynh, ta kính ngươi là người đi trước, lại là người Tam thúc công phái đến, cho nên dọc đường mới cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi đừng vì đó mà nhầm!"
Ngũ Thành đáy lòng có chút tức giận, chỉ muốn cho gương mặt trẻ tuổi ương ngạnh của Tống Phi trước mắt mấy cái bạt tai, chẳng qua bất kể thân phận địa vị hay là tính nết, hắn đều không thể làm như vậy. Chỉ có thể là cố nén sự khó chịu trong lòng, hắn cau mày nói: "Tống sư đệ đừng vội, trước tiên hỏi rõ lai lịch người này đã."
Tống Phi lông mày giật giật, dường như không mấy để ý, nhưng Ngũ Thành đã đi tới trước hai bước, nhìn Thẩm Thạch, trầm giọng nói: "Các hạ, vừa rồi chúng ta đã nói rõ thân phận của mình, chính là môn hạ đệ tử của Trung Châu Nguyên Thủy Môn. Sự tình vừa rồi đúng sai khoan nói, nhưng mà ngươi đả thương đệ tử môn phái ta, có phải hay không nên cho một cái công đạo? Kính xin các hạ bảo cho biết danh hiệu sư môn."
Ba chữ Nguyên Thủy Môn quả nhiên uy danh hiển hách, từ trước tới nay trong cuộc sống mỗi có xung đột tương tự, một khi báo ra lai lịch sư môn, Tống Phi gần như đều nhìn thấy trong mắt đối phương là sự khiếp sợ, sau đó là phản ứng do dự muốn lùi bước. Có thể thản nhiên không sợ đương nhiên cũng không phải là không có, lúc hắn ở Trung Châu cũng gặp qua hai lần, chẳng qua sau này mọi người đều phát hiện, hai người đó thì ra là đệ tử ít lộ mặt trong môn phái, vừa khéo có việc đi qua nơi đó.
Nguyên Thủy Môn lịch sử lâu dài, người đông thế mạnh, so với Lăng Tiêu Tông Cam gia có chút khác biệt. Ba đại Thánh Nhân thế gia Nguyên, Tống, Cổ trong lịch sử môn phái đều có thời kỳ có người đảm nhiệm Chưởng môn chân nhân Nguyên Thủy Môn, có thể coi như thay phiên nhau lên đài. Trong đó họ Nguyên thực lực mạnh nhất, có sáu phần thời gian có người giữ chức chưởng môn Nguyên Thủy Môn, đệ tử xuất sắc hai nhà Tống Cổ giữ ba phần, không xuất thân từ ba đại thế gia này mà làm chưởng môn chỉ có một phần. Suốt bao nhiêu năm như thế, thế lực gia tộc vòng vèo đan xen, thực lực ba nhà Nguyên Tống Cổ như mặt trời ban trưa, kể cả một ít trưởng lão tiền bối hoặc môn sinh, bạn cũ đều có quan hệ không đơn giản, cho nên từ trước đến nay đối với đám người Tống Phi đều có sự khoan dung không ít.
Giờ phút này Tống Phi lạnh lùng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy tặc tử đối diện nghe danh hiệu Nguyên Thủy Môn liền thay đổi sắc mặt, hắn cười lạnh trong lòng, lại thêm phần đắc ý. Đúng lúc không kiên nhẫn tên Ngũ Thành này vẽ vời lắm chuyện, chợt nghe Thẩm Thạch bên kia nhìn Ngũ Thành, vẻ mặt phẫn nộ, chính khí lẫm liệt mà lớn tiếng cả giận nói:
"Ngạo mạn! Các ngươi không những giả mạo là đệ tử Nguyên Thủy Môn, càng dám cả gan chửi bới Văn Đức Công, bôi bẩn danh dự Thánh nhân, quả thực là đồ táng tận lương tâm!"
Hắn thét dài một tiếng, tiến lên phía trước, trong bàn tay có thêm một tờ phù lục màu vàng, cất cao giọng nói: "Ban ngày ban mặt, thiện ác phân minh, ta hôm nay phải thay Thánh nhân tiền bối đòi lại đạo lý!"
Ngũ Thành ngạc nhiên, nhất thời nói không ra lời, bỗng nhiên chỉ nghe bên thân nổi lên tiếng gió, thì ra Tống Phi đứng sau mình đã giận dữ mà xông tới, quát: "Tà đạo cuồng đồ, chịu chết đi!"
Thấy Tống Phi đánh tới, chớp mắt đã cùng Thẩm Thạch đánh nhau, trong đáy lòng Ngũ Thành bỗng nhiên hiện ra cảm giác vô lực, kèm theo đó là cảm giác mờ mịt, giống như cảm giác thế giới này, nhân sinh này quả thật xa lạ. Nhìn hai người trẻ tuổi phía trước, hắn mơ hồ hết một hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm mấy câu kinh ngạc, cười khổ nói:
"Đây…Người trẻ tuổi thời nay đều như vậy sao? Lợi hại, lợi hại, cực kỳ lợi hại. . ."
※※※
Vừa giao thủ, Thẩm Thạch liền phát giác Tống Phi khác hẳn Tống Văn Tống Vũ, không chỉ là đạo hạnh cảnh giới hơn xa hai người kia, dường như ít nhất cũng đã là Ngưng Nguyên Cảnh trung giai thậm chí có khả năng đã là cao giai, mà hơn nữa hắn mặc dù đang phẫn nộ song ra chiêu trầm ổn linh hoạt, mỗi động tác mỗi chi tiết đều có dáng vẻ không thể chê vào đâu được, hiển nhiên là từ nhỏ đã được rèn luyện trong môi trường gần như hoàn mỹ.
Mà thanh bảo kiếm không biết tên nhưng sắc bén sáng chói trên tay hắn lại càng không thể khinh thường. Lúc vung kiếm, linh lực tỏa ra bốn phía, như đao như kiếm, giống như khổng tước xòe đuôi tản ra ánh sáng, trực tiếp liền bao phủ một khoảng không gian gần một trượng.
Ngoại trừ ba năm ở Yêu giới thường xuyên cùng Yêu tộc đối địch chém giết, từ lúc trở lại Nhân giới Thẩm Thạch phần lớn thời gian là cùng các loại yêu thú hung ác tàn bạo chiến đấu, cũng có mấy lần tranh đấu với tu sĩ nhân loại, bao gồm cả lúc vừa trở lại Quy Nguyên Giới vì lão Bạch Hầu và Thạch Trư mà giết chết Tiền Nghĩa, môn đồ Huyền Kiếm Môn dưới trướng Thiên Kiếm Cung lần đó.
Chẳng qua hiện nay Tiền Nghĩa chẳng thể so sánh với Tống Phi trước mặt. Dù là so sánh ở phương diện nào Tiền Nghĩa cũng đều kém xa, cảnh giới đạo hạnh, pháp bảo linh khí… Có những lúc ngươi không thể phủ nhận rằng đệ tử gia tộc hơn hẳn phần đông còn lại một bậc, mặc kệ là vì thực lực gia tộc hay là vì lí do nào khác.
Mũi kiếm sắc bén đâm tới, ánh kiếm như tuyết, Tống Phi quát một tiếng, linh lực đột nhiên đại thịnh, trăm ngàn ánh kiếm như hoa sen nở rộ, trong nháy mắt che lấp tất cả chỗ trước người Thẩm Thạch.
Một cánh hoa một ánh kiếm.
Đột ngột hiện lên giữa màn đêm tịch mịch.
Bạch Ngọc Liên Hoa Kiếm!
Ngũ Thành đứng ở bên kia lông mày nhíu lại, chậm rãi gật đầu, tính nết Tống Phi như thế nào không nói, nhưng đạo hạnh xem ra cũng xứng đáng với họ Tống của hắn. Bạch Ngọc Liên Hoa Kiếm làm một môn thần thông đạo pháp vô cùng nổi tiếng ở cảnh giới Ngưng Nguyên của Nguyên Thủy Môn, truyền thừa đã lâu, sớm đã được chỉnh sửa đến tận cùng rồi. Nếu luyện đến mức tinh thâm nhất thậm chí có thể đột phá giới hạn Ngưng Nguyên cảnh, có thể trực tiếp tạo thành uy hiếp với cao nhân Thần Ý cảnh. Môn công pháp này có mười tầng cảnh giới, xem Tống Phi thi triển, hoa sen kiếm quang nguyên vẹn sáng ngời, cánh hoa trật tự rõ ràng, ít nhất đã luyện tới tầng tám.
Quả là thiên phú hiếm thấy, phải biết rằng hai cảnh giới tầng chín tầng mười Bạch Ngọc Liên Hoa Kiếm, từ xưa đến nay có thể tu thành đều là bậc kỳ tài tung hoành thiên hạ sau này, gần như mỗi người đều ít nhất đạt đến Nguyên Đan cảnh. Tống Phi tuổi còn trẻ có thể tu đến mức này, tiền đồ thật sự là bất khả hạn lượng.
Chỉ là Ngũ Thành đang lúc sợ hãi thán phục, đột nhiên như phát hiện gì đó, mở to mắt nhìn, ngơ ngác một chút thấp giọng nói: "Không đúng, thanh kiếm kia là . ."
Sắc hoa như sương như tuyết, quyến rũ động lòng người nhưng mà Thẩm Thạch hiện tại đang ở trong đấy áp lực như núi đè, còn chưa tới gần thân thể đã giống như gặp ngàn vạn lưỡi đao sắc bén gào thét đánh tới, giống như sau một khắc bản thân mình sẽ bị phanh thây xé xác.
Hắn sợ hãi cả kinh, nhất thời thu hồi lại sự coi thường nảy sinh vì Tống Văn Tống Vũ lúc nãy. Nguyên Thủy Môn lập phái đã vạn năm, trước nay luôn nắm chắc vị trí đứng đầu Tứ Chính, nội tình bên trong trong đích thực là sâu không thể lường.
Chẳng qua hắn lúc này không còn là một tu sĩ Luyện khí cảnh bình thường vừa mới trở lại Nhân giới năm đó. Mặc dù cảnh giới đạo hạnh hắn có vẻ thua sút Tống Phi một bậc, nhưng là mấy năm nay, hắn đã sớm không còn dựa vào đạo pháp thần thông so đấu nữa.
Đường hắn đi, là một con đường khác.
Một con đường đã thoái trào, gian khổ, khó khăn và quanh co. Con đường đó nằm ngoài sự tưởng tượng của rất nhiều người, Thuật pháp.
Lá bùa màu vàng trong tay hắn đột nhiên biến mất. Mắt nhìn Bạch Ngọc Liên hoa đang gào thét xông tới, vạt áo và tóc Thẩm Thạch tung bay phất phới, nhưng chẳng biết tại sao, hắn không lùi bước.
Hắn hít sâu một hơi, đón mảnh hào quang màu trắng đang bay tới, trong trời hoa sáng rực như sơn như nhạc trước mặt, bỗng nhiên trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tấm phù lục khác.
Một tấm phù lục đơn độc, không phải là màu vàng của thuật pháp cấp một, cũng không phải màu xanh dương của thuật pháp cấp hai, mà là một tờ phù màu tím nhạt chứa thuật pháp cấp ba.
Thuật pháp Ngũ Hành cấp ba. Băng Kiếm Thuật.
Linh lực trong nháy mắt nổ tung, lá bùa bốc cháy kịch liệt, đón lấy phiến hoa sen trắng, nhấn chìm thân ảnh hắn giữa màn đêm trên đỉnh Trường thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT