Thẩm Thạch hơi ngẩn ra, sau đó liền nhận ra cô bé xinh xắn này là Hứa Tuyết Ảnh, con gái của Hứa Hưng. Tuy là lúc trước mới chỉ gặp qua một lần, nhưng việc cô bé quỳ xuống cầu xin cho mẹ khi hắn đến Hứa gia lần đầu tiên để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, đồng thời đối với nàng cũng càng thêm hảo cảm.

Lúc này thấy nàng đối với mình lễ phép chào hỏi, Thẩm Thạch liền khom người đáp lễ, lại mỉm cười hỏi thăm: “Hóa ra là Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Hứa Tuyết Ảnh ánh mắt dịu dàng như nước, có vẻ tâm tình rất tốt, gật đầu mỉm cười đáp: “Muội rất khỏe. Thẩm đại ca thế nào? Sao hôm nay lại đến thăm nhà muội vậy?”

Thẩm Thạch còn chưa kịp trả lời thì đã nghe từ trong phòng truyền ra âm thanh: “Tiểu Ảnh, không được vô lễ, ngươi bao nhiêu tuổi mà dám gọi đại ca, Thẩm huynh đệ cứ cha ngươi một mạng, phải gọi thúc thúc.” Hóa ra Hứa Hưng nghe được con gái nói chuyện, đang nằm trên giường vẫn cao giọng khiển trách.

Hứa Tuyết Ảnh nghe vậy liền mấp máy miệng, rõ ràng là không bằng lòng. Mà dường như hằng ngày nàng vẫn được Hứa Hưng yêu mến, cho nên cũng không quá sợ cha, chỉ khẽ hừ một tiếng, miệng cong lên cãi: “Cái gì mà thúc thúc, huynh ấy rõ ràng cũng không hơn con bao nhiêu tuổi mà?”

Hứa Hưng ngồi ở trên giường thấy vậy tức giận, vỗ nệm quát: “Ngươi nói cái gì, có biết .. lễ nghĩa cấp bậc gì hay không, đừng có làm cho Thẩm huynh đệ chê cười! Ngày thường mẹ ngươi chiều quá sinh hư rồi, một chút quy củ cũng không có.”

Thẩm Thạch nghe vậy sợ hết hồn, hắn vội vàng xoay người khoát tay áo với Hứa Hưng, cười nói: “Hứa Tam gia xin bớt giận, không cần vì chuyện nhỏ tức giận làm gì. Vốn dĩ đúng là ta cũng chỉ hơn Hứa tiểu thư vài tuổi mà. Lại nói trước giờ trên Kim Hồng Sơn ta cùng Tôn Hữu là bạn bè, hắn lại gọi người là cậu, từ đó mà nói Tuyết Ảnh tiểu thư gọi ta là đại ca là đúng rồi. Vốn nên như thế, vốn nên như thế!”

Sau khi hắn nói một tràng dài, sắc mặt Hứa Hưng mới dễ nhìn một chút, có điều vẫn có chút tức giận, trừng mắt liếc con gái đứng ở cửa. Có điều Tuyết Ảnh thì vẫn cười nói tự nhiên, dường như không có chút nào sợ cha nàng, hỏi Thẩm Thạch: “Thẩm đại ca, huynh vẫn chưa nói cho muội biết, sao hôm nay lại tới đây vậy?”

Thẩm Thạch hơi do dự, nghĩ thầm Tuyết Ảnh cũng là người Hứa gia không phải người ngoài, liền kể sơ qua sự tình một chút. Tuyết Ảnh nghe xong thì “A” một tiếng, nàng có chút lo lắng hỏi lại: “Ra vậy, vậy bây giờ Thẩm đại ca phải về Tây Uyển thăm hai vị tỷ tỷ bị thương đúng không?”

Thẩm Thạch hơi gật đầu, cười đồng ý, rồi quay lại chào Hứa Hưng: “Hứa Tam gia, người nghỉ ngơi cho mau khỏe nhé, qua một thời gian nữa ta lại đến thăm.”

Hứa Hưng cũng cười chắp tay chào.

Thẩm Thạch đi ra ngoài, sau khi đi một đoạn khoảng hơn mười bước thì nghe có tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau. Hắn quay lại thì thấy Hứa Tuyết Ảnh chạy tới nói: “Thẩm đại ca, nhà của muội hơi rộng, đình viện hành lang cũng phức tạp, người ngoài mới đến rất dễ lạc, mà Tây Uyển cách nơi này cũng không gần, để muội dẫn huynh đi nhé.”

Thẩm Thạch nghĩ lại thì thấy đúng thật, khu nhà này của Hứa gia đã truyền thừa qua mấy trăm năm, không biết đã trải qua bao nhiêu lần trùng tu lẫn mở rộng, nếu không có người thông thuộc dẫn đi thì rất dễ lạc đường. Vốn dĩ Thẩm Thạch cũng định đi ra Tiền viện tìm một người hầu nào đó hỏi thăm một chút, không nghĩ đến Hứa tiểu thư này mặc dù mới hơn mười tuổi lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy, thế này đúng là hợp ý hắn. liền lập tức gật đầu cười, chắp tay nói với nàng: “Thế thì tốt quá, vậy huynh cảm ơn muội trước.”

Hứa Tuyết Ảnh cười khẽ, dẫn hắn đi thẳng về phía trước, lại mỉm cười hỏi: “Thẩm đại ca, hai vị tỷ tỷ kia là quan hệ thế nào với huynh vậy?”

Thẩm Thạch hơi khựng lại, hắn do dự một chút rồi trả lời: “Một người là sư muội đồng môn, còn một vị khác là .. bạn tốt của ta.”

“A”, Hứa Tuyết Ảnh hơi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người đi thẳng xuyên qua cửa, qua mấy cái hành lang gấp khúc, lại đi vòng qua một cái hoa viên uốn lượn. Khoảng chừng sau một khắc, Hứa Tuyết Ảnh mới đưa Thẩm Thạch về đến Tây Uyển.

Thẩm Thạch nhìn lại đoạn đường vừa di, trong lòng nghĩ thầm Hứa gia quả không hổ là bách niên thế gia, cả một mảnh đất lớn thật sự là quá hào hoa xa xỉ. Có điều không hiểu sao lại cảm thấy dường như đường về có vẻ nhiều đoạn rẽ hơn một chút, thời gian đi hình như là lâu hơn một phần thì phải.

(DG: haiz, tiểu nữ hài mười tuổi mà cũng biết chơi trò này, ta lên đại học mới biết câu giờ một chút @.@)

Cùng lúc đó, người trong Tây Uyển nghe được động tĩnh của bọn Thẩm Thạch, cũng phản ứng rất nhanh, Lăng Xuân Nê từ Đông Sương phòng ngó ra, nhìn thấy Thẩm Thạch thì lập tức cười tươi như hoa, đứng ở cửa ra vào vẫy tay gọi một tiếng.

Thẩm Thạch cười đi tới, Lăng Xuân Nê trước tiên mỉm cười nhìn hắn. Sau đó nàng phát hiện Hứa Tuyết Ảnh đi theo phía sau Thẩm Thạch thì hơi bất ngờ, lại hỏi: “Thạch Đầu, vị cô nương này là …”

Lúc này Thẩm Thạch mới phát hiện Hứa Tuyết Ảnh vẫn chưa có rời đi thì có chút lúng túng, vội vàng giới thiệu: “A, vị này là Tuyết Ảnh tiểu thư, là con gái của Hứa Tam gia. Lúc nãy ta đến thăm Hứa Tam gia một lát, Tuyết Ảnh tiểu thư đưa ta về.”

Lăng Xuân Nê “A” một tiếng, chưa kịp chào hỏi thì đã thấy Tuyết Ảnh thân thiết đi tới, nhìn nhìn nàng, rất tự nhiên mà cười: “Vị này chắc là Xuân Nê tỷ tỷ phải không? Muội là Hứa Tuyết Ảnh. Lúc trước muội vẫn thắc mắc, người có thể làm bạn với Thẩm đại ca rốt cuộc là cô gái thế nào. Hôm nay vừa thấy tỷ tỷ quả nhiên là sắc nước hương trời, đúng là đại mỹ nữ muội vừa nhìn đã thấy yêu mến rồi.”

Hai má Lăng Xuân Nê ửng đỏ, không nghĩ tới thiếu nữ trước mắt là con gái nhà quyền thế, dung mạo cũng rất đáng yêu mà lại biết cách ăn nói như vậy. Phàm là nữ tử luôn thích được khen đẹp, huống chi Tuyết Ảnh ở trước mặt khích lệ như vậy, trong lòng nàng vốn rất vui mừng nên có hơi xấu hổ cười nói: “Muội muội trêu tỷ rồi, thật ra tỷ thấy muội mới là mỹ nhân trời sinh đó.”

Hứa Tuyết Ảnh đi đến bên cạnh nàng, kéo tay áo nàng bắt đầu rủ rỉ. Không bao lâu sau đã thấy hai người thân thiết vô cùng, làm cho Thẩm Thạch tròn mắt há miệng. Ngay lúc đó qua cánh cửa sau lưng hai người, Thẩm Thạch thấy thấp thoáng bóng dáng Chung Thanh Trúc đang ngồi trên giường, liền bước vào phòng.

※※※

Thấy Thẩm Thạch đi đến, sắc mặt Chung Thanh Trúc vẫn thản nhiên, nhìn không ra biểu cảm gì. Nàng chỉ lặng yên nhìn hắn một chút rồi chuyển ánh mắt về phía trước người mình.

Thẩm Thạch đi đến bên giường, kéo một cái ghế ngồi xuống. Hắn định nói gì đó thì lại thấy Chung Thanh Trúc trầm mặc yên tĩnh, có cảm giác gần mà như xa vạn dặm, đột nhiên có cảm giác không biết nói cái gì, có chút mờ mịt, cũng có vài phần lúng túng.

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên có phần ảm đạm, cả hai đều là không có ý mở lời nói chuyện. Trái lại phía bên ngoài cửa, Lăng Xuân Nê cùng Hứa Tuyết Ảnh tíu tít không ngừng, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười của hai cô gái xinh đẹp trong trẻo vô cùng, dường như chỉ mất một lúc các nàng đã trở thành bằng hữu rất hợp tính nhau.

Trong phòng ngoài phòng chỉ ngăn có một cánh cửa, nhưng bầu không khí hoàn toàn bất đồng.

Thẩm Thạch âm thầm nhíu mày, trong lòng hắn cảm giác có cái gì không đúng, đang muốn mở miệng nói chuyện gì đó để giảm bớt bầu không khí lúng túng ngoài ý muốn lúc này, bỗng thấy Chung Thanh Trúc nhìn ra ngoài cửa, dường như trong mắt nàng có một tia ảm đạm xẹt qua, nói khẽ:

"Nàng quả thật rất đẹp, hơn nữa tính tình rất tốt, lại dịu dàng thùy mị, cho nên ai cũng sẽ thích nàng, cho dù là tiểu cô nương kia hôm nay mới lần đầu gặp nàng, đúng không?"

“Ừm…”, Thẩm Thạch vô thức trả lời, nhưng mà sau một chút lại cảm thấy có gì không đúng, vội vàng nói: “Con người Xuân Nê đúng là như vậy, kỳ thật xét theo nhiều phương diện khác ngươi vẫn vượt trội hơn nàng.” Nói xong hắn nở nụ cười, tiện tay bấm đốt ngón tay lại tiếp “Ngươi cũng thật là, sao lại đi so với nàng. Nói đến dung mạo ngươi không thua nàng, về gia thế còn hơn nàng, lại càng không nói về tu luyện đạo pháp, thiên tư tiền đồ của ngươi ta cũng không bằng huống chi là nàng. Ta nói này, ngươi cũng háo thắng quá đi.”

Hắn nói xong thì hặc hặc cười mấy cái, Chung Thanh Trúc im lặng một lát, sau đó nàng chậm rãi mỉm cười, khẽ gật đầu, dáng vẻ đã thoải mái hơn. Bầu không khí trong phòng hòa hoãn lại, tuy nhiên không người nào thấy được sâu trong nụ cười kia ẩn chứa một tia cay đắng mờ nhạt.

※※※

Chẳng mấy chốc đã hết một ngày, sắc trời dần tối, đã là ban đêm.

Trước lời mời rất nhiệt tình của Hứa gia, Thẩm Thạch cũng đành nghỉ qua đêm ở Tây Uyển. Một vài ngọn nến thắp lên trong bóng đêm mênh mông, thắp sáng phía tây mái hiên Đông Sương phòng.

Trong Tây Sương phòng, sau một quãng thời gian sống một mình cô đơn, Lăng Xuân Nê dựa sát vào Thẩm Thạch ôm chặt hắn. Một lúc lâu sau, nàng thì thầm kể lại chuyện xảy ra hôm qua, Thẩm Thạch nghe xong vẫn còn có chút sợ hãi, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đối với việc này có nhiều chỗ không hiểu. Có điều bây giờ mọi việc đã ổn không cần nghĩ nhiều, hắn liền thuận miệng nói cho Lăng Xuân Nê việc Hứa gia chuẩn bị ra tay đối phó với Mãnh Thú Minh.

Ngay lập tức Lăng Xuân Nê vui vẻ nói: “Thật sao, nếu thật được như thế, chỉ cần Mãnh Thú Minh bị tiêu diệt, sau này ta không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa rồi.”

Thẩm Thạch gật gật đầu cười: “Đúng là như vậy. Vốn dĩ ta cũng yêu cầu Hứa gia cho ta góp chút sức lực khi đối đầu với Mãnh Thú Minh, cũng coi như trả một chút ân ứu mạng của nàng, nhưng lại bị gia chủ Hứa gia từ chối. Ài, phần nhân tình này không nhỏ, sau này khó mà trả đấy.”

Nói xong hắn lắc đầu thở dài, Lăng Xuân Nê có chút bận tâm nhìn hắn, nói: “Thạch Đầu, là bởi vì ta..”

Thẩm Thạch vội vàng cười ngắt lời nàng, lắc đầu nói: “Không liên quan gì đến nàng, nhân tình có lớn hơn nữa cũng đâu thể so được với tính mạng của nàng? Chỉ cần nàng không sao chính là tốt nhất rồi.”

Lăng Xuân Nê khẽ cắn môi, chăm chú nhìn Thẩm Thạch rồi không nói một lời bỗng nhiên ôm chặt hắn thêm một chút, vùi đầu vào trong ngực hắn. Cứ ôm hắn như vậy không nói gì. Thẩm Thạch cười vỗ vỗ đầu của nàng nhẹ giọng: “Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Lăng Xuân Nê có mấy phần e lệ ngồi thẳng lên, hơi xoay người lại, lặng lẽ dụi dụi con mắt, chờ cho tâm tình bình tĩnh một chút mới xoay đầu lại thì đã thấy Thẩm Thạch ngồi cạnh bàn, từ trong Như Ý Đại lấy ra một đống đồ vật bày lên bàn, trong đó có vài thứ lóe lên ánh sáng phảng phất.

Cùng lúc đó Thẩm Thạch vẫy tay gọi nàng: “Xuân Nê, tới đây.”

Lăng Xuân Nê đi đến ngồi cạnh hắn rồi hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

Thẩm Thạch trả lời: “Sáng mai ta định đi ra ngoài săn bắn, đồ vật mang theo cùng phù lục cần chuẩn bị lại một lượt.” Tiếp đó hắn gom linh tinh thành một đống, đẩy đến trước người Lăng Xuân Nê mà nói: “Trước mắt nàng tạm thời ở lại Hứa gia một khoảng thời gian, trên người cũng cần có ít linh tinh, vậy cầm lấy chỗ này đi.”

Lăng Xuân Nê do dự một chút, nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi."

Nói xong nàng hơi đảo mắt qua bên cạnh, nhìn vào phía sau chồng linh tinh bỗng phát hiện một vật nhỏ nhìn hơi khác lạ, nhịn không được tò mò cầm lên. Nhìn kĩ là một khối tinh thạch màu đen sẫm kì quái, trong đó có nhiều điểm sáng rất nhỏ như có như không điểm xuyết, nhìn như vô số ngôi sao đan xen trong màn đêm thâm trầm vô tận.

"Ồ, đây là cái gì?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

Thẩm Thạch nhìn về phía nàng, ngơ ngác một chút rồi nhún vai trả lời: “Một thứ vô dụng, ta cũng không biết nó dùng để làm gì nữa.”

Lăng Xuân Nê tò mò nhìn viên tinh thạch màu đen óng ánh, rồi giống như đột nhiên phát hiện cái gì, nàng chợt kẹp viên tinh thạch vào giữa hai lòng bàn tay ôm trước ngực, có một chút ngạc nhiên và phấn khích mà cười nói với Thẩm Thạch:

“Aaa.. khối tinh thạch này thật ấm áp quá đi.”
===============
Thẩm Thạch thăm hỏi Hứa gia
Gặp ngay Tuyết Ảnh như hoa dẫn đường.
Tối trời ngụ lại Tây Sương
Soạn đồ để sớm lên đường hôm sau
Hắc tinh thạch lấp lánh màu
“Ấm áp” - phấn khích một câu nói cười...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play