Mới sáng sớm, Thẩm Thạch đã thức dậy. Như thói quen bấy lâu nay, hắn luyện tập thân thể một hồi, rồi bắt đầu tu luyện vẽ bùa theo thường lệ.Sau nhiều năm kiên trì như vậy, chuyện này dường như đã trở thành bản năng của hắn.
Dẹp hết suy nghĩ trong đầu, hắn chuyên tâm hoàn thành bài tu luyện ấy. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc trong động phủ, đem những thứ cần thiết cất vào trong túi Như Ý, mở cửa động phủ chuẩn bị xuống núi.
Nhưng mà trước khi xuống núi, hắn nghĩ hay là rẽ qua chỗ ngã ba đường núi đến động phủ của Tôn Hữu, nói với hắn vài câu rồi hẵng đi. Lúc này, do hắn đã tu luyện vẽ bùa mất một khoảng thời gian nên trời đã sáng rõ, trên đoạn đường núi cũng đã xuất hiện rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu tông, tại tiên sơn thế ngoại tiên cảnh này đi lại một cách thong dong.
Một hơi đi tới một chỗ dốc núi bằng phẳng, tầm nhìn rộng rãi đối diện với Thương Hải mênh mông. Một làn gió biển ấm áp thổi tới, lại đưa mắt nhìn về phương xa, cảm giác ấy khiến người ta không thể cầm lòng được mà bồi hồi xúc động. Thẩm Thạch mỉm cười, ngắm biển rộng xanh thẳm, rồi đi tới chỗ động phủ của Tôn Hữu mà gõ cửa.
Sau một lát, nhanh hơn hẳn so với suy nghĩ của hắn, cửa đá động phủ phát ra âm thanh ù ù rồi dời đi, thân ảnh Tôn Hữu xuất hiện sau cánh cửa hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Thạch đầu, hôm nay sao tới tìm ta sớm vậy?”.
Thẩm Thạch hắn cũng có chút giật mình. Lấy sự hiểu biết bình thường về Tôn Hữu của hắn, giờ phút này Tôn Hữu còn lười nhác ở trên giường mới đúng. Lại nhìn y phục chỉnh tề trên người Tôn Hữu, dường như đã dậy từ sớm chỉnh lý ổn thỏa, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
Thẩm Thạch dùng ánh mắt đánh giá Tôn Hữu một lát, không lập tức trả lời câu hỏi của Tôn Hữu, ngược lại trầm ngâm một hồi rồi bật cười đáp: “Cái tên này, không phải là tối qua cả đêm không ngủ chứ?”
Tôn Hữu nghẹn trong chốc lát, đột nhiên bật cười ha ha: “Ngủ chứ sao không, chẳng qua quả thật có chút hưng phấn, không ngủ ngon, sáng nay lăn qua lăn lại, chi bằng dứt khoát dậy sớm luôn.”
Thẩm Thạch nhìn hắn, vừa cười vừa lắm đầu. Tôn Hữu cười hỏi: “Còn ngươi thì sao, sớm như vậy đã tới, có việc gì sao?”
Thẩm Thạch gật đầu, đáp: “Ừ, ta định hôm nay xuống núi, qua đây thông báo ngươi một tiếng.”
Tôn hữu khẽ giật mình, nói: “Gấp vậy sao?”. Nói xong thoáng dừng chốc lát, quay lại dùng vân phù đóng cửa đá, sau đó vỗ vai Thẩm Thạch nói: ”Vậy thì cùng đi, để ta tiễn ngươi một đoạn. Đúng rồi, sao gấp gáp xuống núi vậy?”
Thẩm Thạch quay người cùng hắn kề vai mà đi. Trên đường núi bên cạnh cũng có thân ảnh của một số đệ tử Lăng Tiêu tông đi lại, chỉ là ai ai cũng có chút khoảng cách. Có thể ở tại những động phủ thuộc loại tốt nhất như thế này, hầu hết đều là những nhân vật không tầm thường, dường như đều mang trên mình thần sắc tự tin cùng kiêu ngạo.
Hai người đi trên sơn lộ, hướng đến phía ngoài. Thẩm Thạch vừa đi vừa nói với Tôn Hữu: “Không vội không được, chạng vạng tối hôm qua Từ sư tỷ có đến tìm ta một lần, nói đến nay việc lựa chọn để tử mới của các trưởng lão trong môn phái về cơ bản đã được chỉ định xong, số còn lại sẽ lựa chọn trong những đệ tử tinh anh của môn phái để tham gia Tứ chính đại hội. Nghe sư tỷ nói, 10 ngày sau sẽ bắt đầu, theo lệ cũ sẽ tiến hành tại Bách Sơn giới, tiến hành huấn luyện đối với các đệ tử đạt được tư cách tham gia Vấn Thiên bí cảnh, từ đó chọn ra người đặc biệt nhất. Lại nói những đệ tử của trưởng lão như chúng ta cũng phải trải qua một phen rèn luyện, như vậy về sau chính thức tham gia Vấn Thiên bí cảnh cũng có nhiều chỗ tốt.”
"A, thì ra là thế." Tôn hữu xuất thân Tôn thị thế gia, đối với sự vụ bên trong môn phái càng hiểu rõ hơn so với Thẩm Thạch, chỉ nghe vài câu liền hiểu được, nhẹ gật đầu, nói: "Việc này ta thật không biết, chỉ là tính toán thời gian, nay đến Tứ chính đại hội chỉ còn nửa năm thời gian, đúng là nên bắt đầu chọn lựa.”
Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mỉm cười nói: "Cảm giác khi nói chuyện của ngươi hiện giờ, so với ngày trước đúng là hoàn toàn khác nhau. "
Tôn hữu ngơ ngác một hồi, lập tức cười ha ha, cười vui cởi mở, có cảm giác rất hãnh diện.
Hai người kề vai mà đi, Tôn hữu cười nói, còn đùa với Thẩm Thạch mấy câu, hỏi hắn có phải vội vã xuống núi gặp Lăng Xuân Nê, Thẩm Thạch cười mắng hắn vài câu, cũng lười cãi lại, ngược lại nói lần này xuống núi ngoại trừ muốn sắp xếp ổn thỏa cho Lăng Xuân Nê, cũng có ý định tận dụng thời gian đi săn bắt Yêu thú, chuẩn bị chút ít Linh tài, lại chuẩn bị thêm chút ít Linh Tinh, Linh Đan, và quan trọng nhất là phù lục. Chưa hết, Thẫm Thạch thêm trịnh trọng, nghiêm mặt nói với Tôn Hữu:” Khoản tiền mua nhà ta nợ ngươi, có lẽ phải khất thêm một thời gian rồi.”
"Im đi!" Tôn hữu "Phì" rồi một tiếng, căm tức mà nói:”Ngươi dám nói với ta một lần nữa việc nợ tiền, có tin ta trở mặt hay không? Khoản tiền này ngươi muốn trả cho ta, chính là mắng chửi ta. Vậy ta hỏi ngươi, nhân tình mà ta nợ ngươi, bảo ta làm sao trả? Chắc không phải là bảo ta quỳ xuống dập đầu lạy ngươi chứ?”
Thẩm Thạch bật cười, lắc đầu không nói gì. Tôn Hữu đặt tay lên bờ vai của hắn, nói: "Hảo huynh đệ, giao tình nhiều năm của chúng ta như vậy, về sau việc này chớ nhắc lại!"
Thẩm Thạch cười vừa muốn nói gì, bỗng nhiên hai người đồng thời nghe được tiếng ồn ào từ phía trước truyền đến. Hãy còn sớm, lại ở ngay chỗ đường núi phong thủy bảo địa này, thật hiếm thấy lại có người cãi nhau ở đây, nhất thời khiến hai người vô cùng ngạc nhiên, cùng nhau nhìn về phía đấy.
Vừa nhìn cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì, chính vì phía trước có mấy cây cổ thụ lâu năm, cành lá sum xuê che mất tầm nhìn trên đường núi. Hai người gấp gáp bước tới, quả nhiên qua một chỗ rẽ liền nhìn thấy đằng sau cây cổ thụ, trên một đoạn đường núi có một nam một nữ đang đứng cãi nhau về điều gì đó.
Mà hai người này, bọn họ đều quen biết, chính là Hạ Tiểu Mai cùng Tưởng Hồng Quang.
Hạ Tiểu Mai gia thế rất tốt, nghe nói phụ thân là phú hào lớn của một châu, ngày thường lại là quen biết cũ của một số trưởng lão Lăng tiêu tông, thế nên động phủ của cô ta được sắp xếp tại địa điểm tốt nhất, gần kề với động phủ của thế gia đệ tử như Tôn hữu. Còn thân thế của Tưởng hồng quang là loại phổ thông bình thường, động phủ được sắp xếp tại chỗ khác. Giờ phút này đến đây, có lẽ là hắn tới tìm Hạ Tiểu Mai. Chỉ là không biết tại sao, hai người bình thường quan hệ rất tốt này hôm nay dường như cãi nhau rất ồn ào. Đặc biệt là Tưởng Hồng Quang, trên gương mặt anh tuấn có chút đỏ hồng, thần sắc dường như vô cùng kích động, thậm chí đến giọng nói bất tri bất giác cũng cao hơn nhiều. Nhìn dáng dấp giống như đang chất vấn Hạ Tiểu Mai vậy.
Thẫm Thạch cùng Tôn Hữu liếc mắt nhìn nhau, hôm qua tại Quan Hải Đài hai người đã thấy Hạ Tiểu Mai và Tưởng Hồng Quang có chút không vui, trong đó lại thêm Tôn Hữu không vừa mắt với Tưởng Hồng Quang, cố ý châm chọc, nhưng hai người không ngờ qua một đêm, bọn họ không những không giải hòa mà càng cãi nhau kịch liệt.
Mà lúc này, âm thanh có mấy phần phẫn nộ và kích động của Tưởng Hồng Quang truyền tới, hai mắt gắn chặt trên người Hạ Tiểu Mai, nghiến răng giận nói: “Ngươi nói đi, tại sao lại không nói?”
Trên gương mặt của Hạ Tiểu Mai dường như là thần sắc lạnh lùng ít thấy, vẻ mặt cô không vui, lãnh đạm nói: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
Tưởng Hồng Quang càng lúc càng phẫn nộ, chỉ về phía xa, nói: "Ta sáng sớm liền đến động phủ của ngươi, trong lòng chỉ thầm nghĩ tới việc nhận lỗi với ngươi, chúng ta lại làm hòa. Thế nhưng là gõ cửa cả buổi, cũng không trông thấy bóng người của ngươi, đợi đến mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, ngươi lại từ đâu về tới? Rốt cuộc là đi nơi nào, ngươi suốt cả đêm không về, rút cuộc là đi nơi nào?"
Nói đến phần sau, đôi mắt hắn như muốn phun lửa, hai má đỏ lên, dường như vô cùng giận dữ.
Hạ Tiểu Mai ban đầu có lẽ còn có chút do dự, dường như có vài phần e lệ áy náy mơ hồ, nhưng nghe xong những lời chỉ trích nặng nề thô lỗ này của Tưởng Hồng Quang, trong mắt cô cũng phun lên một trận lửa giận. Cô đạp chân một cái, nổi giận đùng đùng mà nói: "Ngươi nói cái gì vậy hả, lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Tưởng hồng quang cười thảm một tiếng, nói: "Có ý gì, ta ngược lại là muốn hỏi ngươi có ý gì, suốt cả đêm này, ngươi cuối cùng là đã đi nơi nào?"
Đã đến giờ phút này, Hạ Tiểu Mai làm sao không hiểu ý nghĩa trong lời nói và trong suy nghĩ của Tưởng hồng quang. Nhất thời đôi má cô đỏ bừng, vừa thẹn vừa xấu hổ, thậm chí ngay cả trong mắt dường như ngấn ngấn nước, dường như đúng là sắp khóc vì tức, chỉ vào Tưởng hồng quang mà giận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi... Ta đi nơi nào, mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi dựa vào cái gì quản ta!"
Cả người Tưởng hồng quang chấn động, giống như bị giật điện, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy. Trong ánh mắt không thể nào hiểu được của hắn lại chậm rãi toát ra vài phần tuyệt vọng và thống khổ. Hắn đưa ngón tay chỉ vào Hạ Tiểu Mai, tay còn lại cũng run run run, nhưng suốt buổi không nói được lời nào.
Hạ Tiểu Mai nhìn gương mặt anh tuấn mà thường ngày mình vẫn mong chờ kia, giờ phút này khuôn mặt ấy trở nên xiêu vẹo, thần sắc lộ ra vài phần dữ tợn và đáng ghê tởm, bực bội một hồi trong lòng, thậm chí dường như có vài phần sợ hãi, đập chân một chân, lớn tiếng nói: "Đầu óc ngươi hồ đồ rồi, trở về suy nghĩ cho kỹ đi, ta hiện tại chẳng muốn nói chuyện với ngươi, ta quay về động phủ đây."
Dứt lời, nàng quay người bước về. Đi vài bước liền chứng kiến vẻ kinh ngạc trên mặt Thẫm Thạch cùng Tôn Hữu đang đứng một bên trên đường núi, Hạ Tiểu Mai trên mặt lập tức lại xuất hiện một hồi xấu hổ, trong lòng càng là sự tức giận, cúi đầu xuống không nói một lời, bước nhanh vượt qua chỗ hai người đang đứng.
Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu nhìn Hạ Tiểu Mai bước nhanh đi, rồi quay đầu nhìn lại. Giờ phút này đây chỉ nhìn thấy dưới cây đại thụ kia, Tưởng Hồng Quang vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc nhìn về bóng hình yểu điệu đang dần bước xa của Hạ Tiểu Mai, giống như đã hồn xiêu phách lạc mất rồi.
Thẩm Thạch khẽ lắc đầu, trong lòng không hiểu vì sao người này lại có tính cách như vậy, tự nhiên tâm khảm có chút không vui. Lại thêm bình thường hắn với Tưởng Hồng Quang không thân thiết lắm, liền không có ý nghĩ đến khuyên bảo hắn, chỉ quay đầu lại nói với Tôn Hữu: “Chúng ta đi thôi”.
Tôn Hữu hắn phản ứng dường như cũng giống với Thẩm Thạch, gật đầu nói một tiếng đồng ý, tuy nhiên trên khoé miệng vẫn hiện lên nụ cười trên nỗi đau của người khác, xem ra bình thường hắn cũng không ưa gì Tưởng Hồng Quang. Trong lúc hai người bước qua chỗ mà Tưởng Hồng Quang đứng, Thẩm Thạch thì mắt vẫn nhìn về trước không có động tác gì, mà Tôn Hữu lại không kìm được đột nhiên cười ha ha, hai tay chắp sau lưng, vừa cười vừa bước qua.
Tưởng Hồng Quang đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, một lát sau chậm rãi xoay người, trước là liếc nhìn bóng lưng của Tôn Hữu một cách lạnh lùng, sau đó liền xoay người trở lại, mắt nhìn về dãy động phủ địa thế nhìn biển dựa núi, phong cảnh đẹp tươi kia, nhìn về phương hướng có bóng hình của một người nào đó vừa mới biến mất kia. Chẳng biết từ lúc nào, trên đoạn đường núi này bỗng nhiên chỉ còn lại có một mình hắn.
Cô độc và lạnh lẽo.
Dường như tất cả mọi người trên cõi đời này đã quay lưng với hắn.
Đột nhiên, hắn phát ra một tiếng gào thét trầm đục, thoáng cái quỳ rạp trên mặt đất, cắn chặt răng, vô số khổ cực trong quá trình cầu đạo tu luyện từ trước đến nay xẹt qua trong đầu hắn, đó là vô số khó khăn mà hắn từng nếm trải, đó là sự nhục nhã và khinh thường mà hắn đã phải chịu đựng từ nhỏ do gia đình nghèo khó, từng sự việc một lướt qua như kim châm vào tim hắn.
Hắn gầm thét bằng cái âm thanh khàn khàn như bị dồn nén, đấm một quyền mãnh liệt lên trên mặt đất rắn chắc, rồi duỗi tay ra như móng vuốt, nắm lấy nắm cỏ dại xanh biếc trên đất một cách dữ tợn, liều mạng nắm chặt lấy trong lòng bàn tay, khẽ rít qua kẽ răng mấy từ mang đầy cảm giác thống khổ mà điên cuồng của hắn:
“Ngươi là của ta! Người là của ta! Ngươi là của ta….” =============== Thạch - Hữu cùng nhau đi xuống núi Hai đứa hàn huyên chuyện Bách Sơn “Tiền kia ta sớm”…Thạch đầu nhắc Hữu quặc mặt nhìn: tính toán chi ?
Chợt đâu ồn ã tiếng cãi nhau Ven đường ,cổ thụ ẩn đằng sau Hồng Quang lửa ghen dồn tâm trí Tiểu Mai bi phẫn quay bước mau Thẩm Thạch như không giục đi tiếp Tôn Hữu miệng cười nối gót sau Hồng Quang đớn đau thân nghèo khổ Cô đơn, lạnh lẽo vây quanh mình Hận tình hắn gầm gừ cổ họng : Của ta…ngươi… sẽ là của ta…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT