Lúc Chung Thanh Trúc lạnh lùng nói ra lai lịch của mình, đám tu sĩ Mãnh Thú Minh bên ngoài đều cả kinh, không ai dám lỗ mãng, dù sao không chỉ ở Lưu Vân Thành mà cả hải châu địa vực, thanh danh Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu tông đều vô cùng hiển hách.
Thừa dịp tu sĩ Mãnh Thú Minh bên ngoài còn đang do dự, Chung Thanh Trúc tiếp tục móc ra rất nhiều thứ, tiểu kỳ, ấn phù, Phù Lục, sắt sa khoáng, than đá, và nhiều thứ Linh tài pháp vật kỳ quái khác mà Lăng Xuân Nê không nhận ra được là cái gì, nhanh nhẹn thuần thục đặt vào các góc trong phòng, có góc dễ thấy, cũng có góc khuất ít ai để ý.
Người Mãnh Thú Minh bên ngoài hỏi câu thứ hai, muốn Chung Thanh Trúc chứng tỏ thân phận, nhưng Chung Thanh Trúc ngậm miệng không đáp, chỉ lúi húi bày trận.
Lăng Xuân Nê đứng nhìn, không nhịn được hỏi nhỏ: "Chung cô nương, ngươi quả thật là đệ tử Lăng Tiêu tông?"
Chung Thanh Trúc nhìn cô một cái, không buồn để ý đến cô, cắm cây tiểu kỳ Huyền Hoàng trong tay vào vách tường dưới cửa sổ, cách cửa sổ ba tấc.
Lăng Xuân Nê do dự, nói: "Ngươi, không lẽ ngươi cũng giống Tôn Hữu, được Thẩm Thạch nhờ tới đây tìm ta?"
Động tác Chung Thanh Trúc hơi khựng lại, khóe miệng giật giật, đôi mắt sáng trong lạnh lùng như ánh trăng rơi vào đống tuyết đêm đông, cô hừ lạnh, cúi đầu lầm bầm:
"Tôn Hữu..."
Lăng Xuân Nê thấy vẻ mặt cô khó chịu, biết không phải giống như mình nghĩ, lập tức lùi lại một bước, đám người Mãnh Thú Minh bên ngoài không kiên nhẫn được nữa, lớn tiếng quát hỏi thêm một lần, lần này trong giọng nói đã có vẻ không còn khách khí. Lăng Xuân Nê cắn môi, hồi hộp và sợ hãi, khẽ nói với Chung Thanh Trúc:
"Chung cô nương, bọn chúng tới là để bắt ta, không liên quan gì đến ngươi, sao ngươi không chứng tỏ thân phận rồi bỏ đi đi?"
Chung Thanh Trúc đã sắp xếp xong hết mớ đồ trong tay, quay người đứng lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng kiêu ngạo và lạnh lùng hơn cả ngày thường, thản nhiên đáp:
"Ngươi nghĩ bọn chúng đã làm ta bị thương nặng như vậy, còn để cho ta đi sao?"
Lăng Xuân Nê lắp bắp: "Không lẽ chúng còn dám ra tay với ngươi nữa?"
Chung Thanh Trúc hừ một tiếng, chẳng thèm trả lời. Đám người Mãnh Thú Minh không chờ nữa, la hét ầm ĩ, hình như đã xông tới cửa.
Chung Thanh Trúc lạnh mặt, ánh mắt đảo qua phòng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên nóc nhà có một xây xà ngang, khẽ nhích người định động, nhưng nhớ ra quay sang nhìn Lăng Xuân Nê, hơi do dự, nghe thấy đám hung ác dơ bẩn bên ngoài hú hét, thì túm lấy cánh tay Lăng Xuân Nê, khẽ quát: "Lên!"
Nhưng cô chưa kịp nhảy, Hắc Trư đã quấn lấy chân cô, kêu ư ử. Chung Thanh Trúc nhìn nó, trong đầu liền nhớ tới một người, trong lòng rối loạn, cộng với vết thương trên người làm cô vừa đau vừa giận, nhìn Tiểu Hắc càng thêm không vừa mắt, dậm chân một cái, làm tiểu Hắc Trư rớt xuống, lại đá vào cái mông đầy thịt của heo nhỏ một cái, phiền muộn nói: "Hắn không phải nói ngươi da dày ăn đòn thoải mái sao, cho ngươi chống đỡ một lúc đi, đợi trận pháp thành thì tìm chỗ trốn đi nghe không!"
Nói xong không để ý tới Tiểu Hắc nữa, xách Lăng Xuân Nê nhún người nhảy lên, trốn trên xà ngang, vận linh lực vào hắc châu trong tay, chỉ một lúc, hắc châu đã sáng lên.
Lập tức trên trận bàn dưới đất, những lớp trận văn theo thứ tự sáng lên, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, hơn mười đạo quang tuyến bay lên trời, đan xen ngang dọc, mỗi một tia ánh sáng đều kết nối với những pháp vật đã được Chung Thanh Trúc bố trí, tạo thành một pháp trận, tăng linh khí trong phòng nhỏ lên mấy phần.
Những luồng hào quang linh lực sáng tắt như đang hít thở, sáng lên lại tối, liên tục bảy lần.
Tiểu Hắc ngơ ra, hai lỗ tai rủ xuống, ngẩng đầu nhìn trên xà ngang, một lát sau lắc đầu, cái mõm chép chép, vẻ rất bất đắc dĩ.
Tiếng động ngoài phòng càng lúc càng to, cửa chính cửa sổ đều không cản nổi các tu sĩ, sau tiếng gỗ vỡ vụn, mấy bóng người liền vọt vào.
Tên tu sĩ đầu tiên vừa bước vào phòng, trước mắt lập tức tối sầm, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, như một hòn đá đen bay tới, "Phanh" một tiếng to, tên kia hét lên một tiếng, bị đánh bay trở ra.
Đám Mãnh Thú Minh xung quanh giật mình, đứng sững lại, nhưng nhận ra kẻ vừa giở trò quỷ chỉ là một con heo đen nhỏ không biết từ đâu chui ra thì giận dữ, mắng chửi om sòm, vung vẩy binh khí chém tới.
Tiểu Hắc quay đầu bỏ chạy, bốn vó tung bay, chạy trốn cực nhanh.
"Vèo" một tiếng, nó đã lẻn đến góc tường, đầu heo nhìn quanh, thấy chỗ này không trốn được, thì kêu than hai tiếng, dọc theo bên tường chạy vèo đến chỗ cái giường, thốt lên một tiếng kêu trách móc, nhảy thẳng lên giường, chui vào trong chăn, hoàn toàn biến mất.
Động tác nhanh như cáo, chẳng giống một con heo tí nào, làm đám Mãnh Thú Minh ngơ ngác, một lúc sau mới bừng tỉnh, vừa hò hét vừa vung binh khí xông vào phòng.
Trên xà ngang, Lăng Xuân Nê vẫn chưa hoàn hồn, nhưng Chung Thanh Trúc đã buông cô ra, nắm chặt hạt châu đen trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, không biết cô dùng cách nào, hào quang trên viên châu lại phập phồng sáng lên, cả gian phòng vang lên tiếng "Ô...ô...n...g" trầm trầm, như một con mãnh thú đang ngủ say vừa tỉnh giấc.
Giữa không trung, một ánh lửa sáng lên, Lăng Xuân Nê nhìn thấy rất rõ, là một tấm Phù Lục bị đốt, những quả cầu lửa bắn vào đám người, làm cho đám người không kịp chuẩn bị kia ngã nháo nhào, đồng thời, một tia hắc quang quỷ dị sáng lên, từ một hướng khác cách mặt đất hơn một xích chém ngang, chặt đứt hai tu sĩ đang đứng gần đó.
Những cấm chế của trận pháp nhanh chóng nối đuôi nhau, hoặc đánh lén hoặc trực diện, làm người ta khó lòng phòng bị, nhưng đều mang hiệu quả che mắt, làm đám Mãnh Thú Minh không phát hiện được Chung Thanh Trúc và Lăng Xuân Nê đang ở trên đầu, mà lo loạn xạ chống đỡ trận pháp không biết tên kia, nhưng rất nhanh lại có thêm mấy người bị thương.
Cấm chế quỷ dị, uy lực cường đại làm người Mãnh Thú Minh đại loạn, tráng hán và hán tử mặt ngựa đầu lĩnh cũng là người biết hàng, chỉ sau một lúc, đã cùng kinh hãi thốt lên: "Trận pháp!"
"Mau lùi lại!"
Đám người trong phòng lập tức như thủy triều lao nhao lùi ra khỏi phòng, những kẻ bị thương ngã xuống đất cũng được tráng hán và hán tử mặt ngựa thuận tay kéo ra theo, chỉ trong tích tắc, gian phòng nhốn nháo náo loạn đã hoàn toàn liền yên tĩnh trở lại.
Trên xà ngang, Lăng Xuân Nê hồi hộp và đầy khó tin nhìn theo đám tu sĩ Tu sĩ Mãnh Thú Minh chật vật chạy ra ngoài, tay bịt miệng, quay đầu sang định nói chuyện với Chung Thanh Trúc thì biến sắc, vì nhìn thấy máu vẫn không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ vạt áo, nhuộm cả xà ngang, rồi từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Máu đỏ văng khắp nơi, giữa không trung nhuốm một màu đẹp mắt.
Cô buột miệng kêu lên, định đưa tay ra đỡ Chung Thanh Trúc, nhưng tuy cả người Chung Thanh Trúc run rẩy, nhưng vẫn kiên cường ra hiệu Lăng Xuân Nê tránh xa mình ra.
Lăng Xuân Nê ngơ ngác thu tay về, trong ánh sáng lờ mờ, Chung Thanh Trúc tái nhợt nghiêm mặt dựa vào cột nhà, trong dáng vẻ bình tĩnh, lại lộ ra mấy phần kiêu ngạo nhàn nhạt.
Dù, máu của cô vẫn còn đang chảy;
Dù, quần áo cô mặc đã bị nhuộm đỏ gần hết.
Nhưng cô vẫn cắn chặt răng, lặng lẽ ngồi im, cô độc một mình, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống đống bừa bộn dưới mặt đất, nét mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Như một con Khổng Tước (chim công), cao ngạo nhưng cô đơn, lạnh lẽo trong truyền thuyết.
※※※
Sắc trời đã chuyển hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, sắp chìm vào biển sâu, Kim Hồng Sơn cũng trở nên mù mịt, trời đang tối rất nhanh.
Hạ Tiểu Mai một mình bước đi, nét mặt căng thẳng, tâm tình không tốt.
Lúc ban ngày, cô và Tưởng Hồng Quang gây nhau một trận, tuy bình thường cũng có lúc Tưởng Hồng Quang không phải với cô, nhưng Hạ Tiểu Mai đều nhanh chóng tha thứ cho hắn, nhưng hôm nay lại không biết vì sao cô vẫn luôn hờn dỗi, không muốn để ý đến hắn, tách mình ra, một mình trở về động phủ.
Trong lòng Hạ Tiểu Mai bực bội bất an, Tưởng Hồng Quang bao nhiêu năm qua vẫn luôn ở bên cô, lòng hâm mộ yêu thích đó đương nhiên cô biết, dù đôi khi, tuy tính cô tùy tiện hoạt bát, nhưng cũng không thể nào chịu được cảm giác Tưởng Hồng Quang muốn xem cô là tài sản sở hữu riêng mà độc chiếm, mỗi khi thấy có nam đồng môn nào tới gần cô là lập tức dáng vẻ cứ như gặp đại địch.
Nói thực lòng, là đồng môn cùng tu luyện chung với nhau nhiều năm như vậy, nhiều người đều tiến tới kết giao với nhau, trong lòng Hạ Tiểu Mai nếu bảo không có cảm giác với một người tướng mạo đường đường như Tưởng Hồng Quang là nói dối, nhưng cái tính khí kia của Tưởng Hồng Quang đôi khi thật sự làm cho người ta không thể nào chịu được, Hạ Tiểu Mai đã nói thẳng lẫn nói ngầm nói với hắn nhiều lần, nhưng Tưởng Hồng Quang lần nào cũng ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng sau đó lại chẳng hề thay đổi, lúc nào cũng như sợ Hạ Tiểu Mai bị kẻ khác cướp đi mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tiểu Mai bùi ngùi, cũng vì Tưởng Hồng Quang, những năm gần đây này cô không quen biết được bao nhiêu nam đồng môn trên Kim Hồng Sơn, những người cô biết thì hơn phân nửa đã là những người quen biết cũ năm đó ở Thanh Ngư Đảo, ví dụ như Thẩm Thạch, Tôn Hữu. Hôm nay cũng bởi vì Thẩm Thạch Tôn Hữu, mà cái tính quái đản kia của Tưởng Hồng Quang lại phát tác, mới làm Hạ Tiểu Mai rút cuộc không nhịn được, cãi nhau với hắn.
Sắc trời tối dần, Hạ Tiểu Mai trong lòng muộn phiền, lắc đầu, đi về động phủ.Nhà của cô gia thế tốt, nhưng chọn được động phủ có vị trí cũng không tệ, không kém gì đám danh môn đệ tử như Tôn Hằng Tôn Hữu, so với cô, động phủ của Tưởng Hồng Quang kém hơn nhiều, giống Thẩm Thạch nằm ở những vị trí rất kém cỏi.
Hạ Tiểu Mai cứ bước, trên đường núi lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, bóng tối đang dần phủ xuống, không một bóng người. Hạ Tiểu Mai đang lặng lẽ bước đi, thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang phía bên kia dốc núi.
Gió biển thổi qua, dưới sườn núi đã tối lờ mờ không còn nhìn rõ, nhưng ở phía ấy lại tự nhiên vang lên một tràng âm thanh rất kỳ dị, như khóc như than, khàn khàn nghẹn ngào, với rất nhiều thống khổ và sợ hãi, tiếng thút thít nỉ non như quỷ khóc, làm người ta sởn cả gai ốc.
Hạ Tiểu Mai cảm thấy sau gáy chợt mát lạnh, cô trợn mắt lên, nhưng chỉ sau một lát, cô lại đột nhiên cảm thấy thanh âm kia trở nên quen quen, giống như ngày nào cũng đã nghe qua vậy. Đứng đó một hồi, Hạ Tiểu Mai ngần ngừ, rồi nghiến răng, cả gan chầm chậm đi về phía tối om đó. =============== Lăng Tiêu đệ tử xưng danh Cẩu môn nghe tiếng thất kinh bàng hoàng Nhanh tay bày đặt trận bàn Cẩu môn đạp cửa xông quàng vào trong Hắc Trư lao mình ra trước Rồi lại nhanh lui bước rúc vào chăn Thanh Trúc phát động thế ngăn Đánh cho tán loạn chó săn một đàn Xuân Nê quay mặt nhìn sang Trúc kia máu đổ đỏ loang thân mình.
Tiểu Mai trên đường về động phủ Trong lòng buồn bực Tưởng Hồng Quang Chợt đâu vọng tiếng khóc than Nỉ non ai oán lúc hoàng hôn buông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT