Tiếng kẻng lanh lảnh như vẫn quanh quẩn bên tai, nhưng bên trong Minh Hỏa Điện thì lại hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có trên đỉnh của đại điện bốc lên vài làn khói mỏng manh, như biểu lộ những gì đang phát sinh bên trong sự tĩnh lặng kia.

Sâu trong Minh Hỏa Điện, dưới mặt đất năm mươi trượng là một linh huyệt luyện đan. Năm đó những tiền bố tổ sư Đan Đường của Lăng Tiêu Tông với sự thần thông quảng đại của mình đã dẫn địa hỏa tới rồi bố trí trận pháp cấm chế, biến nơi đây thành nơi luyện đan tốt nhất. Ở đây có một cái cửa hang hình tròn cực lớn, xung quanh mở ra hai mươi hai phòng luyện đan, bất kể là phẩm chất Địa Hỏa hay là cách bố trí lò đan, đều là số một ở Lăng Tiêu Tông. Bao nhiêu năm ròng rã, không biết đã có bao nhiêu linh đan diệu dược được luyện chế từ đây, làm nên tên tuổi vạn năm rực rỡ của Lăng Tiêu Tông.

Mà lần đan hội trọng đại này lại được tổ chức ở ngay tại đây, do chính Vân Nghê trưởng lão đích thân chủ trì.

Từ sáng sớm đến giờ, đan hội không hề có dấu hiệu đình chỉ lại. Các đệ tử Đan đường tham gia đan hội đều được sắp xếp riêng một phòng luyện đan, những Linh tài cần thiết đều có người chuẩn bị đầy đủ đưa vào, chỉ có riêng một mình trong phòng luyện, đối mặt với lò đan và địa hỏa. Chỉ cần chút sơ xuất nhỏ thôi cũng có thể làm hỏng đan, nguy hiểm như là đi trên dây vậy.

Trong một góc căn phòng luyện đan thứ tư ở phía bên tay trái, Chung Thanh Lộ đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt thất thần, hô hấp cũng có chút dồn dập, thậm chí hai bên tóc mai mơ hồ rịn ra chút mồ hôi lạnh.

Liên tục qua ba vòng luyện đan, dù cho là tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh đi nữa thì thể lực cũng có chút không chịu nổi, huống chi hôm nay cũng không phải dịp bình thường, quy củ của đan hội đã sớm nói rõ, chỉ cần thất bại một lần là lập tức bị loại khỏi cuộc thi. Loại áp lực trong lòng này chỉ sợ còn lớn hơn cả áp lực bên ngoài.

Tại thời điểm viên Linh Đan thứ ba ra lò, Chung Thanh Lộ chỉ cảm giác khí lực toàn thân của mình tựa hồ như đã tiêu tán hết, liền bất chấp mọi chuyện, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, dựa vào tường nghỉ ngơi.

Một nữ đệ tử trẻ tuổi của Đan Đường tiến vào phòng lấy Linh Đan, ánh mắt mang theo vài phần đồng tình cùng hâm mộ liếc nhìn Chung Thanh Lộ, rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Đôi má Chung Thanh Lộ khẽ động, cứ ngẩn người ra như vậy một lúc lâu, sau đó duỗi tay áo ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.

Ngồi một lúc như vậy, cánh cửa phòng luyện đan bỗng nhiên lại mở ra, người nữ đệ tử khi nãy lại một lần nữa đi vào, trên tay có bưng một cái khay, phía trên đó là những phần Linh Tài đã được sắp xếp thỏa đáng. Nàng nhè nhẹ đặt cái khay xuống trước mặt Chung Thanh Lộ.

Chung Thanh Lộ cúi đầu nhìn qua cái khay, khóe miệng khẽ nhăn lại, rồi tựa hồ như lại liếc nhìn thêm lần nữa. Nữ đệ tử kia có chút quan tâm nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “ Thanh Lộ sư tỷ, người không sao chứ?”

Chung Thanh Lộ trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên hỏi lại: “ Còn lại mấy người nữa?”

Nữ đệ tử kia do dự một chốc, có vẻ như không muốn vào lúc này lại đắc tội Chung Thanh Lộ, người thoạt nhìn có vẻ sẽ ở lại được đến cuối cùng. Nàng cũng muốn gây dựng quan hệ tốt với vị sư tỷ tiền đồ vô lượng này, liền cúi đầu không nói gì, nhưng bàn tay đang nâng cái khay bỗng nhiên co duỗi, ngón tay cái cong lên, bốn ngón còn lại duỗi thẳng.

Chung Thanh Lộ thoáng nhìn qua bàn tay của nàng, khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa. Nữ đệ tử kia nhìn nàng một cái rồi vội vàng đứng dậy lui ra ngoài.

"Còn có bốn người à. . ."

Lúc cánh cửa phòng luyện đan một lần nữa đóng lại, Chung Thanh Lộ lại có thêm một phần mờ mịt, lưng tựa vào tường đá, ngắm nhìn trần phòng vuông vức, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Giờ phút này, nàng thậm chí đã mất đi chút lòng tin.

Nàng đã nghĩ đến việc tranh thủ cơ hội để bái nhập Vân Nghê trưởng lão sẽ có chút khó khăn, nhưng không thể ngờ là lại khó đến mức này. Việc cạnh tranh với các sư huynh, sư đệ vừa quen thuộc lại vừa có phần lạ lẫm. Bình thường chưa từng thấy bọn họ như thế này, nhưng chỉ trong một tháng, đột nhiên tất cả mọi người đều trở nên xa lạ, ngoài việc luyện đan thì không buồn để ý đến điều gì, tất cả đều như liều mạng.

Có lẽ, mỗi một người tu sĩ, bất luận là nam hay nữ, đều có tâm phấn đấu vươn cao. Mình trước đây vốn nghĩ dựa vào một ít thiên phú cùng sự ủng hộ trong nhà là có thể trổ hết tài năng, quả thật là quá khờ khạo.

Nàng cười khổ một chút, sắc mặt cũng hơi ảm đạm. Nói là trong nhà ủng hộ, kỳ thực tại những thời điểm mấu chốt trong cuộc đời nàng, một Chung gia đã suy tàn nào đâu ủng hộ được gì. Thậm chí những tài liệu Linh tài quan trọng trong những lần bế quan tu luyện, phần lớn đều là nhờ Thẩm Thạch cấp cho.

Nghĩ đến Thẩm Thạch, nàng không tự chủ được mà hình dung ra bóng hình của chàng trai đó. Hiện tại nghĩ lại một chút, hình như đã rất lâu rồi nàng còn chưa gặp hắn. Sau khi trở về núi, nàng liền lập tức bế quan, cho đến giờ cũng hơn một tháng rồi, không biết hiện giờ hắn ra sao?

Ngày đó, bị cha vô duyên vô cớ làm nhục, trong lòng hắn nhất định là không vui rồi.

Ngày đó, nhìn bộ dạng hắn giận dữ rời đi như vậy, chắc hẳn là vô cùng tức giận đây.

Chung Thanh lộ khe khẽ thở dài, chợt cảm thấy trong lòng nhu hòa lại. Có lẽ lần này sau khi ra ngoài, phải đến tìm hắn giải thích rõ ràng một phen, coi như tạ lỗi.

Nàng đột nhiên nghĩ, nếu lần đan hội này mình không thể kiên trì đến cuối cùng, liệu hắn có thất vọng hay không?

Nàng khẽ mím môi, suy nghĩ một chút, nhưng rồi lại bật cười, tiếng cười vui vẻ mang theo mấy phần ôn nhu, nghĩ thầm nếu như hắn xem đây là một cuộc giao dịch, lại nhìn thấy mình thất bại, chắc hẳn sẽ tự đấm ngực, dậm chân mà nói, tại sao lại như vậy, có mắt mà như mù, đem bao nhiêu của cải quăng cho một kẻ ngốc mất rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của nàng thực sự trở nên vui vẻ, thậm chí sự mỏi mệt cũng tựa hồ như đã giảm bớt đi nhiều.

Bỗng dưng, tiếng kẻng lại vang lên, âm thanh trong trẻo mà lại như mang theo cả một núi áp lực.

Chung Thanh Lộ nhìn lại cái khay chứa Linh tài ở trước mặt mình, ánh mắt dần dần thanh tịnh, tâm ý dịu dàng lắng lại trong tim. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy cái khay, hít thở sâu vài nhịp, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười, đứng lên, dịu dàng tự nhủ với lòng một câu:

“Ta cũng không phải là đồ đần đâu, ngươi cứ đợi đấy!”

Tiếng cười khe khẽ, ôn nhu, quanh quẩn bên trong phòng luyện đan, dường như phảng phất vài phần êm dịu. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng đi về phía lò đan đang bị Địa Hỏa thiêu đốt. Ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt của nàng, phản chiếu trong đôi mắt sáng, khiến phong thái của nàng lại càng thêm xinh đẹp.

***

Bên ngoài Minh Hỏa điện, bầu không khí tuy không nghiêm túc trầm trọng như bên trong, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, từ vòng này trở đi, đan hội sẽ nhanh chóng kết thúc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ nhiều lắm là hai vòng nữa, người chiến thắng sẽ được định đoạt.

Dù sao những người có thể tu hành trên đỉnh Kim Hồng Sơn này đều không phải là kẻ ngu. Tình trạng sau cả buổi của những đệ đang tham gia Đan hội của Đan đường cũng đã âm thầm được truyền ra. Dựa vào trình độ luyện đan lúc bình thường của bọn họ, cộng với cả đạo hạnh cảnh giới từng người, không ít người có thể phán đoán ra cực hạn của những đệ tử này cũng đã sắp đến rồi.

Thẩm Thạch đứng riêng ở một góc cùng Tôn Hữu, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng. Tôn Hữu thấp giọng nói: “ Chỉ còn lại bốn người, trong đó có cả Chung Thanh Lộ, đạo hạnh đều là Ngưng Nguyên Cảnh, tuổi tác cũng không cách biệt lắm. Dù Vân Nghê trưởng lão thu đồ đệ vô cùng coi trọng tiềm chất trong tương lai, nhưng mà nghe nói trong đó có một vị cảnh giới tu hành đã là Ngưng Nguyên Cảnh cao giai, chỉ sợ cuối cùng Chung Thanh Lộ cũng chưa chắc có thể thắng hắn, vì thể lực không theo kịp.”

Luyện Đan ngoại trừ hao phí tâm tư cực lớn ra, thì Địa hỏa cũng là thứ lửa mà hỏa diễm tầm thường không thể nào so sánh được, cho dù là Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ thì cũng bị tiêu hao vô cùng, lại thêm việc dưới tình huống như vậy mà lúc nào cũng luôn phải chú ý đến hỏa hầu Linh Đan, thực sự là muốn sai nửa ly cũng không được.

Tôn Hữu lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần kinh hãi, thấp giọng nói: “ Mẹ ơi, mấy người bên trong Đan đường đang làm cái quỷ gì vậy, biến đan hội thành thế này, rốt cuộc là thu đồ đệ hay hại người đây?”

Thẩm Thạch im lặng một lát rồi nói: “ Có lẽ vị Vân Nghê trưởng lão kia coi đây chính là một khảo nghiệm để kiểm tra mọi người.”

Tôn Hữu gật đầu nói: “ Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.”

Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, do dự nhìn quanh một lát, sau đó kéo Tôn Hữu đến một chỗ không người. Tôn Hữu kinh ngạc hỏi: “ Này, ngươi kéo ta đến đây làm gì vậy.”

Thẩm Thạch đáp: “ Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Nói xong, hắn tiến lại gần Tôn Hữu, hạ giọng kể lại đầu đuôi việc mình được Thuật Đường Bồ trưởng lão nhìn trúng.

Tôn Hữu nghe kể, đôi mắt không tự chủ được phát sáng lên, nửa mừng nửa lo, suýt chút nữa thì hô lên: “ Cái gì, ngươi rõ ràng…”

Chưa dứt lời thì Thẩm Thạch đã vội bịt miệng hắn. Tôn Hữu phát ra vài tiếng “Ô ô”, nhưng trên nét mặt, trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ vui mừng, lại đấm mạnh vào ngực Thẩm Thạch một cái. Thẩm Thạch cười cười, buông tay ra.

Tôn Hữu đánh giá hắn một lượt, rồi nở một nụ cười, hạ giọng nói: “ Không thể tưởng tượng được, ôi không thể nào tưởng tượng được, tiểu tử thúi ngươi lại có số phận như vậy. Đáng hận, biết thế ngày đó ta đã học thêm chút Ngũ Hành thuật pháp rồi.”

Thẩm Thạch hừ một tiếng, nói: “Thôi đi, ngươi chịu học mới là lạ, nhưng mà chuyện này còn chưa có xác định đâu, ngươi đừng đi khắp nơi nói lung tung đấy.”

Tôn Hữu gật gật đầu, nói: “ Ta hiểu rồi, ngươi cứ yên tâm.”

Thẩm Thạch liếc nhìn Minh Hỏa Điện ở đằng xa, sau đó kéo Tôn Hữu lại trở về chỗ cũ, đồng thời nói: “ Nhưng mà, ngươi còn phải giúp ta một chuyện.”

Tôn Hữu vỗ ngực , đảm bảo nói: “ Hai người huynh đệ chúng ta, có việc gì ngươi cứ nói tự nhiên.”

***

Bên ngoài Minh Hỏa Điện, suốt từ sáng đến tối, có nhiều người không kiên nhẫn đã rời đi, lại có người về sau mới đến, nhưng nói chung số người tụ tập chỉ tăng chứ không hề giảm. Một canh giờ buồn chán lại đằng đẵng trôi qua, lúc tiếng kẻng một lần nữa vang lên thì hoàng hôn đã buông xuống.

Ánh tịch dương từ tận cùng Thương Hải hòa hoãn chiếu xuống, ráng chiều ảm đạm hắt lên trên đường chân trời. Trong ánh hoàng hôn, một tiếng kẻng có chút kinh tâm động phách vang lên, có hai bóng người bước ra.

Thân thể lung lay, dường như sắp gục gã, có vẻ toàn bộ tinh thần cùng thể lực của họ đều đã tiêu hao hết. Sắc mặt họ tái nhợt như người chết, trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng vô cùng. Cố gắng được đến lúc này, chỉ còn cách mục tiêu một bước cuối cùng nữa thôi, vậy mà lại ngã xuống, loại thống khổ này dù cho là ai cũng khó lòng tiếp nhận.

Bên cạnh có đệ tử Đan đường dìu đỡ bọn họ đi ra. Thẩm Thạch cùng Tôn Hữu nhìn nhau, rồi cùng thở phào một hơi, rõ ràng là không hề thấy có hình bóng Chung Thanh Lộ. Nói cách khác, Chung Thanh Lộ chính là một trong hai người còn lại hôm nay, tiếp tục thêm một vòng luyện đan nữa. Tất cả mọi người ở bên ngoài Minh Hỏa Điện này đều đã nhận ra, giờ phút quyết chiến cuối cùng cũng đến rồi.

Thành công hay thất bại, tiền đồ vô lượng hay phai mờ đi khỏi tâm trí mọi người,tất cả đều quyết định vào lúc này.

Âm thanh xì xào bàn tán râm ran truyền đi trong đám người bên ngoài đại điện, phần lớn đều nói về Chung Thanh Lộ và người đệ tử còn lại kia: Lâm Tĩnh.

Tôn Hữu xoay đầu lại, khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nói: “ Lâm Tĩnh chính là đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh cao giai kia đó. Hắn xuất thân từ Lâm gia – thế gia của Lưu Vân thành, từ trước đến nay vẫn luôn được trong nhà coi trọng, lần này lại được đầu tư hết mức, thật sự là muốn đấu đến cùng….” Hắn cũng không nói tiếp nữa, chỉ chậm rãi lắc đầu.

Chẳng biết từ lúc nào, Sắc trời đã tối. Đệ tử Đan đường trực tiếp đốt mấy đống lửa bên ngoài đại điện, ánh lửa chiếu sáng xung quanh, phản chiếu trong mắt Thẩm Thạch. Hắn trầm mặc không nói gì, trong mắt cũng như có hai luồng hỏa diễm đang thiêu đốt, lặng yên ngồi nhìn tòa Minh Hỏa Điện đứng sừng sững.

Ở sâu trong đại điện kia, nàng hiện giờ ra sao rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play