Từ nơi phế tích sụp đổ tiến về phía Bắc không bao xa thì đã hoàn toàn không còn đường nhỏ để đi. Nơi này vốn là thâm sơn cùng cốc không người lui tới, cho dù là đám tán tu săn bắt hoặc hái thuốc cũng ít ai đi vào phiến rừng rậm sâu trong Cao Lĩnh sơn mạch này.

Thẩm Thạch ghé qua vùng rừng núi đó, cho dù trong núi tĩnh mịch không có một lối đi vẫn không khiến hắn chán ngán thất vọng, vẫn một mạch trèo đèo lội suối, một mình thắng tiến vào phiến rừng rậm.

Cứ như thế trải qua ba ngày, hắn đã đi qua năm sáu đỉnh núi, xâm nhập vào sâu trong rừng rậm. Ban đầu hắn còn có thể ngẫu nhiên trông thấy tung tích một vài tu sĩ qua lại nơi biên giới cánh rừng rậm, nhưng vào đến sâu bên trong, thậm chí đến một chút dấu vết cũng hoàn toàn không thấy qua, tựa hồ như trong cái phiến rừng rậm này chỉ có duy nhất mình hắn.

Về sau cẩn thận tìm kiếm rừng cây bên cạnh, Thẩm Thạch một lần nữa thất vọng phát hiện ra chỗ đỉnh núi này không có vật mình muốn tìm kiếm. Trên thực tế, càng xâm nhập sâu vào rừng rậm, Thẩm Thạch mơ hồ có chút cảm giác không thích hợp, cho dù trong rừng núi đều rất bình thường, kể cả tất cả các loại yêu thú đều rất bình thường, các loại yêu thú lớn nhỏ đều thấy không ít, nhưng một mực không có gặp qua bất cứ con lợn rừng nào.

Một con cũng không có.

Bên trong Hồng Mông chư giới, dã thú trong núi thường thấy nhất chính là heo, chẳng biết tại sao trong rừng rậm nơi Cao Lĩnh sơn mạch này đột nhiên trên đỉnh núi đồng dạng biến mất không chút tung tích.

Có lẽ việc này với Hắc Trư kia có chút quan hệ.

Thẩm Thạch cau mày từ trên núi đi xuống hướng đến một đỉnh núi khác. Thể chất tu sĩ hơn xa phàm nhân, người bình thường đi lại trong rừng rậm nguyên thuỷ này vô cùng vất vả, đối với tu sĩ mà nói lại nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng mà tục ngữ có nói “Tưởng núi gần, chạy chết ngựa”, một mảnh sơn mạch này núi non trùng điệp, Thẩm Thạch muốn đi từ đỉnh núi này đến đỉnh núi khác, phải từ trên ngọn núi cao đi xuống, vượt qua thâm cốc, vượt qua cả một dòng sông trong núi rồi lại tiếp tục leo lên, thật là vô cùng phiền toái.

Lúc này Thẩm Thạch càng thêm thập phần hâm mộ những tu sĩ có năng lực phi hành, trong đó cao cao tại thượng đương nhiên là các nguyên đan cảnh chân nhân. Bọn họ đều là các đại tu sĩ đạo pháp thông thiên, đạt tới cảnh giới đó có thể không cần trợ giúp của bất kỳ pháp khí gì, trực tiếp phi hành, có thể nói là đại tiêu dao, đại tự tại.

Ở dưới Nguyên Đan cảnh, vô luận là Thần Ý cảnh tu sĩ hay đám Ngưng Nguyên cảnh, nếu có cơ duyên trùng hợp hoặc được gia thế phú hào sẽ có được một ít Pháp khí phi hành hiếm thấy, đem linh lực quán chú trực tiếp lên Pháp khí, có thể đồng dạng phi hành không sai biệt lắm. Có điều tuỳ vào cảnh giới đạo hạnh sâu cạn khác nhau mà có thể bay được một khoảng cách nhất định. Nhưng mà cho dù là như thế cũng có thể trực tiếp bay từ ngọn núi này sang ngọn núi kia, quả là thuận tiện đến mức không cần phải nói.

Thẩm Thạch trong lòng suy nghĩ, vẫn một đường đi xuống, chẳng qua khi hắn vừa khó khăn lắm đi đến bên kia sườn núi, đột nhiên sâu trong cánh rừng phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết, thanh âm cao vút thê lương, tràn ngập nỗi thống khổ tuyệt vọng, nhất thời không thể phân biệt được là do yêu thú nào bị chém giết mà goà rú tuyệt vọng như vậy. Thẩm Thạch thân thể hơi khẽ chấn động, rồi như cảm thấy tiếng gào rú này dường như mơ hồ có chút giống tiếng kêu thảm thiết của heo rừng.

Khoé mắt Thẩm Thạch có chút run rẩy, thân thể lập tức dừng lại, đảo mắt nhìn lại thâm cốc nơi ngọn núi phía trước, chỉ là đồng dạng bị rừng cây rậm rạp xum xuê che chắn, chỉ thấy toàn một màu xanh cây lá, cơ bản không nhìn rõ bên trong ngọn núi xảy ra chuyện gì. Nếu từ nơi này trèo đèo lội suối đi qua, dựa vào cái cảnh giới Ngưng Nguyên sơ giai của Thẩm Thạch cũng phải mất tới nửa ngày công phu. Nhìn lại sơn cốc trong lòng dâng lên cảm giác “Gần như trong gang tấc mà biển trời cách mặt”.

Thẩm Thạch tâm niệm nhanh chóng suy nghĩ, trong đầu không ngừng quanh quẩn âm thanh thê lương vừa rồi, nội tâm không hiểu sao vô cùng lo lắng. Đúng lúc này hắn chợt thấy sườn núi không xa phía trước tựa như có một cái cầu đá vươn ngang ra ngoài.

Thẩm Thạch nội tâm khẽ động, tăng cước bộ chạy tới chỗ đó, không lâu sau đến bên cầu đá, nhìn kỹ lại quả nhiên là một cự thạch vươn ra khỏi vách núi tầm hai trượng.

Đi đến ngoài vách núi, đã không còn bị cây rừng che chắn, dưới chân chính là trăm trượng thâm cốc, lập tức một cỗ gió núi thổi qua, tựa hồ làm cho người ta cảm giác chân đang đứng trên ảo giác, như là chỉ sau một khắc, cả người sẽ bị gió núi này thổi bay, rơi xuống vách núi kia.

Mà ở cuối cái cầu đá này, bên ngoài hai trượng chính là đối diện với ngọn núi bên kia, chỉ là ở bên kia, không có đồng dạng một cái cự thạch vươn ra, chỉ có lá rừng xanh ngắt.

Khoảng cách hơn hai mươi trượng, lại như rất xa xôi. Thẩm Thạch đứng trên cầu đá, nhìn chằm chằm toà sơn mạch phía trước, hai mắt bỗng nhiên chậm rãi sáng lên.

Gió núi vù vù thổi qua, âm thanh thê lương thảm thiết kia tựa hồ cũng đã bị gió cuốn đi, tiêu tán trong quần sơn. Núi rừng im ắng, tựa hồ không có cái gì đồng dạng phát sinh, chỉ có nhàn nhạt một điểm ý muốn khắc nghiệt còn lưu lại trên ngọn núi đằng kia.

Thẩm Thạch sắc mặt nghiêm nghị, không hề do dự, hít một hơi sâu, cuối cùng nhìn thoáng qua khoảng cách phía trước cầu đá, hai mắt có chút nheo lại, sau đó chậm rãi vươn tay phải ra.

Một cỗ thanh khí từ từ bay lên, sau đó xoay chuyển tạo thành một khí tuyền nhỏ, chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay hắn.

Ngũ hành thuật pháp Ngự Phong Thuật.

Đến hiện tại hắn đã tu luyện ba cái pháp thuật cấp hai, Ngự Phong Thuật là khó khăn nhất, tu thành cuối cùng, nhưng so với Thiên Lôi Kích, Cuống Diễm Thuật tốc độ thi pháp lại nhanh kinh người, có lẽ là do Ngự Phong thuật về cơ bản không có tính công kích cho nên linh lực điều khiển lại càng tự do nhanh nhẹn.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua luồng khí xoáy trong tay, lập tức tay phải rút lại phóng ra sau lưng, cắn răng một cái, cả người từ đỉnh cự thạch trực tiếp xông ra ngoài, bộ pháp nhanh chóng. Gió núi đồng dạng càng phát ra nhanh chóng mãnh liệt, mắt thấy cầu đá trước mặt ngày càng hẹp, trăm trượng thâm cốc đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Thẩm Thạch thả người nhảy lên hướng đến hư không bên ngoài cầu đá nhảy ra.

Phía sau hắn, luồng xoáy khí xanh dương trong tay lập tức gào thét ầm ầm mà lên hoá thành một vòi rồng cuồng phong, đem thân thể ở giữa không trung trực tiếp nâng lên, mãnh liệt bay ra phía trước.

Rất khó để nói đó là loại cảm giác gì, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy kình phong như đao trực tiếp đâm vào mặt, mà cái phiến rừng núi xanh tươi phía trước đang nhanh chóng biến lớn. Bên trong cuồng phong gào thét, hắn giống như một phi điểu bay lượn, trực tiếp xông qua hư không trước phiến sơn cốc, lao vào tán cây đối diện.

Giữa không trung, thân hình hắn thẳng tắp, bỗng nhiên một đạo quang mang màu vàng bên ngoài thân thể hắn sáng lên, tuy nhiên nhìn có chút mơ hồ, vẫn lờ mờ một bộ áo giáp kim sắc, thậm chí còn mơ hồ còn có bóng dáng một đạo Kim Long lắc lư xoay quanh một cái.

Sau đó cả người hắn như một viên Thạch Đầu, giống như đụng vào trong rừng, phát ra một tiếng vang lớn ầm ầm, trực tiếp đụng gẫy hai khoả tiểu thụ, nhanh như chớp lăn xa một trượng trên mặt đất mới dừng lại được.

Ngự Phong Thuật đúng là một cái thuật pháp bị ghẻ lạnh, xác thực có rất nhiều hạn chế, so với dùng linh khí trực tiếp tự do phi hành trên trời chênh lệch quá lớn, bay như mũi tên thân bất do kỷ không cách nào quay đầu lại, có thể nói là lỗ mãng thô bạo. Bất quá sau khi Thẩm Thạch nhe răng trợn mắt đứng trên mặt đất, nhìn lại thân thể ngoài vài chỗ trầy da cũng không có gì đáng lo ngại nữa, liền cảm thấy học cái môn Ngự Phong Thuật này thật sự quá đúng.

Cảnh giới Ngưng Nguyên tu sĩ thân hình cường tráng, hơn nữa hắn còn có phòng bị, ở giữa không trung vẫn khởi Khi Thạch khải thần thông. A..., có lẽ giờ phút này phải gọi là “Kim Long Khải” đạo thuật thần thông mới thoả đáng. Dưới sự bảo vệ của thần thông, cái này nhìn như hung mãnh chi lực xông tới Thẩm Thạch lại nhận lấy không có bao nhiêu.

Trong rừng, Thẩm Thạch kiểm tra kỹ lưỡng mình bay vọt qua đây cũng bình yên vô sự, phản ứng đầu tiên là quá đỗi vui mừng trong lòng. Trước đó hắn đều đem các thần thông pháp thuật tu luyện riêng rẽ, hôm nay đột nhiên chứng kiến cơ thể đánh bạo kết hợp một chút, hiệu quả lại tốt ngoài dự liệu. Đã có kinh nghiệm này, ngày sau Ngự Phong Thuật có thể dùng được rất nhiều.

Hắn hít một hơi sâu, đè xống một chút nội tâm kích động. Lập tức nhìn lại bốn hướng, chỉ thấy mảnh núi rừng này tựa hồ cùng các địa phương khác cũng không khác nhau quá lớn, chỉ là vừa bị hắn đụng thành tạo ra một mảnh hỗn độn. Bất quá khi gió núi thổi qua, Thẩm Thạch bỗng nhiên nghe thấy được một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Thẩm Thạch sắc mặt trầm xuống, trầm ngâm một lát liền hướng phía có mùi tinh huyết đi đến.

Cùng lúc đó tại một phía khác của ngọn núi, có ba bóng người hành tẩu trong rừng. Một trong ba người đó, rõ ràng đúng là Sơn Hùng Đường tu sĩ Giải Phi Quang ngày đó Thẩm Thạch đã nhìn thấy trong Cao Lăng thành. Xem phương hướng bọn hắn , tựa hồ đang đi đến chỗ sâu trong phiến núi rừng rộng lớn.

Chỉ là đi tới phía trước, Giải Phi Quang đi đầu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua bên trên ngọn núi, trên mặt tựa hồ có chút vẻ kinh ngạc.

Bên cạnh hắn, hai người đồng dạng phát hiện ra, một người hỏi: “Làm sao vậy”?

Giải Phi Quang nhíu mày chần chừ một lúc rồi nói: “Ta giống như là nghe thấy phía sau bên kia núi tựa hồ có một tiếng nổ, các ngươi có nghe thấy khồng”?

Hai nam tử kia trên mặt ngơ ngác một chút, sau đó lắc đầu nói: “Không có”.

Giải Phi Quang im lặng một lát, lập tức cười cười nói: “Rừng sâu núi thẳm này, đi lâu như vậy thật khiến cho người có chút không chịu được. Được rồi, có lẽ ta nghe lầm, chúng ta tiếp tục đi đi”.

Hai nam tử kia nhìn hắn một cái, mặt không biểu tình, gật gật đầu. Ba người tiếp tục hướng rừng rậm đi đến, như ba con dã thú trầm mặc lặng yên tiến về phía trước, hướng về mảnh núi rừng thăm thẳm tĩnh mích đi tới.

Ở bên kia núi, Thẩm Thạch bên trong cánh rừng ngừng ngừng một chút cẩn thận phân biệt mùi máu tanh phiêu đãng trong gió. Chỉ là khứu giác của hắn so với Tiểu Hắc hiển nhiên kém quá xa cho nên dù cẩn thận tìm kiếm, mãi đến nửa canh giờ sau hắn cuối cùng đã tìm ra được đại khái vị trí, liền hướng tới sườn núi chỗ đó.

Đến nơi này mùi máu tanh liền đậm đặc, Thẩm Thạch lấy lại bình tĩnh, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, vượt qua mấy cái đại thụ. Nhờ ánh sáng có chút u ám trong rừng cây mà tiến lên một đoạn, đột nhiên phía trước một vùng đất rừng trống rỗng, rồi hiện ra trước mắt hắn một vòng đỏ thẫm huyết sắc. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí bắn đến chỗ hắn.

Thẩm Thạch cơ hồ vô thức hô hấp ngừng lại, đồng tử co rút, đứng nhiên tại chỗ, nhìn về phía trước phiến đất trống, trên một cành cây đại thụ, một con heo bị ghim tứ chi lên xành cây, mũi dao sắc bén mổ bụng phanh ngực, máu tươi nội tạng chảy đầy đất, đầu nghẻo sang một bên, đã tắt hẳn hơi thở.

Nhìn thấy bộ dáng thê thảm Sơn Trư yêu thú, một cỗ hàn ý băng lạnh như chậm rãi dâng lên, tràn ngập khắp thân thể Thẩm Thạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play