Không ai ngờ được, vị ái đồ của Chưởng giáo chân nhân Lăng Tiêu Tông, Đại Sư huynh trẻ tuổi của chúng sư huynh đệ nói trở mặt là lập tức trớ mặt, nhìn kiếm khí trầm trọng như núi của Khai Thiên Ma Kiếm bổ xuống, sắc mặt ba người Huyền Môn Kiếm và Nam Cung Oánh bỗng nhiên tái nhợt. Một kiếm toàn lực vừa rồi khiến cho cát bay đá chạy, người xuất ra kiếm đó cũng chẳng có chút dáng dấp nào của bậc cao thủ.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng "Rầm rầm rầm" giống như tiếng nổ, vang lên liên tục. Ba người Cảnh Thành cũng phải lảo đảo, chứng tỏ sức mạnh của cự kiếm màu đen kia cực kỳ khủng bố, có thể dùng câu ""Thái Sơn áp đỉnh" để hình dung.
"Đỗ sư huynh, ngươi muốn làm địch nhân của Thiên Kiếm Cung ta sao?"
Bóng đen lóe lên, cái đầu bóng loãng của Đỗ Thiết Kiếm phảng phất như lóe sáng rồi lập tức tắt lịm, nhưng ở trong bóng kiếm tối om lại cực kỳ rực rỡ, còn thân ảnh cứ như quỷ mị du động khắp nơi, tiếng nói như vang vọng từ phía mang theo hàm ý chế nhạo:
"Sao lại chụp cho ta một cái mũ lớn như thế chứ? Sao không nói Thiên Kiếm cung các ngươi đang muốn đối địch với Lăng Tiêu Tông chúng ta?"
Lời vừa dứt, hắc kiếm lại đánh tới, Nam Cung Oánh chỉ đành hít một hơi thật sâu, cỗ gắng đõn đỡ kiếm này. Tức thì, toàn thân nàng run lên, khuôn mặt xinh đẹp biến thành trắng bệch, không thể tự chủ phải lùi liền ba bước.
Nếu lấy cứng đối cứng, không dùng bất cứ kỹ xảo gì thì rõ ràng đạo hạnh của vị Đại Sư huynh Lăng Tiêu Tông này vượt xa so với Nam Cung Oánh. Sau khi dùng một kiếm đẩy lùi được Nam Cung Oánh, thân thể Đỗ Thiết Kiếm lại trượt sang một bên, xoạt qua bên người Nam Cung Oánh khiến nàng giật mình, linh kiếm trong tay đang định phát lên để ngăn cản, nhưng không kịp nữa rồi. Từ sâu trong bóng đen dày tầng tàng lớp lớp, Đỗ Thiết Kiếm như là Ma thần đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng ba người Huyền Kiếm Môn.
Ba người Cảnh Thành hoàn toàn không nghĩ tới mục tiêu thực sự của Đỗ Thiết Kiếm lại là mình, chỉ có thể ngây người đứng nhìn. Khi tên đầu trọc này xuất hiện, trong lòng bọn họ không hề có ý niệm kháng cự, chỉ làm theo phản ứng của bản năng: bỏ chạy.
Đỗ Thiết Kiếm cười dài, như giao long nhập biển hổ vào bầy dê, chỉ tùy ý phất tay một cái đã có thể nắm lấy cổ áo nhấc bổng tên mập lùn Đinh Hòa, dễ như ăn cháo. Đinh Hòa kêu to, khua tay múa chân liều mạng giãy dụa, nhưng khi đã bị Thiết Kiếm bắt thì làm gì có chuyện thoát được.
Phó Tuấn đang đứng bên cạnh Cảnh Thành cực kỳ giận dữ, dù sao đều là đồng môn sư đệ nên khi nhìn thấy Đinh Hòa gặp nạn không biết dũng khí từ nào ùa về. Nhiệt huyết bùng nổ, gã hét lớn xông tới, nhưng đâu ngờ ngay lúc lao lên thì một khuôn mặt đập vào mắt, chính là Đinh Hòa.
Phó Tuấn sợ hết hồn, kiếm đang vung lên lập tức thu lại. Nhưng gã làn nữa phải há hốc mồm khi Đinh Hòa bỗng nhiên "A" lên, cả thân thể ục ịch của Đinh Hòa đã lăng không bay lên giữa không trung, là do Đỗ Thiết Kiếm tiện tay vứt đi. Sau đó hắn bước lên một bước trông cực kỳ bình thường nhưng chỉ tích tắc sau đã xuất hiện bên cạnh Phó Tuấn, rồi co chân đạp gã một cái.
"Bộp.."
Phó Tuấn bị đạp bay ra ngoài, lăn hơn mười vòng rồi nằm thẳng cẳng trên đất, trong đầu đang còn quay mòng mòng không thể ngồi đậy.
Nhưng Đỗ Thiết Kiếm vãn không dừng lại tại đó, chỉ vài giây sau tên đầu trọc này lại xuất hiện trước mặt tên đệ tử Huyền Kiếm Môn còn lại, hắn nhấp nháy đôi mắt sáng ngời ra hiệu với Cảnh Thành.
Cảnh Thành chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, vừa định gầm lên để gia tăng thanh thế, nhưng lại phát hiện yết hầu cảu mình khô khốc không thể phát ra được nửa lời. Ngay lúc đó gã lại nhìn thấy động tác của Đỗ Thiết Kiếm, chỉ hờ hửng một cái vẫy tay đã tóm gọn cổ gã, nhấc lên hỏi:
"Vừa nãy ta nghe ngươi nói cái gì mà "Lăng Tiêu Tông biến con mẹ nhà ngươi đi", phải không?"
Ngay lập tức, cả vùng đất trống vốn đang huyên náo lập tức lặng như tờ, ngay cả Nam Cung Oánh đang đùng đùng nổi giận cũng phải ngẩn ra, dừng bước. Sắc mặt Cảnh Thành đã chuyển sang màu tro xám, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lăng Tiêu tông vang danh thiên hạ, uy danh hiển hách, là một trong bốn đại môn phái, ngàn vạn năm qua vẫn đứng vững, tuyệt đối không thể để co người khác làm ôn nhục danh tiếng. Vừa này chỉ vì thấy Thẩm Thạch mới ở giai đoạn Luyện Khí cảnh mà Cảnh Thành lỡ miệng chửi mắng, với Thẩm Thạch thì đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Đỗ Thiết Kiếm lại là chuyện khác hoàn toan.
Hắn là Đại đệ tử do chính đương kim Chưởng Giáo Chân Nhân xác nhận, là Đại sư huynh của toàn bộ đệ tử Lăng Tiêu Tông, đồng thời cũng được mọi người công nhận là đệ nhất nhân trong lớp trẻ, sao có thể vứt đi thanh danh của tông môn được chứ? Dù là ai cũng không thể phản biện được đạo lý này, cho dù các trưởng lão của các tông môn khác có mặt ở đây cũng chỉ có thể khuyên nhủ một hai, chứ không thể làm gì hơn.
Không khí như đột ngột giảm đi mấy độ, ngột nhạt khó chịu. Thì đúng lúc này một tiếng "Ầm" vang lên từ phía sau lưng Đỗ Thiết Kiếm, tới lúc này Đinh Hòa mới chịu cảnh "ái ân cùng đất mẹ". Tuy thân thể của Ngưng Nguyên Cảnh cực kỳ mạnh mẽ và nhìn bề ngoài thì Đỗ Thiết Kiếm cũng không hề thi triển thủ đoạn ngầm, thế nhưng Đinh Hòa vãn phải quằn quại nằm trên mặt đất, kêu rên liên hồ.
Bị ánh mắt sáng ngời của Đỗ Thiết Kiếm nhìn trúng, Cảnh Thành cảm nhận được việc hít thở không thông khiến tim đập liên hồi, thân thể thì chới với giữa không trung. Thâm tâm gã bắt dầu trở nên cực kỳ hoảng sợ, hình như tên đầu sư cọ này đã động sát tâm, hắn không hề sợ hãi điều gì, hoàn toàn có thể giết gã.
Nghĩ đến đây, gã vội vã giẫy giụa, mặt đã đỏ như gấc, thì thào nói:
"Ta, ta không có... không có ý đó..."
Đỗ Thiết Kiếm quan sát gã thật kỹ, bỗng nhiên lắc đầu bật cười ha hả, nới lóng bàn tay. Cảnh Thành rớt xuống, vội vàng ôm cổ thở dốc.
Đỗ Thiết Kiếm vẫy tay thu hồi thanh hắc sắc cự kiếm, vác nó lên vai, tiêu sái xoay người rời đi.
Thẩm Thạch nhìn thấy hết mọi chuyện, hắn hoàn toàn kính phục vị Đỗ sư huynh này. Phong thái khí độ như vậy, bình sinh Thẩm Thạch hiếm thấy, trong mắt hắn toát lên vẻ ngưỡng mộ vạn phần.
Đỗ thiết Kiếm đứng từ xa vẫy tay gọi Thẩm Thạch, hắn lập tức tỉnh ngộ, vội vã nhấc chân đi theo, chỉ là đi hai bước đột nhiên ngẩn ra, hắn cảm thấy thiêu thiếu gì đó, vội vã quay đầu nhìn xung quanh kêu vài tiếng Tiểu Hắc. Từ dưới đống đá của phế tích, Thiểu Hắc Trư hùng hục đẩy một tảng đá lớn. Nó hoàn toàn bình yên vô sự, chạy đến cạnh chân Thẩm Thạch, cọ cọ cực kỳ thân thiết.
Thẩm Thạch cũng không thèm nói gì, chỉ trừng mắt nhìn con lợn giảo hoạt nhưng lại chết nhát này một cái rồi vội vã mang theo nó tiến về phía Đỗ Thiết Kiếm. Nhìn thấy Thẩm Thạch và Tiểu Hắc, Nam Cung Oánh vốn mặt trầm như nước cũng phải nhúc nhích mấy lần, nhưng may mắn nàng nhẫn nhịn được.
Mắt thấy Đỗ Thiết Kiếm mang theo Thẩm Thạch dần dần đi xa, sắp khuất khỏi tầm mắt mọi người thì tên trọc đầu này lại dừng lại, xoay người hét lớn:
"Này... Ông chủ quán rượu kia hoàn toàn vô tội không quan hệ tới chuyện này, các ngươi nhớ bồi thường cho lão, đừng vứt đi danh dự của Thiên Kiếm cung và Tứ đại danh môn chúng ta."
Thẩm Thạch đứng bên cạnh , nghe rõ lời ấy thì cảm giác hoa đầu chóng mắt suýt chút nữa ngã bổ chửng, Thiết Kiếm quay đầu lại liếc hắn một cái, cười hì hì, vẫy vẫy tay nói: "Đi nhanh thôi nào."
Hai người một heo đi thẳng ra khỏi Nguyệt Thành, trên đường tới đây cũng không hề gặp chút trở ngại nào, có lẽ mọi người đều được Nam Cung Oánh và Huyền Kiếm Môn cho biết thân phận của Đỗ Thiết Kiếm, nên sau khi cân nhắc thực lực giữa hai bên đành phải buông tha.
Đợi đến khi tòa thành kia chỉ còn lại là một chấm nhỏ, Thẩm Thạch bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm khái một hồi rồi bước đi theo Đỗ Thiết Kiếm. Hắn thấy vị đại sư huynh này tuy khiêng cự kiếm trên vai nhưng dáng đi lại ung dung thảnh thơi, cứ như đi dạo ây.
Hắn do dự một chút, đi tới bên cạnh Đỗ Thiết Kiếm, nhẹ giọng nói: "Đỗ sư huynh, đa tạ ngươi cứu ta."
Đỗ Thiết Kiếm quay đầu lại liếc hắn một cái, cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, hơn nữa ngươi và ta đều là đông môn, sau này chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện đạt tới Ngưng nguyên cảnh thì sẽ là sư đệ của ta, ngươi nghĩ ta sẽ để đám ngoại nhân kia khi dễ sư đệ của ta sao?"
Thẩm Thạch cảm kích gật đầu, tuy trong lòng hắn vẫn không hiểu tại sao sư môn lại phái một nhân vật đỉnh cấp như Đỗ thiết Kiếm để đón mình nhưng chuyện hắn nể phục vị Đỗ sư huynh này là sự thật. Hắn không nhịn được mở miệng nói: "Sư huynh, không nói gạt ngươi, ba năm qua ta..."
"Ồ, con heo này có chút thú vị đấy." Đỗ Thiết Kiếm bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Thẩm Thạch. Tiểu Hắc cũng ngẩng đầu nhìn lại tên đầu trọc, sau đó ngoảnh mặt đi chỗ khác, rất có dáng dấp của một sủng vật sang chảnh.
"Ha ha. . ." Đỗ Thiết Kiếm cũng không tức giận, trái lại còn cười rất vui vẻ, rồi nói: "Thật không tồi, rất có khí chất của đại yêu thú, ha ha..."
Thẩm Thạch cũng nở nụ cười, mắng Tiểu Hắc Trư một câu, sau đó nói với Đỗ Thiết Kiếm: "Sư huynh, tên tiểu tử thường đối xử như vậy với người lạ. đợi đến lúc thân thiết thì sẽ khácm đúng rồi vừa nãy ta muốn nói với ngươi..,"
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một bàn tay đã dơ ra chắn ngang giữa hai người, Thẩm Thạch ngẩn ra, im bặt. Lại thấy thấy Đỗ Thiết Kiếm hơi xua tay, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ nghiêm nghị, nói: "Thẩm sư đệ, tao ngộ mấy năm qua của ngươi không cần nói với ta."
"A" Đôi mắt của Thẩm Thạch bỗng trở nên mờ mịt, cau mày nói, "Đỗ sư huynh, ý huynh là?"
Đỗ Thiết Kiếm nhìn hắn, trầm mặc chốc lát, nói: "Thẩm sư đệ, nói thật với ngươi, chuyện ta đến đón ngươi hôm nay, từ trên xuống dưới trong Lăng Tiêu Tông, chỉ có duy nhất sư phụ ta, cũng chính là Chưởng giáo Hoài Viễn chân nhân biết."
Thẩm Thạch giật mình, trong lòng có chút dự cảm không tốt, hỏi theo bản năng: "Sao, sao lại vây?
Đỗ Thiết Kiếm nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ta không biết, sư phụ âm thầm bảo ta đi làm việc này, còn căn dặn không thể để lộ chuyện này ra ngoài. Sau khi ta mang ngươi về núi, phải trực tiếp mang ngươi đi gặp người, không thể để ngươi tiếp xúc với người ngoài."
Gã ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ta nghĩ, có lẽ sư phụ có một số chuyện cần bí mật bàn bạc với ngươi vì thế mấy lời của ngươi ta không muốn nghe, ngươi có gì muốn nói, thì hãy trực tiếp nói với người."
Thẩm Thạch hơi cúi đầu, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng một lát sau, khi hắn ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiết Kiếm lần nữa thì, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, gật đầu một cái nói: "Ta hiểu rồi, Đỗ sư huynh."
Đỗ Thiết Kiếm liếc mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười, nói: "Đi thôi, đường về núi lộ còn dài mà."
Quả thật đường về nhà luôn rất dài.
Lăng Tiêu tông tọa hạ ở phía nam Phương Hải Châu trong Hồng Mông Giới, hiện tại họ đang ở Quy Nguyên giới, mà ở vùng phụ cận Đoạn Nguyệt thành không hề có Thượng cổ truyền tống trận.
Khi Đỗ Thiết Kiếm mang theo Thẩm Thạch trở về có lúc gã cũng dùng Ngự kiếm phi hành để tiết kiệm thòi gian, nhưng gã không thể duy trì linh lực mãi nên phải tìm biện pháp khác. Nhưng theo Thẩm Thạch quan sát thì, Đỗ Thiết Kiếm không hề lo lắng chút nào.
Một ngày sau bọn hắn đã đến Quy Nguyên giới Thạch Hoàng thành, sau đó sẽ dùng Thượng cổ truyền tống trận để tiến vào Hắc Hà Giới.
Hắc Hà giới so với Hồng Mông chủ giới thì nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng chỉ xét về mặt tương đối, bản thân mỗi giới đều rộng bao la bát ngát. Đoạn đường này bọn Thẩm Thạch, Đỗ Thiết Kiều phải đi mất bảy ngày mới xong. Cũng may đi hai người nên không có cảm giác buồn chán. Tính tình của Đỗ Thiết Kiếm tuy có chút cuồng ngạo, nhưng hết sức rộng rãi lại pha thêm khiếu hài hước, đối xử bình đẳng với Thẩm thạch, không hề có tư thế bề trên. Đỗ Thiết Kiếm là người từng trải có kinh nghiệm phong phú, mà Thẩm Thạch từ nhỏ cũng đọc không ít sách vở nên nói chuyện khá hợp ý. Ngay cả Tiểu Hắc nhìn gã cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, thỉnh thoảng đã bắt đầu đùa giỡn với gã khiến gã cười không ngậm miệng được.
Sau khi vượt qua Thượng Cổ truyền tống trận của Hắc Hà giới, bọn họ đã trở về Hồng Mông giới. Chỗ bọn họ xuất hiện chính là bên ngoài đệ nhất thành của Hồng Mông giới, Thiên Hồng thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT