Thằng bé ngay tức khắc ngừng khóc, trong nhất thời không hiểu kịp đã xảy ra chuyện gì, nó vùng vẫy bò từ trên lưng A Hổ xuống, quỳ gối bên cạnh thân thể khổng lồ gấp mấy lần nó của A Hổ, nước mắt nóng hổi, hai tay không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng kêu lên một thứ ngôn ngữ không ai hiểu nổi, giống như chỉ nói năng lộn xộn mà thôi.
Thanh âm của nó đã khàn khàn, lúc đó, Thẩm Thạch phát hiện ra thằng bé hình như có chút khác thường, đôi má vốn tái nhợt vì chạy trối chết, lúc này chợt chuyển thành màu đỏ tươi kì dị, màu sắc đó quỷ dị đến mức làm Thẩm Thạch thiếu chút nữa tưởng máu trong người thằng bé đang chảy ra ngoài.
Hắn vô cùng ngạc nhiên, vô thức bước lên một bước, nhưng hắn chưa kịp nói lời nào, thằng bé đang quỳ gối bên cạnh Hổ Yêu ngẩng phắt đầu lên, màu đỏ kì dị trên mặt càng rực rỡ, đôi mắt lộ ra oán hận thấu xương, nhìn chằm chằm vào hắn, hét ầm lên: "Ngươi giết A Hổ, ngươi giết A Hổ..."
Tiếng hét thê lương chói tai, thằng bé như nổi điên, nhặt đủ thứ thấy được quanh người ném vào Thạch Trư, nào đá, nào đất, lá mục, thậm chí lẫn lộn cả đồ đạc linh tinh trên người nó, chúng chẳng khác gì những cọng lông vũ, còn không đủ để gãi ngứa cho Thẩm Thạch, căn bản không thể tạo được chút tổn thương nào.
Nhưng chẳng biết tại sao, đối mặt với thằng bé cuồng loạn phẫn nộ đau thương, Thẩm Thạch và Thạch Trư đều không tự chủ lùi lại một bước.
Thằng bé ném tất cả đồ vật bên người có thể ném được xong, giọng đã khàn đi nhưng vẫn không ngừng gào khóc, thân hình nhỏ bé yếu ớt nhào về phía Thạch Trư. Thạch Trư thoáng ngây ra, quên cả tránh né, thằng bé đụng vào thân thể hắn chẳng khác gì va vào tảng đá cứng rắn, thân bất do kỷ bắn ra, thằng bé lại tiếp tục lì lợm điên cuồng cắn, đá, đánh, chỉ là sức lực quá yếu, chẳng làm gì được cơ thể hùng tráng của Thạch Trư.
Thạch Trư nhíu mày, trong lòng lại mờ mịt, không biết nên làm như thế nào, quay đầu nhìn Thẩm Thạch. Nếu lúc trước, gặp loại chuyện này, hắn đã đơn giản chém xuống một búa, nhưng lúc này, có lẽ đêm nay đã giết chóc quá nhiều, trong lòng hắn không còn chút sát khí.
Hắn không hề phản kháng hay ngăn cản, mặc cho đứa bé kia điên cuồng tấn công mình, Thẩm Thạch nhíu mày, đi tới ngồi xổm người xuống, nhìn mặt thằng bé ngày càng ửng hồng, như máu sắp chảy ra khỏi mặt, theo trực giác cảm giác được trên người đứa bé này hẳn đã xảy ra chuyện, rất không ổn.
"Oanh!"
Một tiếng vang trầm thấp từ phía sau cách bọn họ không xa vang lên, một cánh cửa bị một cước đá văng ra, Thẩm Thạch và Thạch Trư đồng thời quay đầu lại, lẫn trong những tiếng kêu gào và tiếng cười còn có tiếng bước chân lộn xộn xông tới, một đám yêu binh Thanh Xà Yêu Tộc xông vào trong sân.
Lúc đó, trong màn đêm, cả Phượng Minh Thành đã chìm vào biển lửa, đột nhiên vang vọng một tiếng phượng hót to rõ, cuồng nộ và sắc bén. Trên chân trời phương xa, mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, một thân ảnh màu đen khổng lồ như che trời xuất hiện trên bầu trời đêm, là một con chim phượng cực to.
Tộc trưởng Hắc Phượng Yêu Tộc, lão Hắc Phượng xưng bá Thanh Linh giới mấy trăm năm, rốt cuộc đã chạy về nơi ở của mình, vô cùng tức giận, vừa xuất hiện đã lập tức lộ ra chân thân vô cùng cường đại.
※※※
Trong một thời gian dài, lão Hắc Phượng được mọi người trong Hắc Ngục Sơn công nhận là Yêu Tộc cường đại nhất, là người duy nhất trong khu vực nhiều năm qua tu luyện tới cảnh giới Địa Yêu. Hắc Phượng Yêu Tộc trở thành tộc duy nhất chấn nhiếp cả Hắc Ngục Sơn, xưng vương xưng bá nhiều năm, chính là nhờ lão Hắc Phượng thực lực cường đại.
Tình hình giằng co như vậy suốt nhiều năm, mãi đến khi bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu ở phía nam Hắc Ngục Sơn luôn bị Hắc Phượng nhất tộc gắt gao áp chế, xuất hiện một vị xà yêu kinh tài tuyệt diễm.
Ngọc Lâm xuất hiện, nói cho đúng hơn là, Ngọc Lâm tu luyện tới cảnh giới Địa Yêu xuất hiện, hoàn toàn thay đổi tình hình Hắc Phượng Yêu Tộc nhất mạch độc chiếm Hắc Ngục Sơn. Trong lãnh thổ rộng lớn ở bờ nam sông Hắc Thuỷ, cùng với cảnh giới Địa Yêu của Ngọc Lâm, Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc ngày càng cường đại dưới trướng, những Yêu Tộc nào chống lại đều chẳng khác gì tuyết tan giữa mùa xuân, đánh đến đâu là tan tành đến đó, chỉ trong hai mươi năm, Thanh Xà nhất tộc đã trở thành đối thủ với Hắc Phượng Yêu Tộc cường đại.
Trận quyết chiến này, sớm muộn gì cũng tới, dù Hắc Phượng hay Thanh Xà, ai trong hai đại Yêu Tộc cũng hiểu rõ điểm này.
Then chốt của trận quyết chiến, dĩ nhiên là trận quyết chiến giữa hai đại Địa Yêu, người xưng bá Thanh Linh giới hơn trăm năm lão Hắc Phượng, và thực lực cường đại mới xuất hiện, được xem kỳ tài đệ nhất trăm năm nay của Yêu Tộc, Ngọc Lâm.
Cuộc quyết chiến trọng đại như vậy, sẽ làm rút dây động rừng, một khi động thủ là không thể quay đầu lại nữa, nên dù lão Hắc Phượng hay Ngọc Lâm cũng không dám đơn giản khai chiến, mà chỉ để cho yêu tộc bình thường của hai phe đánh nhau sống chết.
Nhưng bây giờ, khi Thanh Xà Yêu Tộc tập kích sào huyệt của mình, lão hắc Phượng đã không còn kiềm chế được nữa, hiện thành chân thân xuất hiện trước mắt vô số Yêu Tộc, trong Phượng Minh Thành vang lên một tiếng gầm sắc nhọn như rồng ngâm hổ gầm, kinh thiên động địa.
Phượng Minh Thành đang chìm vào biển lửa, đột nhiên như bị đông cứng lại, tất cả thanh âm và ánh lửa lập tức bất động, trong ánh mắt mọi người một thân hình vô cùng to lớn, như một ngọn núi cao từ trong biển lửa bay thẳng lên tận trời cao.
Một con cự xà vô cùng khủng bố lạnh lùng hiện ra trong đêm tối, vô cùng uy thế giằng co với thân hình Hắc Phượng khổng lồ ở phương xa phía chân trời.
Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ Ngọc Lâm chẳng biết đã tiềm nhập vào bên trong Phượng Minh Thành từ lúc nào, ngay thời khắc mấu chốt này hiện ra.
Trận quyết chiến giữa hai đại Yêu Thanh Xà và Hắc Phượng rốt cuộc đã đến.
※※※
Cuồng phong gào thét, quét qua Phượng Minh Thành, giờ khắc này có không biết bao nhiêu Yêu Tộc đang ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn hai vị Địa Yêu vô cùng cường đại, nhìn hai chân thân Thanh Xà Hắc Phượng mà cả đời chẳng mấy khi thấy được, trong mắt tràn đầy nóng bỏng điên cuồng.
Tuyệt thế thiên yêu chỉ còn trong truyền thuyết, đã sớm biến mất trong trí nhớ của tuyệt đại đa số Yêu Tộc bình thường, cảnh giới cao nhất cả đời họ có thể tưởng tượng ra được , chính là một màn trước mắt này. Khi trận chiến kinh thiên động địa ở phía chân trời kia bắt đầu, vô số Yêu Tộc như mê đi, quên hết tất cả.
Trong Hắc Phượng phủ đệ, những ngọn lửa vẫn không ngừng thiêu đốt những phòng ốc lầu các. Trong khe hở giữa những ánh lửa, đột nhiên một thân ảnh nhanh như gió lướt vọt đi, nhờ ánh lửa mới nhận ra đó là thanh niên mặc cẩm bào đã từng chuyện trò với lão Hắc Phượng.
Nét mặt hắn vô cùng lo lắng, hàm răng nghiến chặt, sắc mặt xanh mét, thân ảnh nhanh như thiểm điện, không ngừng tìm kiếm từng cái sân nhỏ.
Không ai biết hắn đang tìm kiếm cái gì, ánh mắt thất vọng nhìn qua những cái sân nhỏ, không tính những nơi bị Thanh Xà yêu quân xâm nhập vào rồi phóng hoả giết chóc, thì nơi nào cũng có xác chết la liệt, làm cho sắc mặt thanh niên mặc cẩm bào càng ngày càng khó coi, càng ngày càng lo lắng, sát khí trên mặt hắn càng ngày tụ càng nặng, gần như không còn nhịn được nữa.
Nhưng lúc đó, khi trên bầu trời hai đại Địa Yêu bắt đầu giao chiến, vận mệnh hai đại Yêu Tộc sắp phân ra sinh tử, vô số Yêu Tộc nín thở đợi chờ kết quả, thì thanh niên mặc cẩm bào lại nghe được từ một cái đình viện xa xôi nào đó truyền đến một tràng những tiếng khóc mỏng manh lẫn đánh nhau, mơ hồ có vài phần quen tai.
Thanh niên mặc cẩm bào giật mình, không chút chần chờ, lập tức nhún người bay lên, dừng lại một chút giữa không trung, trong nháy mắt hoá thành một đạo bạch quang chói mắt kích bắn đi, bay qua rất nhiều lâu các cung điện tường cao đại thụ, hắn đi vội vã đến mức không thèm né tránh, như một con cự thú mất lí trí chạy như điên, một đường bay thẳng đến, nên hắn đi đến đâu, vô số lầu sập tường đổ cây gãy nhà vỡ, bụi mù cuồn cuộn như hoá thành cự long đáng sợ cuốn theo tới đó, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một con viễn cổ cự thú, chạy như điên vào một cái đình viện.
Thanh thế hắn gây ra trên đường đi làm cho Thanh Xà Yêu Tộc đang mê mải nhìn trận quyết chiến trên bầu trời và thằng bé đều kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Trước khi tất cả Yêu Tộc kịp phản ứng, thằng bé đã nhận ra thanh niên mặc cẩm bào, cơ thể lắc lư mấy cái, nghẹn ngào khóc ròng:
"Huyền đại ca, A Hổ chết rồi, A Hổ chết rồi..."
Người được nó gọi "Huyền đại ca" chính là thanh niên mặc cẩm bào, hắn đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy thi thể khổng lồ của Hổ Yêu nằm phơi trên đất, thấy thanh cự phủ chém vào ngực tạo nên vết thương khổng lồ, và vô số thương tích khác trên thi thể đó, sắc mặt mắt trắng bệch, một cỗ sát ý cuồng nộ không lời nào mô tả được ầm ầm toả ra.
Lũ yêu chỉ thấy hoa mắt một cái, bạch quang lóe lên, thanh niên mặc cẩm bào đã xuất hiện bên cạnh thằng bé, kéo nó từ bên người Thạch Trư ra, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực kỳ dị của thằng bé, hắn kinh hãi nói không nên lời, cả người như nhũn ra, lòng trầm hẳn xuống.
Thằng bé hồn nhiên hoàn toàn không nhận ra, tuy lúc này nó rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, chỉ về phía Thạch Trư, phẫn nộ quát: "Là hắn, là hắn đã giết A Hổ! Huyền đại ca, báo thù cho A Hổ, cho A Hổ..."
Lời còn chưa dứt, thằng bé đột nhiên nghiêng đầu một cái, cả người ngã vào trong ngực thanh niên mặc cẩm bào, mất đi tri giác, hôn mê bất tỉnh.
Thanh niên mặc cẩm bào quá sợ hãi, ôm chặt thằng bé, trợn trừng mắt nhìn Thạch Trư, cái nhìn đó, Thạch Trư cảm thấy nó như một lưỡi đao sắc nhọn, dường như muốn cắm thẳng vào tròng mắt mình, hai mắt mơ hồ đau đớn.
Thạch Trư hoảng sợ, vô thức lui một bước,trực giác chém giết nhiều năm nói cho hắn biết, thanh niên mặc cẩm bào thần bí này tuyệt đối là đối thủ cường đại nhất mà hắn từng gặp, thậm chí không thể nào địch nổi, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy thanh niên mặc cẩm bào đột nhiên đưa tay tìm tòi trong ngực thằng bé, nhưng bàn tay đột nhiên sững lại, như không tìm thấy thứ cần tìm, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần.
Lúc này, đám Thanh Xà Yêu Tộc chung quanh đã rối rít lấy lại tinh thần, cả đám vô cùng tức giận, gào thét mắng chửi nhào tới, thanh niên mặc cẩm bào sắc mặt phát lạnh, nhìn thằng bé trong ngực, nghiến răng một cái ôm thằng bé phóng lên trời, thân hình vội vã, hiển nhiên thương thế của đứa trẻ đã nặng đến mức khiến hắn không đi không được.
Nhưng trước khi rời đi, thanh niên mặc cẩm bào dừng lại giữa không trung, thậm chí không quay đầu lại, chỉ vung tay áo một cái, một bàn tay màu vàng bỗng thoáng hiện trong áo bào, trong đình viện mơ hồ có âm thanh ù ù nổi lên, Thẩm Thạch đứng trong đình viện sắc mặt biến đổi, cảm thấy mặt đất dưới chân hơi rung rung.
Hắn quát to một tiếng, bổ nhào sang bên, vừa lúc bên kia có một ít Thanh Xà Yêu Tộc xông tới, Thạch Trư may mắn trốn kịp vào sau lưng bọn họ. Trong tích tắc, trong sân kim quang đại thịnh, một đạo kim quang từ trong đất bùng lên, mang theo thanh âm như sấm sét ầm ầm nổ vang, kim quang sáng chói chiếu sáng cả sân nhỏ, giữa không trung ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu vàng, từ giữa trời chém xuống, chỉ nghe âm thanh ầm ầm vang dội, mạnh mẽ chém cả cái sân nhỏ thành hai nửa.
Huyết hoa tung toé, Thanh Xà Yêu Tộc đứng trong sân bị trảm chết năm sáu người, đều là lưng gãy xương đoạn, vô cùng thê thảm. Thẩm Thạch vì nhờ phản ứng nhanh, may mắn tránh được một kiếp, nhưng cũng bị lực va chạm mạnh mẽ đập vào bức tường bên cạnh, ngã ầm xuống, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thanh niên mặc cẩm bào giữa không trung hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng chật vật của Thạch Trư dưới mặt đất, nhưng không dám trì hoãn nữa, quay người mang theo thằng bé bay đi.
Hắn đi rồi, Thanh Xà Yêu Tộc còn sót lại nhất thời giận dữ, hung tính đại phát điên cuồng gào thét đuổi theo, chốc lát trong sân chỉ còn lại Thạch Trư đang bị thương và một đống thi thể bừa bộn ngã trái ngã phải.
Mùi máu tanh dường như vẫn còn dày đặc.
Phía chân trời, trận chiến quyết định hai đại Yêu Tộc vừa mới bắt đầu, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Thẩm Thạch giãy giụa ngồi dậy, ôm chặt lấy ngực, nhìn trong sân máu tanh hỗn độn, thở hổn hển, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy thực lực cường đại của Yêu Tộc đẳng cấp cao, ít nhất đối với hắn hiện giờ, là rất đáng sợ.
Trên đỉnh đầu, hai đại Địa Yêu tranh đấu đến long trời lở đất, nhưng Thẩm Thạch chẳng biết tại sao lại nửa phần hứng thú cũng không có, mà chỉ nhìn thi thể Hổ Yêu đã bị vùi một nửa trong đất, trầm mặc một lúc, chậm rãi đứng lên.
Thạch Trư vừa rồi cũng bị một kiếm kia làm bị thương, trên người chảy không ít máu tươi nhưng sắc mặt vẫn còn khá, xem ra vết thương không nghiêm trọng lắm. Thẩm Thạch cũng thấy an tâm, nên đi về phía Thạch Trư, muốn xem hắn một chút.
Nhưng mới đi được hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, hình như đã dẫm phải cái gì. Cúi đầu nhìn xuống, từ bùn đất đen sì dưới chân nhặt lên một viên ngọc châu kì dị, lưu quang tỏa ra rất nhiều màu sắc, mơ hồ có ba màu ẩn chứa xanh vàng tím trong đó, trong bóng tối toả ra hào quang ôn nhuận u nhã.
Hắn yên lặng nhìn hạt châu này một hồi, sau đó tiện tay nhét vào trong ngực, đứng dậy tiếp tục đi đến chỗ Thạch Trư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT