Từ xưa đến nay, căn nguyên đại lục có lưu truỳen thần khí tại thế tổng cộng không đủ đếm mười đầu ngón tay, mỗi một cái đều để lại truỳen thuyết và vô tận ảo tưởng cho thế gian, là thứ mà tất cả võ giả khao khát mơ ước, muốn cầu một cái mà không thể có.

Giờ phút này, trước mắt Phong Liệt có ngàn thần khí chờ hắn đến lấy, có quá dễ dàng, không thấy sướng cũng không được.

- A? Thanh nguyệt hoa bích thủy kiếm hợp với khí chất U Nguyệt, chắc chắn U Nguyệt lão bà sẽ thích!

- Thanh băng sương chủy thủ này tặng cho Tiểu Ma Nữ.

- Tử Hà Phi Phong này tặng cho Thiên Tử mặc, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp.

- A? Còn có một dao cầm thần khí, cái này chuẩn bị cho Tiểu Điệp! Ha ha!

- …

Phong Liệt mặt mày hớn hở vui như hoa, hắn có thể tưởng tượng khi các nương tử của hắn tay cầm thần khí thì từng khuôn mặt xinh đẹp hưng phấn, thật làm người ta mong chờ.

Lúc này Chiêm Thiên đang kéo dài trạng thái hỗn loạn, khuôn mặt già nua âm trầm. Mỗi khi Phong Liệt thu một thần khí là khóe mắt Chiêm Thiên sẽ giật giật, trông hình như lão rất tức giận.

Chiêm Thiên sống đã mấy ngàn vạn năm, nhưng trong tay chỉ có một thần khí, đó còn là Hồn Võ Đại Đế từng ban cho. Lúc này nếu không phải Chiêm Thiên còn sót chút lý trí thì chắc chắn lão sẽ không nhịn được xông lên cướp đoạt.

Rất nhanh biểu tình Chiêm Thiên trở về bình tĩnh, lão liếc Phong Liệt, mắt lóe tia âm trầm.

"Hừ! Trước tiên để ngươi bảo quản chúng một lát, đợi giải quyết xong Vô Thông thì tất cả đều là của ta, chỉ có thể thuộc về một mình Chiêm Thiên ta!"

Tình hình trước mắt rất tốt đẹp, nếu không ra ngoài ý muốn, chưa đến một khắc Phong Liệt sẽ vùi lấp toàn bộ Hồn Võ Vệ.

Nhưng khi Phong Liệt giải quyết gần bảy trăm Hồn Võ Vệ thì ngoài ý muốn vẫn là xảy ra.

*Ầm!*

Không gian bị xé rách, một núi tuyết rộng rãi mười vạn trượng đụng xuyên không gian, mạnh dánh vào sau lưng Phong Liệt.

Phong Liệt giật nảy mình, không chút do dự lật tay chém một kiếm về phía núi tuyết.

*Ầm!*

Dưới Huyền Thiên chiến kiếm thì núi tuyết bị tạc thành mảnh vụn, dần tan biến vô hình, Phong Liệt bị dư chấn bắn ra xa mấy vạn dặm, trong người hơi thở chạy chồm, huyết mạch sục sôi.

Cùng lúc đó, Chiêm Thiên dốc hết sức khống chế Thiên Cơ kính cũng bị một lũ nước đen hùng hồn đánh trúng, tinh thần bị phản phệ, hộc ngụm máu, kinh sợ biến sắc.

"Nguy rồi! Là Kiếp trở lại!"

Chiêm Thiên truyền âm cho Phong Liệt, trong giọng nói khó che giấu sự tinh hoàng.

Chiêm Thiên vừa dứt lời, bên trên quan tài đá hiện ra một người ặmc đồ đen, áo choàng dài theo gió tung bay, đôi mắt tràn ngập hủy diệt cùng giết chóc lạnh lùng nhìn phía xa Phong Liệt và Chiêm Thiên, sát ý rõ ràng.

Họa vô đơn chí, không còn Chiêm Thiên áp chế, ba trăm Hồn Võ Vệ cường đại tỉnh táo khỏi trạng thái hỗn loạn trước đó, từng đợt sát khí bạo ngực nhằm vào hai người Phong Liệt.

Phong Liệt tinh thần rung động, vô cùng hoảng sợ, dù là ai bị nhiều cường giả nhìn chằm chằm như vậy đều da đầu mát lạnh, tim đập chân run.

Nhưng bây giờ Phong Liệt không còn đường lùi, chỉ có thể lùi chết một phen.

Phong Liệt trầm ngâm một kích, vội lấy ra vài thần khí dứt khoat nhỏ máu nhận chủ, giắt trên người.

Chớp mắt trang bị trên người Phong Liệt rực rỡ hẳn lên. Tay đạp Thời Gian Chiến Ngoa, thân mặc Lục Thần Phi Phong, mặc vô địch Thánh Vương Khải, tay trái Ngự Thiên thuẫn, tay phải Huyền Thiên chiến kiếm, đầu còn đội Hoàn Dương Thần Khôi.

Từ trên xuống dưới người Phong Liệt, từ đầu đến chân đều đổi thành thần khí, xa xỉ tới cực điểm. Trên người hắn bảo quang chớp lóe, anh tư bùng phát, uy vũ bất phàm, giống như chiến thần nhập xác.

Giờ phút này, Phong Liệt chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, trước giờ chưa từng có cường đại như vậy. Nếu không phải còn giữ chút lý trí thì Phong Liệt rất muốn xông lên đem Hồn Võ Đại Đế từ trong quan tài đá kéo ra ngoài chặt thành một trăm lẻ tám mảnh.

Ở không xa Chiêm Thiên liếc hành động của Phong Liệt, trái tim thít chặt, muốn nói lại thôi.

- Ha ha ha ha! Hai tên khốn kiếp các ngươi, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!

Đế Hồn Thú thấy tình hình xuất hiện chuyển cơ liền hưng phấn cất tiếng cười to.

Đế Hồn Thú chỉ vào hai người Phong Liệt, ra lệnh cho Kiếp:

- Đi! Giết bọn họ!

Tùy theo Đế Hồn Thú hét to ra lệnh một tiếng, Kiếp người run lên, từng thiên tai ẩn chứa sát khí ngập trời vây khốn Phong Liệt và Chiêm Thiên vào trong.

Phút chốc giữa không trung sấm giật gió lốc rít gào, sông cuồn cuộn, núi lửa tàn phá, khiến Phong Liệt và Chiêm Thiên rơi vào tuyệt cảnh.

Nhưng vẫn chưa xong.

Ba trăm Hồn Võ Vệ không sợ chết ùa lên, điên cuồng oanh sát hai người Phong Liệt, ánh sáng thần khí chiếu rọi đất trời, uy lực cường địa khiến người hốt hoảng.

- Phong Liệt! Kiếp có thực lực nửa bước tạo hóa, ngươi không ứng phó được nó! Hôm nay thời cơ đã mất, chúng ta trước tiên rút lui đi, sau này lại tính cách khác! nguồn TruyenFull.vn

Chiêm Thiên biến sắc mặt, trong mắt lộ ra e ngại.

Phong Liệt không cho là đúng, hắn khởi động Ngự Thiên thuẫn, dễ dàng bắn ngược lại vài chục mũi nhọn sắc bén, khiến Hồn Võ Vệ rối loạn.

Phong Liệt hừ lạnh với Chiêm Thiên, nói:

- Hừ! Vô Thông bản tôn tùy thời sẽ thức tỉnh, nếu bỏ lỡ hôm nay thì sợ rằng chúng ta chri có thể ngay mặt đánh với Vô Thông. Nếu ngươi có nắm chắc chính diện giết chết được Vô Thông thì cứ rút đi!

- Cái này...

Chiêm Thiên nghe vậy trợn tròn mắt.

Chiêm Thiên biết Phong Liệt không nói sai, nhưng nỗi sợ Hồn Võ Đại Đế khiến lão lựa chọn rút lui.

Tiếng tim đập trong quan tài đá ngày càng mạnh mẽ, uy áp càng ngày càng lớn mạnh, quan tài đá thức tỉnh chỉ là chuyện sớm muộn, nếu không giải quyết được nanh vuốt của y thì nói gì đến đối phó quan tài đá bản tôn?

Chiêm Thiên do dự một chút rồi thù hận nhìn quan tài đá phía xa, cắn răng nói:

- Được rồi! Hôm nay Chiêm Thiên ta đánh cược cái mạng già này, liều mình một trận!

*Xẹt đùng!*

Một tia sét đó từ trên trời giáng xuống, oanh hướng đỉnh đầu Chiêm Thiên, hơi thở hủy diệt khủng bố khiến người nghẹt thở.

Chiêm Thiên ánh mắt dứt khoát, đột nhiên Thiên Cơ kính chắn ngang đỉnh đầu, mặt kính tỏa ánh sáng bạc rực rỡ.

*Ầm!*

Huyết lôi giáng xuống mạnh đánh vào Thiên Cơ kính, chớp mắt bị bắn ngược lên cao, khung trời bị oanh phá cái hố to.

Nhưng dường như Chiêm Thiên cũng không dễ chịu, lại hộc máu, mắt tối tăm hơn.

Thật rõ ràng, giữa Chiêm Thiên và Kiếp có chênh lệch không thể bỏ qua.

So sánh vơi Chiêm Thiên thì Phong Liệt nhẹ nhàng rất nhiều, trong tay hắn Ngự Thiên thuẫn chẳng những phòng ngự vô song, càng là có thể bắn ngược gấp mười lần công kích kẻ địch, giống như một con nhím, khiến đám Hồn Võ Vệ không có chỗ xuống tay.

Ngay cả thế công thiên tai của Kiếp chỉ có thể khiến hắn thụt lùi chứ không bị thương, thêm vào Lục Thần Phi Phong cùng Thánh Vương Khải cường đại phòng hộ, dù trong tuyệt cảnh thì Phong Liệt vẫn sừng sững không ngã.

Nhưng Phong Liệt căng thẳng phòng ngự, đột ngột vung kiếm khí lại không hể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho kẻ địch, tình hình giằng co.

Một khắc ngắn ngủi, Chiêm Thiên đã là quần áo rách rưới, tóc dài án loạn, không còn phong thái tiên phong đạo cốt nữa, cực kỳ chật vật, đặc biệt là Kiếp phát ra từng đợt thiên tài khiến lão khổ không thể tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play