- Cái gì? Huyền thiên thần tháp và phá giới chùy đều đến từ lăng mộ này?

- Trời ạ, hèn chi trên đời rất ít sinh ra thần khí, thì ra là bị Hồn Võ đại đế sửa chữa quy tắc, vị đại đế này có tu vi cỡ nào vậy.

- Thiếu chủ, cái gọi là có gan làm giàu, thuộc hạ cho rằng nếu chúng ta đã đến đây rồi thì nên vào Hồn Võ đại đế thử vận may xem.

- Tuy thần khí hấp dẫn người nhưng nhiều năm như vậy mới có hai thần khí bị người lấy ra, có thể thấy khó khăn không nhỏ đâu.

- …

Nam Ly Phong nói lời rốt cuộc dấy lên niềm hứng thú của đám lão già, nhưng vẫn có người lo âu, do dự.

- Các vị yên tâm, nếu hôm nay bổn thiếu chủ đã dám đến thì nhiên là có mấy phần nắm chắc. Đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu nguy hiểm. Các vị có muốn đi theo bổn thiếu chủ vào trong đó không thì có thể tự mình suy nghĩ, bổn thiếu chủ tuyệt đối không bắt buộc.

Nam Ly Phong sắc mặt trầm xuống, từ từ nói:

- Ngoài ra, hễ ai chịu theo bổn thiếu chủ vào trong thì tất cả báu vật lấy trong mộ thuộc về người đó.

Mặc dù gã nói không bắt buộc nhưng ngôn từ có ý uy hiếp, mấy lão già đều thành tinh rồi nên tất nhiên nghe ra được.

Nam Ly Phong vừa đấm vừa xoa, đám lão già cuối cùng gật đầu.

Nam Ly Phong thấy vậy khuôn mặt âm trầm lộ chút ý cười.

Tiếp theo gã cất đi cây quạt, lấy ra một tiểu chùy vàng siết trong tay, dẫn gần trăm cường giả quyết không ngoái đầu xông vào cửa đen to.

Phía sau Cửu U Vương nghe Nam Ly Phong nói một phen, khuôn mặt treo nụ cười trào phúng, lặng lẽ theo sau.

Cửa to đen ngày càng gần, bao gồm Nam Ly Phong, mọi người biểu tình nghiêm túc. Từ khe hở toát ra tơ khói xám có sức sát thương rất lớn với linh hồn, dù là cường giả hoàng cảnh có cương khí hộ thể cũng dần mất tác dụng. Bọn họ không thể không cẩn thận từng bước tránh đi khói xám, thỉnh thoảng vung từng hồn lực xua sương khói.

Cùng lúc đó, sau cánh cửa truyền đến uy hiếp cường đại đến từ linh hồn truyền ra khiến sống lưng đám người ớn lạnh.

Càng đi tới trước thì hơi thở sát hồn càng dày đặc, dù là lăng mộ của cường giả hoang cổ, Nam Sơn Độc Ẩu là cường giả dỉnh long hoàng cảnh cũng không thể không tập trung hết tinh thần, cẩn thận ứng đối.

Ngược lại là Nam Ly Phong, quanh người gã có một tầng sương mù đen hộ thể, che chắn tất cả hồn sát khí bên ngoài, khó thể tới gần gã, có vẻ như gã rất nhẹ nhàng.

Còn Cửu U Vương từ xa theo đuôi cả đám thì ung dung như thường.

Bây giờ Phong Liệt để phong ma đại thương ở chỗ Cửu U Vương, đối với hồn sát sương mù dày đặc ùa đến hắn không thèm tránh, ai đến cũng không cự tuyệt, hết thảy bị phong ma đại thương trong người hắn nuốt sạch, chậm rãi tăng phẩm cấp thương to.

Thậm chí vì không khiến đám Nam Ly Phong đi đằng trước chú ý, Cửu U Vương cố ý khống chế độ nuốt hồn sát khí của phong ma đại thương, nếu không thì e rằng những hồn sát khí bên ngòi không đủ cho phong ma đại thương nhét kẽ rằng.

Cửa đen to cao trăm trượng, rộng gần năm mươi trượng, mặt trên loang lổ, tàn phá cũ kỹ, có các khe hở lớn nhỏ nhiều vô số kể. Khe hở nhỏ nhất thì cỡ sợi tóc, gần như không thể thấy. Khe hở to nhất thì dài cỡ ba trượng, rộng hai thước, khiến người bên ngoài thấy rõ ràng bên trong là vô tận hắc ám. Nguồn tại http://Truyện FULL

Đứng trước cửa, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ tâm hồn mọi người, ngay cả Nam Ly Phong lúc trước ra vẻ nhẹ nhàng giờ sắc mặt hơi tái.

Sở Hóa Long khóe mắt co giật, nhỏ giọng hỏi Nam Ly Phong:

- Thiếu chủ, chúng ta phải đi vào thật sao?

Hiện giờ gã mới có được phá diệt kiếm châu mơ ước lâu rồi, gã có thể đem phá diệt chi đạo của mình tu luyện đến đại thành chi cảnh, nhẹ nhàng bước vào hàng cường giả hoàng cảnh, có thể nói là tương lai rộng mở. Bây giờ gã thật sự không muốn vì thần khí xa xôi mờ mịt mà mạo hiểm quá lớn.

- A?

Nam Ly Phong ngẩn ra, lạnh nhạt liếc Sở Hóa Long, định quở trách mấy câu phấn chấn quân tâm nhưng rồi ý niệm thay đổi, ra lệnh:

- Sở Hóa Long, ngươi dẫn ba mươi người đóng tại đây, không cho phép bất cứ người nào tới gần, số còn lại theo bổn thiếu chủ đi vào.

- Vâng, thuộc hạ nhất định không phụ mệnh lệnh của thiếu chủ!

Sở Hóa Long mừng rỡ, vội khom người tuân mệnh, tiếp đó lùi vài bước.

Nam Ly Phong tùy tiện chỉ vào hai mươi cẩm ý thập vệ long biến cảnh tùy thân, ra lệnh:

- Ừm, hai mươi người các ngươi đi trước mở đường.

- Vâng thưa thiếu chủ!

Thủ lĩnh thị vệ đáp, không chút do dự bay lên lao hướng khe hở rộng nhất, hai mươi cao thủ theo sát phía sau.

Khe hở dài ba trượng, rộng hai thước xem như đủ rộng, hai mươi cao thủ long biến cảnh nghiêng người, nối đuôi nhau nhảy vào trong đó, biến mất.

Đám Nam Ly Phong chờ vài giây, thấy không có gì lạ xảy ra thì cùng nhảy lên vọt vào trong khe hở.

Sở Hóa Long nhìn Nam Ly Phong và tất cả cường giả hoàng cảnh đi vào, nhẹ lắc đầu, khóe môi nhếch lên lộ nụ cười trào phúng.

"Hừ, mặc dù bổn tọa không biết bên trong đến cùng có thần khí hay không, nhưng biết Ma Long giáo ta từ thời thượng cổ từng có ba cường giả địa nguyên cảnh liên hợp đi vào trong chưa từng trở ra, nho nhỏ cao thủ hoàng cảnh các ngươi đúng là đi tìm chết!

Đúng lúc này, Sở Hóa Long nhướng mày giương mắt nhìn vệt đen từ xa lao tới.

- Phong Liệt?

Ngoài mười dặm, vệt đen bắn tới khựng lại, dần hiện ra thân hình Cửu U Vương.

Hắn bình tĩnh nhìn lướt qua Sở Hóa Long và ba mươi cao thủ Nam Ly Giới, tiếp đo nhìn hướng khe hở phía trên cánh cửa xa xôi, đáy mắt lóe tia do dự.

Một người Nam Ly Giới tay cầm trường thương xa xa chỉ vào Phong Liệt, quát:

- Ngươi là ai? Biết điều hãy rời đi, nếu không giết không tha!

Người còn lại cũng vẻ mặt cảnh giác, căng thẳng thần kinh nhìn Cửu U Vương không rõ sâu cạn.

Sở Hóa Long thì lùi mấy bước giấu sau đám người, ánh mắt nhìn Cửu U Vương không thể che giấu sự sợ hãi.

Gã không hề xa lạ Phong Liệt, ngược lại gã là một trong số ít người ở trong Ma Long giáo chứng kiến Phong Liệt trưởng thành.

Năm đó ở mạc dạ đại hiệp cốc gã từng dùng vị trí tôn sư long biến cảnh thưởng cho Phong Liệt một chưởng, nhưng không ngờ tiểu tử chỉ là nguyên khí cảnh tứ tầng chẳng những may mắn không chết, ngược lại một đường tăng tiến, mấy chục năm ngắn ngủi đã vượt xa gã, thành tựu tôn sư hoàng cảnh, thành sự tồn tại khiến cường giả đỉnh long biến cảnh như gã ngước nhìn.

Đối với Sở Hóa Long luôn tự nhận mình là thiên trồi thì không thể không xem như là một đả kích nặng nề.

Đặc biệt là tuy gã và Phong Liệt cùng là đòng môn nhưng mấy lần giao tiếp với không có gì vui, có thể nói hai người là địch không phải bạn, lúc này mắt thấy Phong Liệt đến, Sở Hóa Long lòng lạnh nửa phần.

"Tiểu tử này tâm ngoan thủ lạt, lục thân không nhận, bổn tọa nên giữ mệnh thì hơn, chỉ có chờ luyện hóa phá diệt kiếm châu, tiến vào cường giả hoàng cảnh rồi mới có thể so cao thấp cùng tiểu tử này."

Sở Hóa Long mắt chớp lóe, rất nhanh ra quyết định, tùy thời hành động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play