Ở mấy năm trước, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều cực ghen tị với Phong Liệt. Nhưng cho đến bây giờ, có chín phần đệ tử trẻ tuổi của Ma Long giáo đều không cảm thấy ghen tị với Phong Liệt nữa, mà thay vào đó là sự kính sợ.

Dù sao Phong Liệt chỉ dùng có bốn năm mà đã đạt tới cảnh giới mà cả đời người khác cũng chưa chắc đạt được – Hóa Đan Cảnh!

Nếu ai còn ghen tị một yêu nghiệt như vậy thì căn bản chính là tự làm khó mình.

Lúc đầu, Phong Liệt còn nhẫn nại hàn huyên vài câu với những đồng môn đến bái phỏng, nhưng dần dần phiền nối tiếp phiền, cuối cùng hắn chỉ có thể giao cho đám người Triệu Thung và Liêu Văn Huy đi tiếp đón, còn mình thì ở trong phòng tĩnh tâm dưỡng thần.

Hiện giờ còn cách đại chiến tuyển bạt gần một tháng, ngay sau đó sẽ tiến vào cổ chiến trường của Thiên Long vực.

Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Phong Liệt định tiêu hóa những thứ tốt trong tay mình, tranh thủ nâng cao thực lực thêm một bước. Dù sao trong cổ chiến trường Thiên Long Vực thì thực lực càng mạnh càng tốt.

Phong Liệt lấy một chiếc bình nhỏ màu vàng ra khỏi trữ vật giới chỉ, bên trong có một giọt tinh huyết lớn chừng nắm tay – Long Hoàng tinh huyết.

Nhìn giọt tinh huyết này, ánh mắt Phong Liệt không khỏi có chút phức tạp. Hắn rất muốn nuốt giọt tinh huyết này, nhưng lại lo tu vi tâm cảnh của mình không đủ, không khống chế được thực lực bạo tăng mà tẩu hỏa nhập ma.

- Ài, nếu có thể đề cao tu vi tâm cảnh thì tốt biết mấy...

Phong Liệt khẽ thở dài, không khỏi cảm thấy có chút khó khăn, nhưng rất nhanh hai mắt hắn đã sáng lên, trong đầu nghĩ tới một thứ.

- Ừm? Cực Nhạc Hồi Hồn đan?

Đúng lúc này, phòng khách dưới lầu mơ hồ truyền đến một tiếng quát của nữ tử.

- Phong Liệt! Tên lừa đảo đáng giận nhà ngươi! Mau lăn ra đây!

- Diệp sư muội, Đại sư huynh còn đang nghỉ ngơi, ngươi nên...

- Hừ! Ta mặc kệ, bây giờ ta muốn thấy hắn! Nói mà không giữ lời, đồ lừa đảo!

...

Bên trong gian phòng, Phong Liệt nghe giọng nữ quen thuộc kia, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

- Hắc hắc, đến đúng lúc lắm!

- Văn Huy, để Thiên Tử lên đi!

Phong Liệt truyền âm nói với phía dưới.

- Vâng!

Ngay khi thanh âm Liêu Văn Huy vừa dứt, chỉ nghe mấy tiếng bước chân rầm rầm thật mạnh. Theo đó, cửa phòng Phong Liệt bị người ta đạp văng ra.

Ngay sau đó, một thiếu nữ tuyệt sắc xuất hiện trước cửa. Hai tay nàng chống eo, mắt hạnh ửng đỏ, bộ ngực hơi phập phồng, tức giận trừng mắt nhìn Phong Liệt.

Không hề nghi ngờ, thiếu nữ này đúng là Diệp Thiên Tử.

Mấy tháng không gặp, giai nhân vẫn xinh đẹp như trước, giống như một đóa hồng kiều diễm đang nở rộ, làm người ta nhìn vào là không dời mắt đi nổi.

Chẳng qua, lúc này Diệp Thiên Tử lại có vẻ hơi tiều tụy, vẻ mặt giống như một người phụ nữ bị người ta bội tình bạc nghĩa, oán khí rất lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ buồn bực, giống như hận không thể tiến lên hung hăng cắn Phong Liệt vài cái cho bõ tức.

Thấy trận thế như vậy, Phong Liệt không khỏi hơi sửng sốt. Hắn vung tay lên đóng cửa phòng lại.

- Thiên Tử, ngươi sao vậy?

Phong Liệt nghi hoặc hỏi.

- Phong Liệt! Vì sao ngươi không đến?

Diệp Thiên Tử thở phì phì quát hỏi một tiếng.

Dứt lời, môi nàng hơi mím lại, trong mỹ mâu ẩn chứa nước mắt, lã chã chực khóc.

- Ách...

Phong Liệt hơi ngẩn ngơ, hắn hiểu Diệp Thiên Tử đang nói đến việc mình đến nhà cầu hôn. Lúc đó hắn nói cho mình ba tháng, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không quyết định được, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.

Hắn cười khổ một chút, muốn tiến lên ôm lấy giai nhân, nhưng Diệp Thiên Tử lại lui lại né đi, quát lớn nói:

- Đừng đụng vào ta! Đồ lừa đảo!

- Thiên Tử, không phải còn chưa đến ba tháng sao? Hơn nữa, hôm nay vi phu mới đến Phi Long thành, ngươi xem...

Phong Liệt bất đắc dĩ buông tay xuống, nhưng dưới ánh mắt hoài nghi của Diệp Thiên Tử, hắn lại phát hiện lời giải thích của mình có chút vô lực.

- Oa...

Sau một lát, môi Diệp Thiên Tử hơi chu ra, khóc lớn thành tiếng, hung hăng nhào vào trong lòng Phong Liệt, giống như mình bị ủy khuất rất lớn vậy. Một bên khóc nức nở, một bên nàng còn đánh loạn lên ngực Phong Liệt.

- Tử Phong Liệt! Xú Phong Liệt! Ngươi nói mà không giữ lời! Tỷ tỷ nói nam nhân các người đều là những tên lừa đảo bội tình bạc nghĩa! Ô ô ô!

- Phong Liệt! Tỷ tỷ nói ngươi không cần ta nữa! Ta không tin đó là sự thật... Ô ô ô...

Sau một lúc ngẩn ngơ, Phong Liệt dần ôm chặt lấy giai nhân, trong lòng không khỏi có chút tự trách. Về chuyện này, đích thật là có lỗi của hắn, hắn đã không quan tâm đến cảm nhận của Diệp Thiên Tử.

Thử nghĩ một chút, đối với một thiên kim tiểu thư trước giờ chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất, sau khi mây mưa lại chẳng để ý đến người ta cả ba tháng trời, điều này đúng là có phần quá đáng.

- Thiên Tử xinh đẹp như vậy, lại đáng yêu nữa, sao ta lại không cần ngươi chứ? Tỷ tỷ ngươi rõ ràng là ghen tị một cách trắng trợn, chúng ta không cần để ý đến nàng!

Phong Liệt dùng sức ôm chặt giai nhân, vui cười an ủi.

- Ô ô, không được nói xấu tỷ tỷ!

- Rồi! Rồi! Không nói đến nàng nữa.

...

...

Phong Liệt mất cả nửa ngày, hao hết miệng lưỡi mới ngăn cản được thế công bằng nước mắt của Diệp Thiên Tử. Chính hắn cũng đã miệng đắng lưỡi khô, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Thật lâu sau Diệp Thiên Tử mới yên tĩnh lại, nằm trong lòng Phong Liệt ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nói:

- Phong Liệt, vậy ngươi định bao giờ mới đến cưới ta? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Phong Liệt duỗi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ thở dài nói:

- Thiên Tử, ngươi cũng biết mấy người U Nguyệt, Tiểu Yên Tiểu Lục đấy. Hơn nữa hiện giờ U Nguyệt còn không rõ tung tích, nếu bây giờ ta cưới ngươi, ngày sau phải đối mặt với U Nguyệt thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm một nam nhân bội tình bạc nghĩa sao?

- Ta...

Diệp Thiên Tử hơi quýnh lên, đôi môi khẽ nhếch, cúi đầu lẩm bẩm nói:

- Người ta cũng không có ý đó, cùng lắm thì... Cùng lắm thì ngươi cưới các nàng luôn một thể không được sao? Người ta không thèm để ý!

- Ta muốn cưới các nàng một thể, nhưng cũng phải tìm được người thì mới cưới được a!

Phong Liệt cười khổ lắc lắc đầu.

- Hừ hừ! Đồ đa tình!

Diệp Thiên Tử hậm hực véo lên hông Phong Liệt một cái.

Phong Liệt đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nhưng trong lòng lại oán thầm không thôi. Nếu ta không đa tình thì chẳng phải ngươi sẽ tương tư đơn phương cả đời fsao?

Đương nhiên, những lời này đánh chết hắn cũng không dám nói ra.

Bất quá, Phong Liệt cũng có cách trả thù của mình. Hai tay hắn chậm rãi nhếch lên từ eo của giai nhân, lập tức chạm vào hai ngọn núi thịt cao ngất, tùy ý xoa bóp một trận, trong lòng không khỏi vô cùng sảng khoái.

- A... Đồ xấu xa!

Thân thể Diệp Thiên Tử run lên, cả người nhất thời bủn rủn không chịu nổi, vô lực tựa trong lòng Phong Liệt, hai má hồng đến mức có thể nhỏ ra nước.

- Hắc hắc hắc! Thiên Tử, ngươi đến đúng lúc lắm, vi phu có thứ tốt muốn cho ngươi.

Phong Liệt cười xấu xa, bế ngang người giai nhân đi đến chiếc giường lớn trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên đó.

Cảm nhận được sự mềm mại tuyệt vời truyền đến từ hai tay, Phong Liệt chỉ cảm thấy hạ thể mình bành trướng lên, dục hỏa dần dần bùng cháy, khó có thể ức chế.

- Thứ gì vậy? A! Đáng ghét! Ngươi cởi quần áo người ta làm gì? Trời còn chưa tối mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play