Thiếu niên họ Trịnh vừa định kêu gọi mọi người ngăn cản tên cướp đi thần phù kia, nhưng lại phát hiện vẻ khác thường trong mắt họ, vẻ mặt không khỏi khẩn trương, mình quả thực là oan uổng muốn chết.

- Trịnh sư huynh, không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nào đâu thấy có ai khác tới gần? Thiên Binh Thần Phù cực kỳ qun trọng, đùa cũng không nên đùa như vậy!

Một đệ tử Phiêu Miểu thiên cung lạnh lùng nói.

- Ta... Ta cũng không phát hiện có người tới gần... Nhưng...

Thiếu niên họ Trịnh không khỏi cứng họng, vội vàng mặt đỏ tai hồng giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "ầm" thật lớn, con Thần Hỏa Huyền Quy kia đột nhiên đánh vỡ phong ấn của hoàng kim đại đỉnh, điên cuồng gầm lên lao về phía Đại sư huynh Tống Ngọc.

Tống Ngọc lúc này đã là cung căng hết cỡ, nào dám đối mặt với hỏa quy? Vẻ mặt hắn hung ác, đột nhiên thúc dục loại bí thuật nào đó, chớp mắt đã thoát khỏi thế công của hỏa quy, đi tới gần các sư đệ mình.

Cùng lúc đó, động tĩnh bên này đã kinh động đến Hỏa Hoàng tộc, xa xa đang có một mặt trời nhỏ vô cùng chói mắt xẹt qua hư không, nhanh chóng tiến về phía này.

Dù lúc trước phải đối mặt với hỏa quy, nhưng Tống Ngọc vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này. Dù sao Thiên Binh Thần Phù cực kỳ quan trọng, không thể có chút sơ suất nào được.

Giờ phút này, tuy Tống Ngọc nghi ngờ Trịnh sư đệ của mình, nhưng tình thế lại gấp gáp, căn bản không kịp hỏi cẩn thận, hắn vội vàng lấy một chiếc Huyền Ngọc thai màu trắng đặt ra trước người.

- Các vị sư đệ, thủ hộ giả của Hỏa Hoàng tộc đang đến, mọi người mau đi thôi! Tất cả đợi lúc trở về rồi nói!

Tống Ngọc đứng trên ngọc đài, gấp giọng nói với mọi người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh sư đệ, giống như chỉ cần người kia có hành động khác thường là sẽ lập tức ra tay.

Năm người còn lại cũng nhìn Trịnh sư đệ, hàm ý khỏi phải nói cũng biết.

Trịnh sư đệ đau khổ giải thích:

- Đại sư huynh, thật sự là ta không lấy được Thiên Binh Thần Phù! Tên đáng giận thừa nước đục thả câu kia nhất định còn chưa đi xa...

- Hừ! Trịnh sư huynh, chẳng lẽ còn muốn chúng ta động thủ sao? Nếu giờ còn không đi thì chúng ta cũng chẳng đi nổi nữa!

Một thiếu niên lạnh giọng nói.

Trong lòng Trịnh sư đệ cũng biết, giờ phút này mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, đành phải phi thân lên bạch ngọc đài dưới sự giám thị của mọi người.

Lúc này Thần Hỏa Huyền Quy và cường giả của Hỏa Hoàng tộc đã càng lúc càng gần, một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ tràn ngập trong thiên địa, làm cả đám đệ tử của Phiêu Miểu thiên cung khiếp sợ không thôi.

Cả đám cũng không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng lao lên bạch ngọc đài.

Ngay sau đó, trên không trung chợt lóe lên bạch mang, tất cả mọi người biến mất không thấy.

Thần Hỏa Huyền Quy bay đến gần, nhìn không trung chẳng có lấy nửa cái bóng người, nó không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, mấy ngọn núi lớn xung quanh đều bị tiếng gầm của nó chấn thành bụi phấn, uy thế vô cùng kinh người.

Mà sau khi thủ hộ giả của Hỏa Hoàng tộc đến, chúng cũng không tiến lên khiêu khích Thần Hỏa Huyền Quy, chỉ vẻn vẹn tìm kiếm xung quanh một chút, thấy không có kết quả gì thì đều dần dần tán đi.

Trong không gian Long ngục, Phong Liệt cũng không vội bỏ chạy, giờ phút này hỏa quy vẫn còn ở ngoài phá phách, nếu hắn đi ra thì tất nhiên sẽ bị nó điên cuồng công kích, vì thế trước tiên cứ trốn trong này sẽ an toàn hơn.

Lúc này, trước mặt hắn là một cái giá sắt hình tam giác cao đến mười trượng. Không hề nghi ngờ, đây chính là Băng Hỏa Giám hài cốt chi tâm mà đám đệ tử Phiêu Miểu thiên cung nói.

Trên đỉnh của giá sắt, một phù văn màu bạc lớn chừng nắm tay tản ra quang huy nhàn nhạt, vô cùng huyền ảo.

- Ừm? Rốt cuộc cái Thiên Binh Thần Phù này dùng như thế nào? Khí tức thật cổ quái.

Phong Liệt chắp hai tay sau lưng, nhíu mày suy tư nhìn phù văn.

Một lúc sau, hắn lắc lắc đầu nói:

- Thôi kệ, chờ sau này hỏi lão già Hóa Ma Lô vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng Phong Liệt hơi động, hắn cảm giác Tỏa Long đài và Phong Ma đại thương đều hơi rung động. Một cỗ cảm giác kích động truyền đến đầu Phong Liệt, dường như muốn thoát khỏi thân thể hắn, vồ đến cái phù văn kia.

- Cách Hách, ngươi biết cái phù văn này? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ánh mắt Phong Liệt chớp động, truyền âm hỏi khí linh Cách Hách của Tỏa Long đài.

- Chủ nhân, hình như phù văn này là Thiên Binh Thần Phù trong truyền thuyết!

Cách Hách kích động nói.

- Hả? Vậy ngươi có biết Thiên Binh Thần Phù này có tác dụng gì không?

Vẻ mặt Phong Liệt chợt vui mừng, hỏi tiếp.

- Chủ nhân, cụ thể Thiên Binh Thần Phù có tác dụng gì thì ta không biết, nhưng nghe nói nó có thể khiến cho tốc độ tiến giai của binh khí tăng mạnh. Thần binh phải có được Thiên Binh Thần Phù thì mới có thể tiến vào hàng ngũ Thần khí. Cho tới nay, Thiên Binh Thần Phù cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.

- Không ai biết lai lịch của Thiên Binh Thần Phù là gì. Ở thời đại của chúng ta, từng có một Chí bảo thần binh Băng Hỏa Giám, dung hợp với thần phù từ trên trời giáng xuống, cuối cùng thành công tấn giai lên Thần khí. Trừ nó ra, dường như không có đồn đại nào về Thiên Binh Thần Phù nữa.

Cách Hách suy tư một chút, nói.

- Băng Hỏa Giám?

Ánh mắt Phong Liệt hơi lóe lên, giá sắt này không phải cái mà đệ tử Phiêu Miểu thiên cung gọi là Băng Hỏa Giám hài cốt chi tâm sao?

Chẳng lẽ cái giá sắt này trước kia là một món Thần khí? Thần khí mà cũng bị hủy diệt sao?

Trong lòng Phong Liệt âm thầm khiếp sợ.

Nhưng rất nhanh hắn đã bình thường trở lại, trên thế giới này tất nhiên không chỉ có một món Thần khí, vậy nên tất nhiên trong Thần khí cũng phân chia mạnh yếu.

Dần dần, ánh mắt Phong Liệt nhìn về phía phù văn màu bạc kia càng trở nên nóng bỏng hơn. Đây chính là Thiên Binh Thần Phù có thể giúp cho binh khí tiến giai thành Thần khí a!

Trách không được đám đệ tử Phiêu Miểu thiên cung lại thất thố như vậy, còn suýt chút nữa đã dẫn tới cục diện đồng môn tương tàn.

Tâm tình Phong Liệt kích động thật lâu, âm thầm cảm thán hành trình đi Tê Phượng sơn mạch lần này không tệ. Chẳng những chiếm được hai Vạn Hóa Quy Nguyên quả, thế nhưng còn ngoài ý muốn thu được Thiên Binh Thần Phù!

Bất quá, đối với việc dung hợp Thiên Binh Thần Phù này dung hợp với món thần binh nào trên người mình, Phong Liệt lại chưa thể ra quyết định ngay được.

Rất hiển nhiên, cấp bậc của Tỏa Long đài là cao nhất, một khi dung hợp Thiên Binh Thần Phù thì sẽ dễ dàng tiếp cận đến Thần khí hơn.

Nhưng Phong Liệt lại biết, một khi mình Minh đạo thì phải cần một món bản mệnh thần binh phù hợp.

Mà Thiên Binh Thần Phù chỉ có một, tất nhiên là phải dung hợp với bản mệnh thần binh của mình thì mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.

Hơi trầm ngâm một lát, Phong Liệt quyết định cứ thu Thiên Binh Thần Phù lại đã, chờ mình ăn Vạn Hóa Quy Nguyên quả rồi sau đó tính tiếp.

Tiếp đó, hắn liền chôn thật sâu Băng Hỏa Giám hài cốt chi tâm xuống nền đất của Long ngục, làm cho khí linh Cách Hách của Tỏa Long đài thất vọng một trận.

Lúc này, Thần Hỏa Huyền Quy bên ngoài dường như đã nguôi giận đi, nó vác cái mai rùa lớn hơn mười trượng chậm rãi hành tẩu trong sơn cốc, đi về một nơi sâu hơn trong Tê Phượng sơn mạch.

Phong Liệt lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, thẳng đến lúc Thần Hỏa Huyền Quy đi thật xa thì hắn mới xuất hiện, cẩn trọng bay về phía ngoài Tê Phượng sơn mạch.

Về phần Tịch Diệt phân thân, Phong Liệt cũng không định mang nó đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play