Núi non xung quanh nhìn cực kỳ tương tự nhau, rất khó phân biệt. Bất quá, Phong Liệt dựa vào nhãn lực hơn người, vẫn có thể nhìn ra một số điểm khác biệt cực nhỏ.

Quan sát nửa ngày, rốt cuộc Phong Liệt cũng phát hiện một chỗ đặc biệt. Căn cứ theo địa đồ, Vạn Hóa Quy Nguyên quả hẳn là nằm ở giữa một mảnh sơn mạch hình xoắn ốc bất quy tắc. Sau khi phát hiện điều này, Phong Liệt vội vàng bay lên trời cao, quan sát mảnh núi non phía dưới. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc trời cũng từ sáng chuyển tối, mặt trăng thế chỗ cho mặt trời. Bất quá, mảnh núi non phía dưới vẫn như một biển lửa, không hề có chút tối tăm nào.

Sau ba giờ, thân hình Phong Liệt dừng trên không trung, ánh mắt kinh ngạc nhìn một ngọn núi phía dưới.

Đó là một ngọn núi nhỏ được những ngọn núi cao lớn khác vây quanh. Khác với những nơi khác, ngọn núi này không hề có sương mù chướng khí màu đỏ, mà ngược lại có chút âm u, mơ hồ nổi lên một tia bạch khí.

Mà ngọn núi nhỏ này vừa vặn bị vây ở một vùng núi xoắn ốc.

- Ừm, hẳn chính là chỗ này!

Mắt Phong Liệt sáng lên, thân hình chớp động lao về phía ngọn núi kia.

Theo dần dần tiếp cận, Phong Liệt cũng kinh ngạc phát hiện, ngọn núi này đích xác là không bình thường. Nó không hề có chút nhiệt lượng nào, ngược lại tản ra một cỗ khí tức băng hàn tiếp xúc với nhiệt khí bên ngoài, không ngừng tạo nên một cỗ hơi nước màu trắng, hình thành một cảnh quan kỳ lạ.

Phanh!

Đột nhiên, không trung vang lên một tiếng nổ, một mảnh lửa khói màu tím bùng nổ cách phía sau người Phong Liệt không xa.

Thân hình Phong Liệt bị kiềm hãm, vội vàng quay đầu nhìn lại. Nhất thời phát hiện đạo lửa khói kia, cùng với một võ giả nhân loại cách đó mười dặm.

- Pháo tín hiệu? Móa! Đây là tên ngu ngốc nhà ai vậy? Chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của ai sao?

Phong Liệt căm giận mắng một câu, sau đó thân hình hắn vội vàng lướt vào trong làn sương mù của ngọn núi âm u kia.

Ngay sau đó, sơn mạch xung quanh đột nhiên vang lên một trận lệ minh réo rắt liên tiếp nhau.

- Lệ!

- Lệ!

Những tiếng lệ minh này cực kỳ to rõ, vang vọng thật lâu trong vùng núi này.

Không thể nghi ngờ, là đạo đạn pháo vừa rồi quấy nhiễu chủ nhân của mảnh sơn mạch này, Hỏa Hoàng tộc!

Xa xa, hơn mười đạo thân thể khổng lồ sáng chói mắt bay lên trời cao, nhanh chóng bay về phía mảnh sơn mạch này. Đó đúng là cường giả của Hỏa Hoàng tộc, chúng giống như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng cả một vùng thiên địa.

Phong Liệt không để ý đến động tĩnh phía sau, hắn chậm rãi dừng lại trên lưng chừng của ngọn núi nhỏ kia, sau đó trốn vào không gian Long ngục, tinh thần lực lặng lẽ quan sát, tìm tòi khắp cả ngọn núi và sơn cốc xung quanh, tìm kiếm tung tích của Vạn Hóa Quy Nguyên quả.

Oanh oanh oanh!

- Lệ!

Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc và tiếng lệ minh của Hỏa Hoàng vang khắp trời đất, ngọn núi phía xa kia rất nhanh đã bị mười con Hỏa Hoàng vô cùng mạnh mẽ san phẳng, tính cả tên võ giả nhân loại phóng thích tín hiệu cũng bị đốt thành tro tàn.

Theo đó, cường giả Hỏa Hoàng tộc dần dần tán đi, trong thiên địa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Lại một lúc lâu sau, trong một cái góc khuất bên cạnh ngọn núi vừa bị san bằng kia, dần dần xuất hiện bảy thân ảnh trẻ tuổi mặc bạch y.

Bảy người này đều mặc trường bào màu trắng giống nhau, tuổi chừng hai mươi, khí chất bất phàm, thực lực đều ở khoảng Hóa Đan Cảnh sơ kỳ. Trong đó, một gã thiếu niên anh tuấn cầm đầu thậm chí đã đạt tới Hóa Đan ngũ trọng thiên.

Nhân tài kiệt xuất như vậy, có thể nói là rất hiếm có, nhưng hiện giờ lại lập tức toát ra bảy người, thật làm cho người ta khiếp sợ.

Trên tay áo bảy người đều thêu một đồ án hình cung khuyết, cho thấy xuất thân của bọn họ là từ một trong bốn thế lực bí ẩn – Phiêu Miểu thiên cung. Cũng chỉ có đại quái vật trường tồn muôn đời như Phiêu Miểu thiên cung mới có thể tạo nên nhiều tuyệt thế thiên tài như vậy.

Giờ phút này, bảy người nhìn đống hỗn độn cách đó không xa, sắc mặt đều có chút khó coi.

- Đại sư huynh, Thanh Vân sư đệ đã chết, sau khi trở về chúng ta phải giải thích thế nào với Vương sư thúc đây?

Một thiếu niên diện mạo nho nhã, hơi có chút thư sinh sợ hãi hỏi.

- Hừ! Có gì để giải thích chứ? Thanh Vân sư đệ cũng dám phóng tín hiệu ở đây, đưa tới cường giả Hỏa Hoàng tộc vây công, muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn đui mù, liên quan gì đến chúng ta?

Một thiếu niên vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo khác hừ lạnh nói.

- Trịnh sư huynh, không thể nói vậy được, Thanh Vân sư đệ chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi, hắn dùng đạn tín hiệu gọi chúng ta không phải vì phát hiện mảnh sơn mạch này sao?

Thiếu niên thư sinh kia không vui nói.

- Vậy ngươi nói bây giờ còn có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn chúng ta giết mấy con Hỏa Hoàng kia, báo thù cho Thanh Vân sư đệ sao? Chưa nói tới việc có giết được không, nhưng một khi hành tung của chúng ta bại lộ, chắc chắn sẽ chỉ có con đường chết!

Trịnh sư huynh lạnh lùng nói.

- Tốt lắm! Đều im lặng đi!

Thiếu niên cầm đầu kia trầm mặt xuống, có chút không kiên nhẫn quát.

Vừa thấy Đại sư huynh mở miệng, sáu người còn lại tựa hồ đều có chút kiêng kị, tất cả liền ngậm miệng không nói gì nữa.

- Lúc trở về cứ nói thật là được, tin rằng Vương sư thúc sẽ thông cảm cho chúng ta!

- Các ngươi nhớ kĩ, hiện giờ chúng ta đã không ở Phiêu Miểu thiên cung, thế giới bên ngoài mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn. Ai còn coi mình là thiên chi kiêu tử, khinh thường người trong thiên hạ thì cái chết của Thanh Vân chính là minh chứng rõ ràng nhất!

Đại sư huynh trầm giọng quát lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua sáu người, làm họ đều bất giác cúi đầu xuống.

Thấy vẻ lắng nghe của mọi người, dường như Đại sư huynh có chút vừa lòng, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Đại sư huynh, mảnh sơn mạch mà Thanh Vân sư đệ phát hiện rất tương tự với vị trí đánh dấu trên bản đồ, nói không chừng rất nhanh chúng ta sẽ có thể tìm thấy hài cốt của Băng Hỏa Giám rồi!

Thiếu niên họ Trịnh kia nhìn địa hình xung quanh, đột nhiên kinh hô.

- Không sai! Băng Hỏa Giám có hai thuộc tính băng và hỏa, mặc dù chỉ là hài cốt nhưng vẫn sẽ có uy năng kinh người. Mọi người phân công tìm kiếm xem, cẩn thận chú ý những nơi tồn tại khí tức âm hàn!

Đại sư huynh gật gật đầu nói.

Ngay sau đó, sáu người đột nhiên hóa thành từng đạo lưu quang bay về phía chân trời, biến mất không thấy.

- Một đám ngu ngốc! Mảnh sơn mạch này rõ ràng là do hài cốt của Băng Hỏa Giám biến thành, cho các ngươi tìm một vạn năm cũng không thấy! Về phần Thiên Binh Thần Phù thì tất nhiên sẽ nằm giữa Băng Hỏa Giám!

Đợi mọi người rời đi, Đại sư huynh cười âm lãnh, lập tức đi về phía sơn mạch hình xoắn ốc kia.

...

...

- Hả? Tìm được rồi!

Trong không gian Long ngục, hai mắt Phong Liệt đột nhiên sáng lên, tinh thần lực khóa chặt lấy một tảng đá lớn màu đen bị biển lửa bao quanh dưới chân núi.

Tảng đá màu đen này lớn chừng mười trượng, có hình trứng, giống một cái mai rùa thật lớn vậy. Khí nóng bốc lên quanh ba mặt, một mặt còn lại thì tiếp xúc với ngọn núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play