Chỉ cần giai nhân không gặp nguy hiểm, tương lai có thể gặp lại, Phong Liệt cũng đã cảm thấy cao hứng rồi.

Chỉ có điều lúc này hắn đột nhiên nhớ tới một việc khác, đây cũng là một việc khiến hắn vô cùng hoang mang, đó có liên quan tới Hắc ám chi thân.

Trên Phi ưng bảng, người có huyết mạch Long Hoàng hay thần thông Long hoàng đều vững vàng đứng ở đầu danh sách, điều đó có thể thấy thần thông huyết mạch của Viễn cổ Long Hoàng uy lực mạnh mẽ tới mức nào.

Nhưng điều khiến Phong Liệt không thể nghĩ ra chính là cho dù thực lực của mình tăng lên nhưng dần dần lại phát hiện uy lực của Hắc ám chi thân tựa hồ ngày càng không hiện ra.

Nên nhớ ở thời đại Viễn cổ Chân Long, Long Hoàng dựa vào thần thông của bản thân áp đảo phía trên quần long, khống chế sinh tử của hàng tỷ chân long.

Nhưng hiện giờ Phong Liệt dần phát hiện tuy rằng uy lực của Hắc ám chi thân không nhỏ, có thể giúp mình vượt cảnh giới chiến đấu, nhưng cũng không mạnh hơn với những thần thông như Thiên Chấn, Cửu Tiêu Lôi Ngục, Diệt Thế thần trảo, điểm này có chút vấn đề.

Không cần phải nói, hắn từng giao thủ với Thủy Vô Khuyết sở hữu Kim Chung Tráo vô địch, hắn từng nghĩ nếu như không có đại sát khí như Trấn Long thiên bia, chỉ dựa vào Hắc Ám chi thân vậy mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Thủy Vô Khuyết.

Nhưng Thủy Vô Khuyết cũng chỉ đứng thứ 8 trên phi ưng bảng mà thôi, đứng dưới các thiên tài sở hữu thần thông Long Hoàng khác.

Phong Liệt nhíu mày, trên mặt có điểm suy nghĩ:

- Hả? Tại sao có thể như vậy? Hắc ám chi thân của lão tử có phần có tiếng mà không có miếng nha!

Suy nghĩ hồi lâu, Phong Liệt vẫn không có chút thu hoạch nào, cuối cùng cũng chỉ đành quy tội việc mình không có thuật tu luyện chính xác của Ma Long hoàng.

Trong lòng hắn hạ quyết tâm ngày sau nhất định phải lưu ý tìm hiểu những tư liệu về Viễn cổ Ma Long hoàng, có lẽ sẽ có chút dẫn dắt.

Đúng lúc này, Kim Câu vừa vượt qua một tòa núi cao vạn trượng, nếu như trí nhớ Phong Liệt không tồi thì phía trước chính là Thiên Đô cổ chiến trường.

Nhưng điều khiến Phong Liệt kinh ngạc chính là phía trước đáng nhẽ ra là một bình nguyên vô tận, lúc này lại là âm vụ trải dài, tầm nhìn cực ngắn, trong cuồng phong có những tiếng thét gào thê lương khiến da đầu phải run lên.

Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một ít nhân loại và dã thú đang điên cuồng chạy trốn chí chết, ai chạy chậm bị âm vụ đuổi kịp lập tức bị quỷ vật động tác cứng ngắc xé thành mảnh nhỏ.

Những người này nhìn qua đều là người bình thường, phần lớn ăn mặc như thợ săn, trong tay cầm một ít vũ khí bằng sắt như đao, kích.

Nhưng địch nhân đuổi theo phía sau lại vô cùng quỷ dị.

Có thân người, nhưng lại thiếu tay thiếu chân, thậm chí thiếu một nửa đầu, có dã thú, tứ chi không đầy đủ, động tác cứng ngắc, ánh mắt tĩnh mịch.

Chỉ có điều tốc độ của những quỷ vật này rất nhanh, lực lượng lại lớn, hơn nữa không sợ đao kiếm, không sợ đau đớn, chỉ cần bị bọn họ đuổi theo thì lập tức chết!

Phong Liệt thấy vậy, không khỏi sững sờ:

- Hả? Sao nhiều cương thi như vậy?

Hắn liếc mắt liền nhận ra những quỷ vật đó chính là cương thi, phóng mắt nhìn qua cũng trên trăm con.

Trên Long Huyết đại lục, bình thường chỉ có Minh Long vũ giả mới thích tế luyện cương thi để ngăn địch, có thể sánh với thần binh lợi khí, chỉ có điều những cương thi phía dưới cũng không giống như do người tế luyện.

Bởi vì Minh long vũ giả cũng là người, bọn họ tế luyện cương thi cũng sẽ để mỹ quan một chút.

Mà cương thi phía dưới nhìn vô cùng buồn nôn, mang bên người e là muốn ăn cơm cũng đã là một vấn đề lớn, chỉ e không có tên Minh Long vũ giả nào làm vậy.

Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Liệt điều khiển Kim Câu hạ xuống.

Trong đám người đào mệnh lúc nãy có ba thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bị một đầu Lang cương thi to như con nghé đuổi theo. Ba người mắt thấy trốn không thoát, liều dốc sức liều mạng cầm đao bổ củi trong tay, chém mạnh lên người Lang cương thi, không ngừng phát ra tiếng vang trầm đục, chỉ có điều công kích như vậy khó tạo thành thương tổn với cương thi.

Trong ba người, một thiếu niên thể trạng cường tráng thể lực khá lớn, mỗi đao chém xuống đều có thể khiến cương thi kia lảo đảo, khiến nguy cơ của ba người giảm bớt.

Mà hai tên thiếu niên còn lại kém hơn rất nhiều, đao bổ củi trong tay chém lên thân sói chẳng khắc nào gãi ngứa.

Thân thể Lang cương thi cực kỳ kiên cố, đao kiếm bình thường căn bản khó mà làm thương, thiếu niên mặt đen kia cho dù trời sinh thần lực nhưng cũng khó mà tạo thành tổn thương tới Lang cương thi.

Lang cương thi mỗi lần bị chém đều trở mình trên mặt đất, sau đó nhảy dựng lên, đuổi theo sau lưng ba người, giương nanh múa vuốt, khiến ba người ứng phó mệt mỏi.

Nhân lực luôn có điểm tận cùng, sau mấy lần thiếu niên thần lực kia cũng kiệt sức, đao chém ra ngày càng yếu hơn.

Thời gian dần trôi qua, ba người mồ hôi đầm đìa, nhưng không ai chịu chạy trốn một mình.

- Đại Ngưu, Tiểu Thất, các ngươi chạy mau! Ta ngăn cản đầu quỷ vật này!

Thiếu niên thần lực mạnh mẽ đánh lui Lang cương thi, quay giọng quát to với hai người bạn.

- Hổ Đầu! Mọi người sớm đã nói có nạn cùng chịu, nếu chết thì cùng chết! Ai sợ chết thì không phải anh hùng hảo hán!

Một thiếu niên có phần gầy gò không chút do dự nói.

- Đúng vậy! Đại Ngưu ta cũng không phải kẻ hèn nhát!

Một thiếu niên cao lớn khác ồm ồm nói, trên mặt hiện vẻ kiên định.

- Ai nha! Các ngươi lưu lại cũng chỉ là chịu chết! Ta chạy trốn nhanh, có thể đuổi kịp các ngươi!

Tên thiếu niên gọi là Hổ Đầu kia sắc mặt khẩn trương, nhưng cũng không thể làm gì hai người bạn tốt.

Nhà dột lại dính mưa đêm!

Đúng lúc này, thanh đao bổ củi trong tay Hổ Đầu đánh trúng nơi cứng nhất là đầu Lang cương thi, chỉ nghe “đinh” một tiếng giòn tan, chuôi đao bổ củi kia gãy làm đôi, trong tay Hổ Đầu chỉ còn một chiếc chuôi đao.

Lần này, ba người trợn tròn mắt.

Hổ Đầu là chủ lực trong ba người, một khi không còn đao bổ củi vậy thực lực giảm nhiều, mà cũng không thể dùng tay không đấu với móng vuốt sắc bén của Lang cương thi nha!

Tiểu Thất phản ứng cực nhanh, muốn đưa đao bổ củi của mình cho Hổ Đầu, nhưng lúc này đã không còn kịp.

Chỉ thấy đầu Lang cương thi kia nhảy lên, ấn Hổ Đầu xuống mặt đất, miệng nhỏ rãi mở rộng, muốn cắn nát đầu Hổ Đầu.

- Hổ đầu!

- Hổ đầu!

Tiểu Thất và Đại Ngưu nhìn một cảnh này kinh hãi muốn chết, răng run lập cập, nhào người tới ôm lấy chân Lang cương thi, mưu đồ kéo Lang cương thi dậy.

Nhưng khổ nỗi lực đạo của hai người căn bản không cùng cấp bậc với Lang cương thi, quả thực giống như kiến lay cây, không khỏi tuyệt vọng.

Mắt thấy chiếc miệng mở lớn ngày càng tới gần, một khi cắn xuống thì không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là não bắn tức tung.

Nhưng đúng lúc này chỉ nghe ‘bịch’ một tiếng.

Hổ Đầu kinh ngạc phát hiện miệng sói cũng không hạ xuống, đầu Lang cương thi kia cũng không thấy đâu, sau đó Tiểu Thất và Đại Ngưu cũng bị mang đi xa nhiều trượng, rơi lăn trên mặt đất.

Hổ Đầu sau khi sững sờ, vội vàng nhảy dựng lên, ngưng mắt nhìn, kinh hãi phát hiện đầu Lang cương thi kia đã bay ra hơn mười trượng, rơi xuống mặt đất, không thấy đầu đâu.

- Híz-khà-zzz… điều này…

Hổ Đầu hai mắt máy động, hít một ngụm khí lạnh.

Lúc trước hắn đại chiến với Lang cương thi nhiều hiệp, nhưng khó tạo thành cho nó một chút thương tổn.

Nhưng giờ khắc này đầu con Lang cương thi kia trực tiếp bị người đát nát, lực đạo như vậy lớn tới mức nào!

Sau khi chấn kinh, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, chẳng biết sau lưng từ khi nào xuất hiện một thiếu niên tuấn tú mặc hắc y.

-Vị đại ca này, là ngươi đã cứu ta phải không?

Hổ Đầu sờ sờ cái ót, mờ mịt nói.

Phong Liệt thiện ý gật đầu, ánh mắt lại âm thầm đánh giá thiếu niên này vài lần, không khỏi có chút kỳ quái.

Hắn sở dĩ xuất thủ cứu gã thiếu niên này, là bởi vì hắn nhìn ra thể chất của thiếu niên này cực kỳ cổ quái, nhìn cường độ thân thể kia sợ rằng đã không kém gì Long Vũ Giả Nguyên Khí Cảnh hậu kỳ, hai cánh tay có lực ngàn cân, nhưng kì thực trong cơ thể hắn cũng không có chút nguyên lực nào, thậm chí cũng chưa thức tỉnh Chân Long huyết mạch, chuyện này thật sự có chút trái với bình thường, tựa hồ cũng không thể giải thích là thiếu niên này có thần lực trời sanh.

Hơn nữa giờ phút này tiếp xúc gần gũi, hắn càng có thể cảm nhận được trên người Hổ Đầu có một cỗ khí tức kỳ lạ, rất là bất phàm, điều này không khỏi khiến cho trong lòng Phong Liệt tò mò nhiều hơn vài phần.

Chẳng qua là hắn cũng không biết, trong nháy mắt khi hắn xuất thủ cứu Hổ Đầu, ở ngoài mấy chục dặm, trong một túp lều ở bên cạnh tòa đầm băng, một gã lão giả tóc trắng lông mi trắng chậm rãi tản đi nguyên lực ở ngón giữa, lông mày dài khẽ nhíu lại.

-Đa tạ ân nhân cứu mạng! Xin nhận của Hổ Đầu một lạy!

-Cảm ơn ngươi cứu Hổ Đầu, Đại Ngưu ta cũng bái ngươi!

"..."

Sau khi ba thiếu niên phục hồi tinh thần lại cũng liên tục không ngừng chạy đến trước người Phong Liệt, liên tục hành đại lễ bái tạ, mặc dù ba thiếu niên này còn có chút non nớt, nhưng trên vẻ mặt lại vô cùng chân thật.

Phong Liệt không chịu được sự cố chấp của ba người, chỉ đành để ba người bái tạ.

-Tốt lắm, tất cả các ngươi đứng lên đi! Ta có lời muốn hỏi các ngươi.

Phong Liệt lạnh nhạt nói.

Hắn từ khi xuất đạo tới nay, giết người cũng không ít, nhưng xuất thủ cứu người thật sự là không nhiều lắm, hơn nữa là cứu một người không quen biết, đây giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.

-Ân nhân có chuyện gì cứ hỏi, Hổ Đầu ta nếu biết thì nhất định sẽ nói!

Hổ Đầu vỗ ngực nói.

Tiểu Thất cùng Đại Ngưu cũng đứng dậy, tò mò đánh giá Phong Liệt, trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái không thể che dấu.

Nhìn thoáng qua bên ngoài, Phong Liệt so với bọn hắn cũng chỉ là lớn hơn vài tuổi mà thôi, nhưng thực lực Phong Liệt thật sự rất bí hiểm, một cước liền đạp bay Lang Cương Thi có lực lượng lớn vô cùng kia, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được?

Ba thiếu niên mặc dù vào giang hồ không sâu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thông hiểu thế vụ, tự nhiên cũng nhìn ra được Phong Liệt không giống bình thường.

Hơn nữa, có lẽ là do nguyên nhân thường xuyên giao thiệp cùng với dã thú trong núi, trong lòng bọn họ không khỏi có sự sùng bái đối với cường giả.

-Phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có nhiều cương thi như vậy?

Phong Liệt kinh ngạc nói.

-Ân nhân, ngươi muốn đi Ma Quỷ Bình Nguyên sao? Ngàn vạn lần không nên đi a! Bên trên bình nguyên vừa mới bộc phát Cương Thi Phong Bạo, dọc theo dải đất đều có hàng vạn hàng nghìn cương thi làm hại, giết chết rất nhiều người, tận cùng bên trong còn không biết có quỷ vật gì lợi hại đâu!

-Đúng vậy đúng vậy! Đều tại chúng ta không nghe lời của Lê Bá, tự tiện tiến vào bình nguyên hái thuốc, kết quả thiếu chút nữa bị cương thi giết chết, nếu không phải ân nhân ngươi kịp thời xuất thủ, chúng ta sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.

"..."

"..."

Sau khi hỏi thăm một phen, Phong Liệt từ trong miệng ba thiếu niên này dần dần hiểu rõ tình hình, nguyên lai phía trước là Ma Quỷ Bình Nguyên, cũng chính là ngày mà cách mấy năm sẽ có Cương Thi Phong Bạo phát sinh một lần trên Thiên Đô Cổ Chiến Trường, tính ra thì có tới ngàn vạn cương thi chui ra từ mặt đất, hoạt động trên chiến trường cổ này, thậm chí còn bắt giết sinh linh, hấp thực dương khí, Thôn Phệ hồn phách.

Ngày này cương thi trên Thiên Đô Cổ Chiến Trường này cùng cương thi ở những ngày bình thường có ý nghĩa bất đồng, những thứ cương thi này thật ra thì đã chiếm cứ lấy một chút tàn hồn không trọn vẹn của võ giả, có cương thi thậm chí còn hiểu được chiến kỹ công pháp, không thể khinh thường.

Còn lần Cương Thi Phong Bạo này nghiêm trọng hơn nữa, khiến cho vô số cương thi xuyên qua bình nguyên chạy vào trong núi lớn.

Phong Liệt sau khi nghe ba người giải thích, không những không sợ hãi, ngược lại trong lòng mừng thầm.

Giờ phút này hắn đã có thể khẳng định, hôm nay sau khi xuất hiện trận Cương Thi Phong Bạo đặc biệt lớn ở Thiên Đô Cổ Chiến Trường này chắc chắn có đại sự phát sinh, đến lúc đó nơi này sẽ tụ tập vô số cao thủ trên đại lục.

Kiếp trước, hắn đối với sự kiện lần này chỉ là từng nghe qua, cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết rằng sau một trận Cương Thi Phong Bạo, rất nhiều người đều chiếm được thiên đại cơ duyên.

Còn lần này nếu để cho mình gặp được, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt lớn như vậy, nói không chừng phải thò chân xía vào.

-Ân nhân đại ca, chúng ta còn không biết ngươi tên là gì đâu?

Hổ Đầu ngượng ngùng cười thầm.

-Phong Liệt.

-Phong đại ca, ngươi thật sự muốn đi Ma Quỷ Bình Nguyên sao? Mặc dù chúng ta biết ngươi không phải là người bình thường, bất quá ta vẫn là khuyên ngươi không nên đi thì hơn, Lê Bá nói, Cương Thi Phong Bạo lần này không tới mười ngày nửa tháng tuyệt đối sẽ không dừng lại, ngươi không nên tiến vào đó thì hơn, hay là mười ngày sau rồi hãy vào. Nếu không, Phong đại ca ngươi trước tới nhà ta ở vài ngày đi, thuận tiện cũng có thể nếm thử rượu mà Lê Bá ủ.

Hổ Đầu tận tình khuyên nhủ.

-Đúng vậy a, Phong đại ca, được uống rượu mà Lê Bá ủ, bao nhiêu ngươi sau khi uống qua cả đời khó có thể quên, mấy ngày hôm trước có mấy người đến từ đại lục Tây Phương, đặc biệt tới uống rượu mà Lê Bá ủ đó.

Tiểu Thất mặt mày hớn hở nói.

Đại Ngưu chẳng qua là ở một bên sờ cái đầu nhếch miệng cười ngây ngô, nghe tiểu Thất nhắc tới rượu mà Lê Bá ủ, tựa hồ lại nuốt nước miếng.

Phong Liệt cười cười, đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại đột nhiên thấy một đạo hồng mang từ trong âm vụ phía xa bắn ra, rơi vào trong rừng cây cách đó không xa.

Sau đó, trong tai của hắn vang lên thanh âm của Hỏa Mãng Vương:

-Công tử, Thiên Đô Cổ Chiến Trường mới vừa bộc phát cương thi triều tịch vô cùng hiếm có, trong đó một vài Phi Thiên Cương Thi Vương có tu vi so với lão phu cũng không sai biệt lắm, sợ rằng hai ngày này không đi được, khụ khụ.

Phong Liệt trong lòng chấn động, không khỏi thầm cảm thấy kinh hãi, hắn có thể nghe được, Hỏa Mãng Vương tựa hồ bị thương không nhẹ.

Thậm chí ngay cả Hỏa Mãng Vương đường đường là cường giả Hóa Đan Cảnh Bát Trọng Thiên cũng bị trọng thương, không khó có thể tưởng tượng được Phi Thiên Cương Thi Vương sẽ lợi hại đến cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play