Giờ khắc này trong lòng Phong Liệt kinh hãi không thôi, hắn không đề phòng bị trúng một trưởng, bới vì chưa biến ảo Hắc ám chi thân, dù có Luyện Hồn ma khải hộ thể nhưng cũng khiến ngũ tạng lệch vị trí, miệng phun máu tươi.

Lúc này thấy Bán Giang Hồng tiếp tục tiến tới, hắn nào dám tiếp tục trúng chiêu.

Ngay lập tức, hắn biến mất trong không trung.

Bán Giang Hồng bắt hút, không khỏi nhíu mày, tinh thần mạnh mẽ quét khắp không gian Long Ngục, cũng lập tức phát hiện ra hành tung của Phong Liệt.

Giờ khắc này Phong Liệt đã ở ngoài ngàn trượng, biên giới không gian.

- Hừ! Ta muốn xem ngươi có thể trốn đi đâu!

Bán Giang Hồng cười lạnh một chút, ngay sau đó biến mất.

Phong Liệt xuất hiện ở biên giới không gian, chưa kịp thở một hơi thì thấy Bán Giang Hồng biến mất, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng chuyển qua một nơi khác.

Mà ngay khi hắn biến mất, thân ảnh của Bán Giang Hồng cũng xuất hiện, quả thực là hung hiểm vạn phần.

- Bà mẹ nó! Sao tốc độ lão gia hỏa này lại nhanh tới vậy?

Phong Liệt không khỏi hoảng sợ, hắn cũng không dám có chút bất cẩn, không lưu lại một giây, thân hình liên tục thoáng hiện trong không gian, tuyệt đối không để Bán Giang Hồng bắt được vị trí của mình.

Một chiêu này quả thực có chút hữu hiệu, dù nguyên lực hùng hậu nhưng Bán Giang Hồng cũng không dám di chuyển loạn bên trong không gian, nhất là trong đây không có chút nguyên khí nào, hắn cũng không dám tùy ý tiêu hao thể lực, không thể không đứng lại, đứng trên không trung, nhíu mày.

Giờ khắc này, Lý Thiên Hùng, Phong Tiểu Đao cùng hai trăm tên võ giả đã nhận Phong Liệt làm chủ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Từ khi bọn chúng nhận chủ, bọn chúng liền cảm thấy vận mệnh của mình gắn liền với Phong Liệt, một khi Phong Liệt chết vậy bọn hắn cũng khó mà sống được, vì vậy lo lắng không thôi.

Chỉ có nữ tử thần bí ở biên giới kia không sợ hãi, tựa hồ không để trong lòng việc sống chết của Phong Liệt và Bán Giang Hồng, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tò mò.

Nữ tử tướng mạo này bình thường, nhiều nhất chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng hai mắt đặc biệt linh động, tư thái có chút thướt tha.

Điều khiến người khác chú ý nhất chính là khí chất đạm mạc trên người nàng, từ đầu đến cuối trong mắt nàng không có chút sợ hãi, cho dù là Trấn Long thiên bia cũng không thể khiến nguyên lực trong cơ thể nàng xói mòn bao nhiêu.

Hơn nữa tu vi của nàng ta cũng khiến người khác đoán không ra.

- Phụ thân nói không sai, giới trẻ tuổi ở ngoại giới cũng có cao thủ, tên Phong Liệt này nhìn qua mới chỉ 20 tuổi, nếu không dùng lá bài tẩy e là ta cũng không phải đối thủ của hắn.

Ai, chẳng qua không gian này có chút phiền phức, có nên mời phụ thân tới đón ta hay không? Ừm! Vẫn là thôi đi! Mới rời nhà ba ngày đã bị người khác bắt, quá mất mặt rồi!

Nữ tử khẽ nhíu mày, ánh mắt lập lòe, tự nói với mình.

- Phong Liệt! Lão phu đã đặc biệt khai ân, nếu ngươi không biết tốt xấu vậy chỉ có con đường chết!

Bán Giang Hồng đứng giữa không trung, lạnh giọng quát.

- Hừ! Lão gia hỏa, ai chết ai sống còn chưa rõ đâu!

Phong Liệt biến ảo Hắc ám chi thân, vừa không ngừng biến đổi phương vị, trong lòng vừa suy nghĩ đối sách.

- Không trách Hỏa Mãng vương là cường giả bát trọng thiên cũng kiêng kị tên Bán Giang Hồng này, lão gia hỏa này quả nhiên không dễ chọc! Hỏa Mãng vương chết tiệt, không biết chạy đi đâu rồi, lâu như vậy vẫn chưa về cứu giá!

Tốc độ của Bán Giang Hồng quả thực nhanh tới cực hạn, Phong Liệt nghĩ cho dù bất luận công kích gì của mình cũng phí công, người ta lắc mình một cái đã đi xa trăm trượng, sao có thể đánh trúng được.

Hắn cũng từng nghĩ thoát ra không gian bên ngoài, dùng Trấn Long thiên bia mài chết Bán Giang Hồng, nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện âm khí trong tiểu cốc đã nồng đậm tới mức kinh người.

Thậm chí trên núi đá trong tiểu cốc đã xuất hiện băng vụ âm khí, thứ kia trong sơn động khí thế mạnh mẽ hơn Bán Giang Hồng cả trăm lần, hung lệ vô song, tuyệt đối không phải nhân loại.

Vạn nhất mình vừa xuất hiện đã bị nó bắt được vậy thì xong rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên Phong Liệt có một chủ ý.

- Hừ! Tốc độ nhanh thì sao? Khi không còn nguyên lực lão tử muốn xem ngươi nhanh đến mức nào!

Tiếp theo, Phong Liệt đột nhiên phóng ra hắc vụ trăm trượng, đồng thời thanh âm phiêu đãng trong không gian:

- Bán Giang Hồng, lão tử ở đây chờ ngươi, có bản lĩnh thì tới đây bắt ta đi…

Nghe giọng nói khiêu khích của Phong Liệt, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn đoàn khói đen kia.

Khi trước Phong Liệt bị Bán Giang Hồng truy đuổi, chẳng khác nào chó nhà có tang, quả thực khiến mọi người lo lắng, giờ khắc này không rõ Phong Liệt có thủ đoạn gì mà lại dám khiêu chiến một vua sát thủ Hóa Đan cảnh tam trọng thiên.

- Tiểu tử, có thủ đoạn gì thì cứ thi triển! Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả những tài mọn kia đều chỉ là trò mèo!

Bán Giang Hồng khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng có chút vui vẻ.

Hắn cũng không sợ Phong Liệt thi triển thủ đoạn đối phó với mình, chỉ e Phong Liệt vạn nhất bị mình dọa sợ, trốn đi, sau đó dùng tấm bia đá cổ quái kia tiêu hao thực lực của mình, như vậy quả thực hắn không có biện pháp nào.

Ngay khi Phong Liệt vừa dứt lời, thân hình Bán Giang Hồng lập tức lóe lên, vượt qua ngàn trượng, xuất hiện trong sương mù, hơn nữa chỉ cách Phong Liệt có năm trượng.

- Bà mẹ nó! Nhanh như vậy!

Đồng tử Phong Liệt co lại, hắn đang suy nghĩ làm thế nào dụ được lão quái này, không ngờ đối phương không nói câu gì, trực tiếp xông tới, khiến hắn không khỏi sợ hãi xông lên.

Hắn theo bản năng muốn chạy trốn, khoảng cách này tương đối nguy hiểm, lão gia hỏa kia là tổ tông giết người, phất tay một cái có thể giết chết mình.

Nhưng không đợi Phong Liệt biến mất, Bán Giang Hồng đột nhiên phát hiện có điều không đúng.

Mặc dù là cao thủ Hóa Đan cảnh nhưng ở trong hắc vụ thì bất kể nhãn lực, nhĩ lực hay tinh thần lực đều bị giảm nhiều, cho dù Phong Liệt ở cách đó năm trượng nhưng hắn cũng không thấy rõ.

Điều khiến hắn khiếp sợ chính là lúc này hắn đột nhiên cảm thấy nguyên lực trong cơ thể biến mất không thấy, đan điền trống rỗng, một tia nguyên lực cũng không sót lại.

Đã không có nguyên lực chèo chống, đôi cánh sau lưng hắn cũng tự nhiên biến mất.

Điều này tuyệt đối không phải chuyện đùa!

Bán Giang Hồng với tư cách cường giả Hóa Đan cảnh, mặc dù đã sống bảy tám trăm năm nhưng mà chưa từng chứng kiến tình cảnh quái dị như vậy.

- Hả? Không tốt! Hắc vụ này có điểm cổ quái!

Bán Giang Hồng sau khi cả kinh lập tức nghĩ rất có khả năng là đoàn hắc vụ này có vấn đề.

Gặp nguy không loạn, thân hình hắn lập tức muốn rời khỏi hắc vụ.

Thân thể cường giả Hóa Đan cảnh đạt tới một trình độ vô cùng kinh khủng, lực lượng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Phản ứng của hắn rất nhanh, một chân khẽ bật lên, lập tức nhảy cao hơn năm trượng, trở ngược mình về phía bên ngoài hắc vụ.

Điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là khi hắn nhảy lên ba trượng, hắn đột ngột cảm thấy nguyên lực biến mất trở về, ngay lập tức Bán Giang Hồng tâm thần đại hỉ.

Chỉ có điều hắn chưa kịp cao hứng bao lâu thì nguyên lực lại biến mất một lần nữa, khiến hắn khó hiểu vô cùng.

Hắn không biết lúc này Phong Liệt đang khống chế Tỏa Long đài huyễn hóa chỉ còn lớn 50 trượng, lập tức nâng lên ba trượng, khiến Bán Giang Hồng trở lại phạm vi tác dụng của Tỏa Long đài, cầm giữ nguyên lực của hắn.

- Lão gia hỏa! Ta xem ngươi chạy đi đâu, hắc hắc! Nếu đã tiến vào thì cũng đừng mơ đi ra!

Giọng nói trêu tức của Phong Liệt truyền tới.

- Tiểu súc sinh! Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Bán Giang Hồng không còn nguyên lực chèo chống, lại một lần nữa trở về Tỏa Long đài, không nhịn được thở hổn hển, rống một tiếng.

Giờ khắc này trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi chân chính, tình huống này vượt xa nhận thức của bản thân hắn, quả thực chưa từng nghe thấy, mới chứng kiến lần đầu.

- Hắc hắc! Rồi ngươi sẽ tự hiểu rõ!

Phong Liệt cười âm trầm, đồng thời phóng một đạo thanh mang về phía không trung.

Bán Giang Hồng không phải kẻ ngu, hắn đương nhiên hiểu mặt đất dưới chân đột ngột nâng lên ba trượng, mơ hồ cảm thấy trong đó có điểm cổ quái, vì vậy hắn không chút do dự, lại nhảy lên cao.

Bốp!

Một tiếng trầm đục vang lên!

Bán Giang Hồng nhảy lên, nhưng va chạm phải vách tường, một lần nữa bắn ngược trở lại mặt đất.

Điều tiếp theo càng khiến hắn giật mình, vách tường khổng lồ kia rơi xuống, lập tức đánh trúng đỉnh đầu hắn.

Bán Giang Hồng trong lòng kinh hãi, hắn có thể cảm giác rõ mặt đất phía dưới bóng loáng, bên trên vô cùng cứng rắn, nếu bị áp xuống vậy thì thế nào? E là dễ dàng có thể ép mình thành bánh thịt!

Hắn vột vàng hét lớn một tiếng, định đẩy vật nặng phía trên lên.

Nhưng hắn bất đắc dĩ phát hiện vật trên đầu quả thực nặng như mười tòa núi lớn, hiện giờ hắn không có nguyên lực chèo chống, chẳng khác nào kiến càng lay cây.

Không hề lo lắng!

Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, thân thể Bán Giang Hồng bị mạnh mẽ ép xuống mặt đất, xương cốt trên người kêu ken két, đứt gãy vô số, toàn thân cũng chẳng khác một chiếc bánh thịt bao nhiêu.

- A… tiểu súc sinh! Lão phu nhất định sẽ phanh thây xé xác ngươi! Rút gân lột da ngươi!

Bán Giang Hồng thống khổ vô cùng, thân thể bị ép tới mức biến dạng, đầu cũng bẹp đi, vừa sợ vừa giận.

Đúng lúc này, vật phía trên đột ngột dừng lại, mà hắc vụ xung quanh cũng đồng thời biến mất.

Mọi người lập tức nhìn thấy, phát hiện ra một cảnh kỳ dị vô cùng. Chỉ thấy trên đất có một bình đài khổng lồ, lớn 50 trượng, phía trên chính là Trấn Long thiên bia thần bí khủng bố kia.

Ở giữa là một thân hình nhỏ bé bị ép chặt, nhìn kỹ thì hóa ra là Bán Giang Hồng.

Mà Phong Liệt đang đứng trên tấm bia, vẻ mặt đắc ý, cao thấp giữa hai bên lập tức được phán định.

Thấy tình hình này, tất cả đều kinh ngạc không thôi, vẻ mặt khó mà tin được.

- Híz-khà-zzz… đó… đó là Bán… Bán Giang Hồng?

- Có chuyện gì vậy? Bán Giang Hồng là cường giả Hóa Đan cảnh, sao lại bị ép ở giữa?

- Phong Liệt quả nhiên không tầm thường, ngay cả cường giả Hóa Đan cảnh cũng có thể chế ngự, lão tử khuất phục cũng không oan!

- Ai! Mà thôi, làm nô liền làm nô, chỉ hi vọng vị chủ nhân này dễ hầu hạ một chút.

- Hừ! Phong Liệt cũng chỉ là mượn lực lượng bảo vật mà thôi, nếu chính diện giao thủ chưa chắc đã là đối thủ của bổn công tử! Đợi sau khi ra ngoài, bổn công tử thỉnh cầu tổ tông rời núi, giải trừ khế ước đáng chết này! Đến lúc đó ta tất khiến Phong Liệt vạn kiếp bất phục!

Mọi người sau khi khiếp sợ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có kẻ cam chịu số phận, có kẻ lại có ý định khác.

Nhưng bất kể thế nào cũng không ai dám khiêu khích Phong Liệt. Ở trong không gian Long Ngục, Phong Liệt chính là trời, mặc dù cho họ có ý nghĩ gì đều không dám dễ dàng bộc lộ ra.

Phong Liệt lạnh nhạt quét qua mọi người, khóe miệng cười lạnh. Bởi vì quan hệ khế ước, hắn có thể cảm nhận đại khái suy nghĩ trong lòng mọi người, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

- Bán Giang Hồng! Ngươi có nguyện ý nhận ta làm chủ?

Phong Liệt lạnh nhạt nói.

Lúc này hắn đứng trên Trấn Long thiên bia, nếu không phải hắn khống chế thì e là Bán Giang Hồng đã bị ép thành thịt vụn.

- A… tiểu súc sinh, ngươi nằm mơ! Muốn lão phu nghe lời một tên nhóc con mới cai sữa như ngươi sao, trừ khi mặt trời mọc đằng tây!

Bán Giang Hồng vừa đau đớn kêu lên, vừa tức giận quát Phong Liệt.

Quả nhiên là đúng, hắn đã sống gần nghìn năm, lại thua trong tay một tiểu gia hỏa chưa đầy 20 tuổi như Phong Liệt, kết quả này khiến hắn có phần không cam lòng.

- Ha ha! Bán Giang Hồng, ngươi sống từng này tuổi rồi mà vẫn không hiểu đạo lý cường giả vi tôn hay sao? Ngươi cũng chớ mong vọng tưởng đoạt xá ta, ngàn vạn ma đầu trong Luyện Hồn ma khải có thể dễ dàng cắn xé linh hồn ngươi! Trong tay ta ngươi không có chút cơ hội nào!

Phong Liệt cười khẽ nói.

- Ngươi… phụt!

Bán Giang Hồng nghe Phong Liệt nói xong, không khỏi lửa giận công tâm, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Giờ khắc này hắn cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu không có Phong Liệt nhắc nhở, hắn quả thực muốn bỏ qua thân thể, linh hồn ly thể đi tới đoạt xá Phong Liệt.

Nhưng giờ khắc này được Phong Liệt nhắc nhở, hắn hiểu được quả thực mình không có chút cơ hội nào.

Ma đầu bên trong Luyện Hồn ma khải vô cùng lợi hại, Quỷ vương do cắn nuốt ngàn vạn linh hồn mới luyện ra, mỗi đầu hầu nhưu có thể sánh ngang cường độ linh hồn cường giả Cương Khí cảnh, không có hung khí nhưng hung tính mười phần, ngàn vạn đầu cùng xông lên cho dù linh hồn cường giả Hóa Đan cảnh như hắn cũng chỉ đành nuốt hận.

- Ngươi… ngươi cho lão phu cân nhắc một lúc.

Trầm mặc một chút, Bán Giang Hồng truyền âm, ánh mắt hắn có chút lập lòe, nhưng trong lòng thầm suy tư.

- Hừ! Đúng là cho ngươi mặt mũi mà không biết điều! Nếu muốn cân nhắc vậy lão tử cho ngươi thời gian cân nhắc!

Phong Liệt cười lạnh nói.

Dứt lời, tâm ý khẽ động, Trấn Long thiên bia lập tức xuất hiện sóng ánh sáng lăn tăn, từng đạo thanh quang nổi lên, nhìn rất đẹp mắt.

Chỉ có điều Bán Giang Hồng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hắn chỉ cảm thấy tinh hoa huyết nhục của bản thân như nước vỡ đê, nhanh chóng tiến vào trong bia đá, chỉ e chưa đầy một phút đồng hồ hắn sẽ lập tức biến thành một cỗ thây khô.

- A…! Tiểu súc sinh mau dừng tay! A… ngừng! Ngừng lại! Ta đáp ứng nhận ngươi làm chủ nhân…

- Hừ! Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!

Phong Liệt cười lạnh một tiếng, thu hồi hấp lực khổng lồ trên Trấn Long thiên bia, tiếp nhận sự khuất phục của vua sát thủ Bán Giang Hồng.

Xoẹt…

Một đạo kim quang chui vào cơ thể Phong Liệt, ngay lập tức hắn cảm thấy giữa mình và Bán Giang Hồng có một tia liên hệ.

Cho tới giờ, hắn đã phát hiện khế ước này còn một chỗ tốt khác, tựa hồ mỗi khi thu thêm một tên nô bộc, tinh thần của hắn sẽ lớn hơn một phần, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

Phong Liệt thu hồi Trấn Long thiên bia và Tỏa Long đài, thả Bán Giang Hồng ra, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Hắn không ngờ muốn thu phục vua sát thủ này mà phải vận dụng hai con át chủ bài là Trấn Long thiên bia và Tỏa Long đài, quả thực là không dễ dàng…

Chỉ có điều khi nghĩ tới thực lực kinh khủng của Bán Giang Hồng hắn cũng bình thường trở lại, tên này còn khó chơi hơi Hỏa Mãng vương vài phần, nếu không phải hắn chủ quan, trúng phải cạm bẫy thì e là còn phiền toái hơn rất nhiều.

Bán Giang Hồng nuốt vào mấy viên đang dược, toàn thân lổ lốp bốp, chỉ sau một hồi thì xương cốt toàn thân đã liền lại, dù chưa khôi phục như ban đầu nhưng cũng không còn gì đáng ngại, thực tế sau khi khôi phục nguyên lực thì chút thương thế ấy cũng không thành vấn đề.

Chỉ có điều lúc này tu vi của hắn đã rơi từ Hóa Đan cảnh tam trọng thiên xuống Hóa Đan cảnh nhất trọng thiên, nếu chậm thêm một chút thì ngay cả Nguyên đan trong cơ thể cũng lập tức tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt có thêm vài phần hoảng sợ.

Phong Liệt không để ý tới hắn mà đảo mắt nhìn nữ tử thần bí cách đó mấy trăm trượng.

Tiếp theo, không đợi Phong Liệt lên tiếng nàng đã động thân, cao ngươi linh động đánh giá Phong Liệt. Ngoại trừ tướng mạo kém một chút, dáng người của nàng không chỗ để chê, khí chất không giống người thường, vừa nhìn cũng đủ biết là tiểu thư thế gia.

Chỉ nghe nàng dùng giọng nói mềm mại dễ nghe nói:

- Phong Liệt, ta muốn làm một giao dịch với ngươi!

Phong Liệt bật cười lớn, nói:

- Ha ha… giao dịch? Ngươi dựa vào cái gì?

Trong không gian Long Ngục, ngay cả vua sát thủ Bán Giang Hồng cũng không thoát nổi lòng bàn tay mình, Phong Liệt thật không cho rằng đối phương có tư cách gì đàm phán điều kiện với mình cả.

Cô gái kia cũng không tức giận, dịu dàng cười nói:

- Chỉ bằng ta họ Hoàng!

- Hả?

Phong Liệt sững sờ, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Hắn cẩn thận quan sát nữ tử này vài lần, trong lòng thầm suy tư lai lịch về họ Hoàng.

Sau một khắc, đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, tựa hồ nhớ tới điều gì đó.

Trên Long Huyết đại lục, họ của mỗi gia tộc đều có lai lịch phi phàm. Giống nhưu họ Sở, Phong, Xích, Lam, Kim… đều là hậu duệ tử thời Viễn cổ Chân Long, bản thân gia tộc có thể tiếp tục sử dụng những họ này chính là một biểu tượng tượng trưng cho thân phận và nội tình.

Ở thời Viễn cổ thường thường dùng họ để xác định địa vị chính thống của gia tộc, chính vì vậy khiến đại chiến bộc phát là chuyện thường thấy.

Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, những thế gia cổ xưa này càng phát triển, bàng chi quá nhiều, ngày càng hỗn loạn, chú ý đối với họ cũng giảm bớt nhiều.

Nhưng có một gia tộc cổ xưa thần bí là ngoại lệ, đó là một gia tộc duy nhất áp đảo trên thập đại Chân Long giáo phái: Hoàng gia, Hoàng tộc trên danh nghĩa của Thiên Long thần triều.

Gia tộc cổ xưa thần bí này từ trước tới nay luôn nhất mạch tương thừa, mỗi một thời đại một khi xác lập chủ mạch thì tất cả bàng chi còn lại đều phải đổi họ.

Thậm chí ngay cả vị đang ngồi trên ghế rồng hiện giờ có phải họ Hoàng hay không cũng rất khó nói.

Đương nhiên những chuyện này người bình thường khó mà tiếp xúc được, nhưng kiếp trước Phong Liệt đã từng nghe Chiến Thiên ma vương nhắc qua.

Nghĩ vậy, Phong Liệt không khỏi cảm thấy nhức đầu. Nếu như thực sự nữ tử này họ Hoàng, hắn đúng là không thể trêu vào, không chỉ có hắn mà ngay cả toàn bộ Ma Long giáo cũng không thể trêu nổi.

Nếu như Hoàng gia có thể áp đảo thập đại Chân long giáo phái thì hiển nhiên phải có đạo lý trong đó.

Quái vật khổng lồ như vậy bản thân mình tuyệt đối không thể trêu chọc, cho dù phía sau có sư tôn Tử Long hộ pháp cũng không thể trêu chọc!

Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không khỏi nhíu mày.

Hắn cũng không phải không muốn giết người giệt khẩu, nhưng hắn hiểu trên đời căn bản không có bức tường nào không lọt gió.

Không cần nói nhiều, chỉ cần Chiêm Thiên các xuất động một vị thánh thủ cấp nguyên lão bấm tay tính toán, trên thế giới này e là không có chuyện gì có thể dấu được.

- Ngươi nói ngươi họ Hoàng, có gì chứng minh không?

Ánh mắt Phong Liệt khẽ nheo lại, bình tĩnh hỏi.

- Ngươi xem cái này!

Nữ tử kia nhíu mày, phất tay bắn một đạo kim quang về phía Phong Liệt.

Phong Liệt nhận lấy, vừa nhìn thì đã thấy đó là một khối lệnh bài đầu rồng to bằng lòng bàn tay, toàn bộ do vàng ròng đúc thành, ẩn chứa khí tức hoàng giả, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, phía trên đó một mặt khắc chữ “Tiễu”, mặt kia có một chữ “Hoàng”!

- Đây… đây là binh phù Thiên Long thần triều Chinh tiễu đại quân!

Sắc mặt Phong Liệt bất động, nhưng trong lòng ầm ầm chấn động, lập tức tin tưởng tám phần thân phận của nữ tử kia.

Hắn ném trả binh phù cho nữ tử, cười cười nói:

- Tuy ta không nhìn ra là thật hay giả, nhưng cứ tạm coi ngươi là người Hoàng gia đi, nói một chút cái gọi là giao dịch trong lời ngươi.

- Hừ!

Nghe Phong Liệt nói vô lại như vậy, thiếu nữ kia tức giận, cau mũi lại, khẽ hừ một tiếng, nhưng trong mắt lại khẽ lộ ra một tia trút được gánh nặng.

Vốn trong mắt nàng ngoại trừ không gian này có chút phiền phức, chiến lực của Phong Liệt không lọt vào trong mắt nàng, cho nên nàng không sợ hãi.

Nhưng khi Phong Liệt thu thập Bán Giang Hồng, trong lòng nàng quả thực kinh hãi, không thể không suy tính lại thực lực chân chính của Phong Liệt.

Cuối cùng nàng có một kết luận, nếu ở bên ngoài nàng chiến đấu với Phong Liệt có tám phần thắng trở lên, nhưng trong không gian Long Ngục, cho dù sử dụng toàn bộ át chủ bài cũng chưa đầy ba thành.

Sau khi liên tục cân nhắc, nàng mới quyết định bại lộ thân phận để uy hiếp Phong Liệt.

Lúc này thấy Phong Liệt nhận ra, trong lòng liền khẽ thở phào một cái.

Tiếp theo, con ngươi linh động xoay chuyển, nàng giảo hoạt nói:

- Phong Liệt, nếu ngươi chịu giúp ta một chuyện, ta sẽ không truy cứu tất cả hành động lúc trước của ngươi, như thế nào?

- Hừ, không bàn nữa! Xem ra ta thực sự cần kiểm nghiệm thân phận của ngươi rồi!

Phong Liệt khinh thường xùy cười.

Vừa nói, hắn vừa phóng ra hắc vụ, bao phủ nữ tử kia vào bên trong.

- Xem bộ dạng này cho dù thả nàng ra, tương lai cũng khó mà khẳng định nàng ta không tìm lão tử gây phiền toái, nhất định phải tìm một biện pháp không chút sơ hở, xử lý củ khoai nóng bỏng tay này mới được!

Trong lòng Phong Liệt vừa động, liền nghĩ làm sao hủy thi diệt tích nha đầu này, nhưng lại không tra tới mình.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn muốn thử xem thực lực thiếu nữ này như thế nào, nếu quá khó khăn thì phải có chủ ý khác.

- Phong Liệt! Bổn tiểu thư đã không muốn so đo với ngươi, ngươi chớ có không biết điều!

Hoàng Tử Nguyệt sắc mặt giận dữ, ngoài thân nàng tỏa ra một mảnh kim mang, bức hắc vụ ra ngoài ba trượng, trong tay cầm một thanh loan đao màu tím nuốt vào thổ ra kim mang, cần thận đề phòng.

Lúc này tu vi của nàng cũng được biểu lộ ra, sau lưng xuất hiện hai đạo hư ảnh Kim Long mười trượng, thể hiện thực lực Kim Long vũ giả Thần Thông cảnh nhị trọng thiên.

- Ồ? Có cổ quái!

Phong Liệt đứng cách Hoàng Tử Nguyệt ngoài 30 trượng, thông qua tinh thần lực dò xét cương khí hộ thể ngoài thân thể Hoàng Tử Nguyệt, lập tức phát hiện có điểm dị thường.

Hắn không kinh ngạc nhiều với tu vi của Hoàng Tử Nguyệt, nhưng nguyên lực của đối phương lại có chút cổ quái, tựa hồ ẩn chứa một cỗ khí tức của rồng vô cùng thuần khiết.

Khi Phong Liệt còn đang kinh ngạc thì Hoàng Tử Nguyệt đã phi thân lên, lập tức thoát khỏi phạm vi hắc vụ, sừng sững đứng trên không trung.

- Phong Liệt, ngươi thật muốn động thủ với bổn tiểu thư sao? Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ đó!

Hoàng Tử Nguyệt lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play