-Hừ —— nếu để cho Vân tỷ tỷ nghe được ngươi kêu nàng là bà nam nhân, sợ rằng có thể sẽ theo ngươi liều mạng!
Khi Diệp Thiên Tử hỏi tới, Sở Tiểu Điệp phảng phất giống như một con chim sẻ nhỏ, líu ríu đích xác đem những gì mà mình biết được một điều cũng không bỏ xót kể cho Diệp Thiên Tử một lần, hơn nữa là chuyện về Phong Liệt, hết thảy đều bị Diệp Thiên Tử ép hỏi nhiều lần.

Suốt hơn phân nửa ngày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia của Diệp Thiên Tử cũng mang theo vẻ khiếp sợ cùng không tin, cho đến thật lâu sau, nàng mới bất đắc dĩ thở dài:

-Ai! Xem ra thực lực củatử Phong Liệt thật đề cao rất nhiều a! Ừm, bổn tiểu thư cũng phải nỗ lực tu luyện, nếu không nữa muốn thu thập cái người ghê tởm kia sẽ không dễ dàng a.

-Ừm? Thiên Tử tỷ tỷ, ngươi trước kia thu thập Phong sư huynh rất dễ dàng sao?

Sở Tiểu Điệp ngây ngốc hỏi.

-Ách … khụ khụ! Mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng có chút hy vọng a? Nhưng hôm nay, ai! Thật không biết người nầy rốt cuộc là do quái thai gì biến thành!

Giữa núi rừng cổ mộc chọc trời, cành lá rậm rạp che kín bầu trời, ngoại trừ từng tiếng thú rống hung lệ nơi xa cùng thanh âm cành lá tuôn rơi, trong thiên địa thật sự rất yên tĩnh.

Thoáng một cái, bảy ngày bảy đêm đã qua, trong hắc vụ vẫn không có chút động tĩnh nào, ngườiđợi ở phía ngoài đã dần dần mất đi kiên nhẫn.

-Long sư huynh, Phong Liệt lâu như vậy còn không ra, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì đi?

Nhạc Đông Thần đi ra khỏi lều, ra vẻ kinh ngạc nói, ánh mắt khe khẽ lóe lên, mơ hồ lộ ra một tia âm lệ.

-Ừm? Long Cốt Linh Quả kia là vật thế gian hiếm thấy, cụ thể có hiệu quả gì ai cũng không nói chính xác được, đối với Phong Liệt mà nói là phúc hay họa đúng là rất khó đoán a.

Long Khuynh Vân khẽ thở dài, như có điều suy nghĩ nói.

-Chúng ta có nên phái người vào xem một chút không? Nếu là Phong Liệt một khi có gì sơ xuất, chúng ta cũng kịp thời cứu giúp a!

Nhạc Đông Thần sắc mặt vui mừng, vội vàng đề nghị.

Long Khuynh Vân khe khẽ do dự một chút, sau đó gật đầu nói:

-Ừm, như vậy cũng tốt.

Khi Long Khuynh Vân vừa gật đầu, Nhạc Đông Thần lập tức phân phó một gã thị vệ Chân Khí Cảnh của hắn,nói:

-Nhạc Thành, ngươi vào xem tình huống của Phong Liệt một chút!

-Dạ! Công tử!

Nhạc Thành nhất thời sắc mặt đờ đẫn lên tiếng.

-Nhạc Đông Thần! Ngươi …

Tề Xương Vũ trong lòng cả kinh, cho dù là ngốc tử cũng có thể nghĩ đến, Nhạc Đông Thần người nầy tất nhiên sẽ không có lòng tốt gì.

Long Khuynh Vân cũng không khỏi sửng sốt, mày ngài cau lại.

Nhưng hắn đang muốn lên tiếng ngăn cản, dĩ nhiên đã không còn kịp rồi, Nhạc Thành đã trong nháy mắt nhanh chóng tiến vào trong màn sương mù, không thấy tung tích.

Lúc này, Diệp Thiên Tử cùng Sở Tiểu Điệp cùng mấy nữ đệ tử Ám Vũ Viện tất cả cũng đột nhiên chui ra khỏi lều trại, sắc mặt tức giận nhìn Nhạc Đông Thần.

-Các ngươi sẽ làm gì Phong Liệt?

-Vân tỷ tỷ, chuyện gì xảy ra a?

Sở Tiểu Điệp cùng Diệp Thiên Tử không nhịn được chất vấn đám người Long Khuynh Vân.

Các nàng mặc dù đối với quan hệ của Phong Liệt cùng đám người Long Khuynh Vân, Nhạc Đông Thần luôn luôn không hiểu rõ, nhưng lúc này lại cảm thấy có người tựa hồ sẽ đối với Phong Liệt bất lợi, không khỏi lo lắng cho Phong Liệt.

Long Khuynh Vân cũng không để ý tới hai nàng, mà là sắc mặt giận dỗi khẽ hừ một tiếng với Nhạc Đông Thần, nói:

-Nhạc Đông Thần, tự giải quyết cho tốt! Nếu như là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không có quan hệ gì tới Bổn công tử!

-Ha hả, Long sư huynh, tiểu đệ cũng chỉ là vô cùng lo lắng tớian nguy của Phong Liệt mà thôi.

Nhạc Đông Thần âm trầm cười nói.

Nhưng kế tiếp, nụ cười âm hiểm ở trên mặt Nhạc Đông Thần cũng là đột nhiên trở nên cứng ngắc, hai mắt khe khẽ lồi ra nhìnvề phương hướng hắc vụ, tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng không thể tin.

-A …

Một tiếng hét thảm thiết từtrong hắc vụ truyền ra.

Từ đó, một đạo thân ảnh chật vật bay ngược ra khỏi hắc vụ, thống khổ quay cuồng trên mặt đất mấy cái, rất nhanh hai chân liền đạp một cái, tắt thở.Đồng thời, trên thân thể này toàn thân ở vài chỗ mạo hiểm đều có khói xanh nhè nhẹ, phát ra tiếng "Chi chi" nhẹ.

-Là … Nhạc Thành? Đây … đây là chuyện gì xảy ra?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này.

Sau một khắc, chỉ nghe "Hô" một tiếng vang nhỏ, đoàn hắc vụ phương viên chừng mười trượng kia chợt co rút lại không còn, một gã thiếu niên sắc mặt lạnh nhạt tuấn tú ra hiện tại trong mắt mọi người, trong con ngươi sángtrấn nhiếp tinh thần của người khác.

-Phong Liệt! Là ngươi giết Nhạc Thành? Ngươi … ngươi tất phải cho Bổn công tử một lời giải thích!

Nhạc Đông Thần sau khi cả kinh, trong mắt tinh mang chợt lóe, lập tức vô cùng phẫn nộ chỉ vào Phong Liệt quát to.

Phong Liệt dù bận vẫn ung dung phủi đi bụi bặm trên quần áo của mình, cười lạnh nói:

-Giải thích thì là không có, có thể cho ngươi hai sự lựa chọn: hoặc là lưu lại mười vạn long tinh, hoặc là đãi ngộ cho ngươi một trận đánh đập.

-Ngươi, hừ! Phong Liệt, ta hảo tâm để cho Nhạc Thành vào xem an nguy của ngươi một chút, ngươi chẳng những không lĩnh tình, lại giết hắn! Có phải cho rằng Bổn công tử dễ khi dễ phải không?

Nhạc Đông Thần lửa giận ngút trời quát to.

Chẳng qua là, mặc dù thoạt nhìn hắn lẽ thẳng khí hùng, nhưng trong ánh mắt lại mơ hồ lộ ra một tia chột dạ.

Phong Liệt chậm rãi đi tới, lạnh lùng đe dọa nhìn Nhạc Đông Thần, tay trái nhẹ nhàng giương lên, chỉ nghe "Xoẹt" một tiếng, mũi nhọn màu hồng bay về phía Nhạc Đông Thần.

-Ngươi muốn làm gì?

Nhạc Đông Thần trong lòng kinh hãi, vội vàng lắc mình né qua, nhưng ngay sau đó, về điểm hồng mang này kéo theo quần áo của hắn đính vào trên một cây đại thụ, phát ra "Phanh" một tiếng vang thật lớn, nổ một mảng vỏ cây lớn.

Mọi người đồng loạt ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy kia là một mảnh nhọn hoắc màu đỏhơn một tấc, toàn thân làm bằng hồng thiết, tản ra tia máu sắc bén.

Nhạc Đông Thần bị kinh hãi khiến cho một thân mồ hôi lạnh, một gã thị vệ còn sót lại dưới tay hắn vội vàng lắc mình che ở trước người của hắn, lúc này mới khiến hắn an tâm chút ít.

Mà tất cả mọi người còn lại cũng không khỏi vì thực lực mạnh mẽ của Phong Liệt mà khiếp sợ vạn phần!

Có thể đem một mũi nhọn phóng vào cây khô người nào cũng có thể làm, nhưng mọi người ở đây, chỉ có tên thị vệ Chân Khí Cảnh Tam Trọng Thiên kia có thể làm được, đem tinh thuần nguyên lực quán chú ở trong một mũi nhọn, sinh ra hiệu quảcường đại bạo liệt, này đủ để thấy được tinh thuần của nguyên lực trong cơ thể Phong Liệt.

-Ừm?Huyết Ảnh Thứ của Nhạc gia?

-Hừ! Ta cũng biết tên kia sẽ không có lòng tốt gì, quả nhiên là có suy nghĩ bất lợi đối với Phong sư huynh!

-Vậy kết cục của hắn thế nào?

Mấy nữ đệ tử Ám Vũ Việnsau khi thấy rõ, không khỏi rối rít nghị luận.

Nhạc gia bằng vào luyện khí mà nổi tiếng khắp cả Ma Long Giáo, hơn nữa, Nhạc gia có một loại ác độc ám khí đại đại hữu danh độc môn bất truyền, chính là Huyết Ảnh Thứ này.

Loại ám khí này bên trong ẩn chứa kịch độc, tiếp xúc với máu liền hòa hợp, tài liệu cực kỳ hiếm thấy, cũng chỉ có Nhạc gia mới có thể chế tạo với số lượng lớn.

Lúc này thấy mũi nhọn kia, tất cả mọi người không khỏi đoán được tình hình trong hắc vụ lúc trước, tất nhiên là Nhạc Thành không đánh lén được Phong Liệt, ngược lại bị Phong Liệt đánh chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play