"Ngươi cảm thấy chúng ta thật có thể công phá Vĩ Dã Quan Châu?" A Tư Minh lướt nhìn Thiết Cức.
Ở phía sau bọn họ, quân đội khổng lồ nhìn không thấy phần cuối. Đây là quân đội quy mô lớn nhất của Dã Nhân Châu từ trước tới nay, cũng là hành động quy mô của lớn nhất của Anh Tiên Vương Đình vừa mới thành lập không được bao lâu. Cũng khó trách A Tư Minh không nắm chắc, hắn chưa từng chỉ huy cuộc chiến tranh đại quy mô như thế.
Huống chi đó là Vĩ Dã Quan Châu, Vĩ Dã Quan Châu của Mục Chi Hà.
Dã Nhân Châu cho tới bây giờ đều không thiếu hạng người kiệt ngạo bất tuân, nhưng mà Vĩ Dã Quan Châu thủy chung sừng sững, kiên cố như thiếp vàng, vững vàng trấn giữ yết hầu yếu đạo thông tới Quang Minh Châu. Từ khi Mục Chi Hà trấn thủ Vĩ Dã Quan Châu tới nay, chưa từng bị người nào đột phá được.
Mục Chi Hà có thể vững vàng trấn giữ Vĩ Dã Quan Châu, còn có thể thâm nhập Dã Nhân Châu, tuyệt không phải y được người ta hoan nghênh, mà là dựa vào thực lực chân chính. Dã Nhân Châu cường giả vi tôn, chỉ tin tưởng nắm tay lớn chính là đạo lý, bằng không mà nói, những tiểu bộ lạc kia sao lại đối với hắn nói gì nghe nấy như thế? Mục Chi Hà là cường giả ngoại giới nổi danh nhất ở Dã Nhân Châu, chiến tích của y ít có ai biết, nhưng mà chưa từng nghe nói, có người chiếm được lợi từ trên tay Mục Chi Hà.
Đến cấp bậc như A Tư Minh, bọn họ biết càng nhiều, càng thêm rõ ràng chỗ kinh khủng của Mục Chi Hà.
A Tư Minh có chút không rõ, vì sao mà Vương thượng lại có chủ ý tới đánh Vĩ Dã Quan Châu. Nếu không phải hắn xưa nay tín nhiệm Vương thượng, bằng không hắn nhất định sẽ cho rằng đối phương có ý đồ khác.
Thiết Cức lại không cho là đúng: "Dù sao chúng ta hoàn thành mệnh lệnh của Vương thượng là được rồi. Vương thượng khẳng định có cách nghĩ gì đó, lẽ nào ngươi cảm thấy chúng ta lợi hại hơn Vương thượng?"
A Tư Minh nghĩ lại cũng phải, lắc đầu quầy quậy: "Sao lại như vậy? Vương thượng thế nhưng là nữ chiến thần, chiến không có bại. Mục Chi Hà lần này phải không may rồi."
Nhìn hắn có chút hả hê, cường giả Dã Nhân Châu, đại khái không một ai sẽ có hảo cảm với Mục Chi Hà. Mưu đồ của Mục Chi Hà đối với Dã Nhân Châu có thể lừa gạt tiểu bộ lạc, nhưng mà ở trước mặt những cường giả bản địa này là không chỗ nào che giấu. Cường giả âm thầm tìm Mục Chi Hà không phải một vị hai vị, thế nhưng Mục Chi Hà thực lực cường hãn, lại cực kỳ cẩn thận, thủy chung không một ai thành công.
Đáng tiếc y gặp phải Vương thượng.
Nếu như nói, tại Dã Nhân Châu, ai có khả năng giết chết Mục Chi Hà, A Tư Minh cảm thấy vậy nhất định là Vương thượng. Tuy rằng trong con mắt A Tư Minh, Vương thượng hoàn toàn không cần phải sốt ruột như thế, sau khi thống nhất Dã Nhân Châu, còn rất nhiều thời gian a. Đương nhiên, nếu Vương thượng đã quyết định rồi, A Tư Minh cũng tuyệt đối không phản đối.
"Mục Chi Hà có không may hay không ta không biết." Thiết Cức lắc đầu, nhưng mà trong nháy mắt, vẻ hả hê trên mặt càng nặng: "lần này Quang Minh Châu khẳng định sắp không may rồi, hơn nữa là rất không may!"
Thiết Cức nhất định biết rõ cái gì, nhưng mà A Tư Minh không hỏi nhiều.
Vương thượng không tiếc tự mình mạo hiểm, cũng muốn chạy đến Quang Minh Châu, hiển nhiên có chủ ý đánh Quang Minh Châu.
Địch ý của Vương thượng đối với Quang Minh Châu làm cho A Tư Minh rất mực hài lòng, hắn cảm thấy đó là Vương thượng thể hiện hùng tâm tráng chí. Vương thượng nhất định là không thỏa mãn với việc thống nhất Dã Nhân Châu, hiện tại đặt chủ ý đánh tới Quang Minh Châu, thực sự là hùng tâm bá chủ a.
Khi đại quân trùng trùng điệp điệp, xuất hiện tại khu vực phụ cận Vĩ Dã Quan Châu thì binh sĩ đóng giữ Vĩ Dã Quan Châu, triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Quang Minh Châu chấn động, Thánh Điện chấn động.
Từng phần cầu viện cấp tốc, làm cho cả Thánh Điện tràn ngập khủng hoảng không lời. Các Trưởng lão kiệt lực che giấu sự khẩn trương và khủng hoảng trong lòng, bọn họ cố gắng chuyện trò vui vẻ, kể những chuyện cười nhạo miễn cưỡng, cố lấy dáng tươi cười khoa trương. Nhưng mà sắc mặt tái nhợt, vành mắt sâu đen, bước chân như không có mục đích, sự mê man như sương mù vô pháp tiêu tán ở sâu trong con mắt lại khiến vẻ ngụy trang của bọn họ trở nên buồn cười.
Thánh Điện chưa từng rơi vào tuyệt cảnh như thế.
Tiền tuyến liên tục thất lợi, thư cầu viện của Câu Thành Văn Đao cơ hồ ngày nào cũng có thể thu được ba lá. Thu Húc Hoa bị thương nặng, Mạc Tâm hạ lạc bất minh.
Càng đòi mạng chính là đại quân của Dã Nhân Châu xuất hiện ở ngoài Vĩ Dã Quan Châu rồi.
Điều này làm cho các trưởng lão vốn thần kinh đã căng thẳng liền tiếp cận sụp đổ, bọn họ căng thẳng đến độ sắp khóc.
Dã Nhân Châu vốn luôn luôn thành thành thật thật, thế nào tại cái thời điểm này tham gia náo nhiệt?
Quang Minh Châu đối với Dã Nhân Châu là có ý đồ, bằng không mà nói, cũng sẽ không kiên nhẫn mà thâm nhập vào Dã Nhân Châu. Nhưng mà, không có nghĩa là Quang Minh Châu dám dễ dàng trêu chọc Dã Nhân Châu, đừng xem bọn họ nói đến Dã Nhân Châu luôn luôn một bộ khinh bỉ xem thường, thế nhưng ở trong lòng, bọn họ hiểu rõ là Dã Nhân Châu đáng sợ.
Dã Nhân Châu chính là một cái tổ ong vò vẽ cỡ lớn, người nào trêu chọc người đó chết.
Thi cốt của vô số kiêu hùng ngã tại Dã Nhân Châu đã chứng minh cái quan điểm này là chính xác bao nhiêu.
Điều duy nhất giúp Quang Minh Châu cảm thấy hơi hơi an tâm chính là Dã Nhân Châu chưa từng lịch sử khuếch trương ra phía ngoài, toàn bộ sức lực của bọn họ đều tập trung trong nội đấu. Lịch sử Dã Nhân Châu chính là một trận hỗn chiến cơ hồ chưa từng ngừng lại. Cái này đại khái có liên quan tới việc Dã Nhân Châu chưa từng thống nhất.
Nhưng mà, Dã Nhân Châu vốn chưa từng chủ động khuếch trương ra phía ngoài lại tổ chức một đại quân quy mô chưa từng có, xuất hiện tại ngoài Vĩ Dã Quan Châu.
Rất nhiều trưởng lão không tự chủ nghĩ đến trước đoạn thời gian Mục Chi Hà đưa tới một phần tình báo, về một nữ nhân, một vị nữ chiến thần, Mục Chi Hà cho rằng Anh Tiên Vương Đình do nàng thành lập có khả năng thống nhất Dã Nhân Châu. Lúc đó các trưởng lão đối với phần tình báo này nhếch miệng cười nhạt, thống nhất Dã Nhân Châu ư? Chuyện mấy vạn năm không một ai thành công vậy mà lại để một nữ nhân hoàn thành? Là cái trò gì thế! Nếu không phải phần tình báo này là do Mục Chi Hà với địa vị cao cả đưa tới, các trưởng lão đã sớm hạ lệnh trách phạt.
Đột nhiên, không chỉ một gã trưởng lão nghĩ đến phần tình báo này, không rõ tại sao mà trong lòng mọi người tự dưng thấy rét lạnh.
Lẽ nào... Phần tình báo này là thật?
Mỗi người đều tự dưng lo lắng không yên, vài thập niên thâm nhập, Quang Minh Châu đã lý giải về Dã Nhân Châu sâu sắc hơn trước đây rất nhiều. Dã Nhân Châu sở dĩ không bị Quang Minh Châu coi là sự uy hiếp, chính là bọn hắn thiếu hụt một gã lãnh tụ.
Đám dã nhân này chỉ thiếu một gã lãnh tụ!
Một khi bọn họ có được một gã lãnh tụ thì đối với Quang Minh Châu đó quả thực là một trận ác mộng.
Hiện tại, cơn ác mộng thật sự đã phát sinh tại trước mắt bọn họ.
"Mục Chi Hà đại nhân đâu chứ? Vì sao không có tin tức Mục Chi Hà đại nhân?" Một gã trưởng lão lớn tuổi lớn tiếng chất vấn.
Vấn đề của lão được toàn bộ trưởng lão quan tâm, ánh mắt mọi người hướng tới Charles điện hạ. Đúng vậy, tình thế nghiêm trọng như thế, đại quân tiếp cận, Thánh Điện vậy mà lại không thu được đôi lời vài câu của Mục Chi Hà đại nhân.
Tại thời gian nguy hiểm này, chỉ có hổ tướng như Mục Chi Hà vậy, mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho bọn hắn.
Sắc mặt Charles cực kỳ tệ, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Mục Chi Hà đại nhân còn chưa trở về."
Các Trưởng lão rộ lên, ai nấy tràn đầy vẻ không thể tin được, bọn họ cho rằng lỗ tai mình nghe lầm rồi. Đại quân của địch nhân tiếp cận, đại tướng đóng giữ trọng địa của phe mình vậy mà lại không thấy mặt đâu!
Cũng khó trách các trưởng lão có phản ứng như vậy, Mục Chi Hà uy vọng cực trọng, trong thường ngày tu dưỡng hành vi càng là không thể xoi mói, vài thập niên thận trọng cẩn thận, chưa từng sơ suất, là tấm gương khắc sâu trong lòng chư tướng Quang Minh Châu.
Bỏ rơi nhiệm vụ, chuyện như vậy sao lại xuất hiện trên người hắn?
Charles trái lại trấn định lại, thong dong cười nói: "hiện tại hắn ở Dã Nhân Châu, kích sát Anh Tiên nữ vương, chúng ta hãy có lòng tin với hắn."
Cơ hồ trên khuôn mặt toàn bộ trưởng lão lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, phải như vậy chứ, Mục Chi Hà đại nhân sao có thể bỏ rơi nhiệm vụ!
Lúc trước mọi người còn tràn đầy lo lắng, hiện tại lập tức thả lỏng lại. Những trưởng lão lúc trước từng nhìn thấy báo cáo kia trong lòng thầm khen, quả nhiên Mục Chi Hà đại nhân tinh tế thấy rõ. Bọn họ hồn nhiên quên khi bọn họ nhìn thấy phần báo cáo kia thì đã cười nhạt.
Bầu không khí lập tức thoải mái rất nhiều, nếu như Mục Chi Hà đại nhân đã xuất thủ, vậy sẽ không có gì phải lo lắng.
Không một ai hoài nghi Mục Chi Hà đại nhân có thể làm được hay không.
"Ta cũng như mọi người, tràn đầy lòng tin với Mục Chi Hà đại nhân. Nhưng mà, ta cần phải nói cho mọi người biết một tin tức xấu." Biểu tình Charles dị thường nghiêm túc, trưởng lão đứng gần thậm chí chú ý tới hắn ra lực siết chặt nắm tay, ngón tay trắng bệch.
Các Trưởng lão an tĩnh lại, bọn họ có chút kinh ngạc mà nhìn Charles điện hạ. Ở trong ấn tượng của bọn họ, Charles điện hạ, vĩnh viễn phong độ ưu nhã, ung dung bình tĩnh. Bọn họ chưa từng thấy điện hạ nghiêm túc khẩn trương như thế.
Rất nhiều người trong lòng sinh ra dự cảm không ổn.
"Vừa rồi chúng ta thu được tin tức."
Giọng Charles trầm thấp xen lẫn một chút bi thương cùng kinh hoảng, hắn nhìn khắp toàn trường.
Toàn trường một bầu không khí tĩnh mịch, dự cảm bất tường trong lòng các trưởng lão càng thêm cường liệt, bầu không khí vừa mới trầm tĩnh lại đột nhiên lại trở nên khẩn trương.
"Khoa Lâm chết trận, binh đoàn Khoa Lâm toàn quân hủy diệt. binh đoàn Áo Lợi Phất(Oliver) bị đánh lén, hạm đội..." Charles dừng lại một lát, hắn hít sâu một hơi, giống như cố lấy dũng khí: "Toàn quân hủy diệt."
Một bầu không khí tĩnh mịch, yên tĩnh như chết.
Các Trưởng lão ngây ra như phỗng, bọn họ ngước đầu, biểu tình trên mặt cứng lại, mắt trợn trừng trừng, tựa như cá rời mặt nước.
Phải mất mười giây, toàn trường không có bất cứ thanh âm gì, im lặng như chết.
"Rất không may mắn. Cái này là tin tức chúng ta vừa mới thu được." Sắc mặt Charles tái nhợt: "Đối phương cải tạo Quang Minh Hào thành một chiếc chiến hạm binh đoàn siêu cấp, uy lực kinh người, hạm đội binh đoàn Áo Lợi Phất(Oliver) chính là thua bởi chiếc chiến hạm này. Chúng ta còn chưa thu được chi tiết cụ thể về chiến bại của Binh đoàn Khoa Lâm. Đối phương chặt đứt tinh môn thông từ Hoang Châu tới Bạch Dã Châu, binh đoàn Khoa Lâm còn chưa thấy người trốn về."
Vô số tiếng kinh hô đồng thời vang lên, đại điện tựa như đột nhiên nổ tung, làn sóng âm thanh ầm ầm khiến đầu ai nấy đều có chút phát mộng.
"Thánh Điện đã đến thời khắc nguy hiểm nhất."
Nhưng vào lúc này, thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau Charles, trong nháy mắt liền áp chế toàn bộ làn sóng âm thanh. Khí tức uy nghiêm, thánh khiết, uy áp bao phủ toàn trường, giống như thần linh phủ xuống. Một thân ảnh toàn thân bao phủ ở trong kim sắc thánh viêm, chậm rãi bước ra.
"Đại trưởng lão!"
Toàn bộ trưởng lão như ở trong mộng chợt tỉnh, vẻ kinh hoảng trên mặt bọn họ biến mất tăm mất tích, thay vào đó chính là cung kính và thành kính, bọn họ cúi thấp đầu, khom người.
Nơi Đại trưởng lão đi qua, kim sắc thánh viêm chảy tràn trên mặt đất, quang minh điện nổ vang, vô số năng lượng Quang minh như hoa tuyết từ trên trời giáng xuống.
Phía dưới Thần uy, không ai có thể đứng!
Toàn bộ người đứng tại chỗ, không khỏi bái phục xuống đất, thân hình bọn họ run cầm cập, không biết là sợ hãi hay là hưng phấn.
Thanh âm uy nghiêm đạm mạc như sấm cuồn cuộn, quanh quẩn khắp Quang Minh điện.
"Đi thôi, đập thánh chung."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT