Tạp Nhĩ cố gắng trấn định, dù sao hắn cũng là người cầm quyền Tây Bộ thương hội, là phú gia đỉnh cấp, nếu lúc này biểu hiện sợ hãi, sẽ không có bất cứ tác dụng gì đối với việc cải thiện tình cảnh của mình. Đối phương trẻ tuổi khiến hắn có chút kinh ngạc.
"Ngươi không cần phải biết ta là ai, chỉ cần biết rõ ngươi muốn làm gì."
Đường Thiên đã không phải sơ ca trước đây, tuy rằng nhiều lúc là khiến mọi người lo lắng vì không có nguyên tắc, nhưng mà tuyệt đại đa số thời gian, sự thành thục hắn biểu hiện ra ngoài vẫn vượt quá tuổi tác.
Ngay từ đầu mục tiêu của hắn là Charles và Quang Minh kỵ sĩ đoàn, nhưng khí thế và thực lực mà đối phương toát ra khiến hắn quả đoán bỏ qua. Thực lực của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục mà khiêu chiến Quang Minh kỵ sĩ đoàn, hiển nhiên không có lý trí.
Sau khi tỉnh lại sau hôn mê, tựa như hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Ánh mắt hắn luôn luôn sáng ngời chiếu thẳng nhân tâm, giống như tại trước mắt hắn không có điều gì là bí mật. Phải mất mấy ngày, quang mang trong mắt hắn mới dần dần ảm đạm đi. Toàn bộ sự sắc sảo đột nhiên tiêu thất, Đường Thiên trở nên rất bình thường, người không thật để ý sẽ bỏ qua.
Đường Thiên minh bạch sự tiến bộ của bản thân, điều này đem lại cho hắn lòng tin lớn hơn nhiều.
Hắn biết rõ vì sao Charles và Quang Minh kỵ sĩ đoàn hội vội vã rời đi. Kế hoạch của Binh đã bắt đầu thực thi rồi, Thương Châu là mồi nhử mà Thánh Điện căn bản vô pháp cự tuyệt. Tuy nhiên, Đường Thiên cũng hiểu rõ, đây chỉ là khởi đầu cái kế hoạch khổng lồ kia của Binh.
Mà then chốt chân chính là hắn.
Tạp Nhĩ trở thành mục tiêu của Đường Thiên. Vô luận từ góc độ nào mà nói, Tạp Nhĩ đều là lựa chọn tốt. Thù hận giữa đoàn người và Tây Bộ thương hội căn bản vô pháp hóa giải, hơn nữa muốn làm mưa làm gió tại Tây Bộ, đầu tiên phải làm gỏi được Tây Bộ thương hội.
Mấy ngày nay, Đường Thiên cảm thụ rõ rang thực lực mạnh mẽ của Tây Bộ thương hội tại Tây Bộ. Ngay cả xây dựng lại Lam Phong thành, Charles cũng giao cho Tây Bộ thương hội, mà lực hiệu triệu của Tây Bộ thương hội biểu hiện ra cũng khiến Đường Thiên âm thầm giật mình. Chiêm Sâm đặc biệt tìm hiểu các thương hội nổi danh có số má ở Tây Bộ, cơ hồ tất cả đều tham gia vào việc xây dựng lại Lam Phong thành, vì thế lực hiệu triệu của Tây Bộ thương hội có thể thấy rõ.
Điều này khiến quyết tâm diệt trừ Tây Bộ thương hội của Đường Thiên càng thêm kiên định.
Trên mặt Tạp Nhĩ không có chút kinh hoảng, hắn xòe tay: "Tuy rằng không biết lai lịch các vị, nhưng ta nghĩ cái này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Tây Bộ thương hội đối với bằng hữu không bao giờ keo kiệt, nếu như tình hình kinh tế các vị hiện eo hẹp, không bằng nói ra một con số?"
"Chúng ta không thiếu tiền." Đường Thiên lắc đầu: "Chỉ là có chút việc phải cần ngươi phối hợp, nếu như ngươi có thể phối hợp, chúng ta sẽ không gây nguy hiểm cho sinh mạng ngươi."
Giọng điệu Đường Thiên rất bình thản, thế lại khiến trong lòng Tạp Nhĩ căng thẳng, đối phương căn bản không đến vì tiền.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Tạp Nhĩ không có biểu lộ chút nào ra ngoài, miệng dò hỏi: "Các ngươi cần ta phối hợp chuyện gì?"
"Gọi vị Quang Minh kỵ sĩ kia tới đây đi." Đường Thiên mỉm cười.
Tạp Nhĩ ngẩn ngơ, nhưng sau một khắc, nỗi sợ hãi vô biên bùng lên từ đáy lòng, thét thất thanh chói tai: "Các ngươi cũng dám làm kẻ địch với Thánh Điện!"
"Không sai." Đường Thiên dứt khoát đáp: "Chúng ta là tử địch. Thế nào? Cân nhắc đi."
"Không, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì nguy hại tới Thánh Điện, dù các ngươi có giết chết ta, ta cũng sẽ không." Sắc mặt Tạp Nhĩ tái mét, đúng vậy, hắn tuyệt đối không đồng ý. Ở Quang Minh châu không có ai dám đối địch với Thánh Điện, nếu như hắn làm chuyện như vậy, Tây Bộ thương hội trong nháy mắt sẽ bị bóp nát. Chính tay hắn đưa Tây Bộ thương hội thành đế quốc khổng lồ như thế, dù chết cũng tuyệt đối không hủy diệt nó.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra, con ngươi đột nhiên co rút lại: "Các... Các ngươi là nhóm thổ phỉ kia!"
Đường Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn vào bóng tối đáp: "Quả nhiên còn phải cần ngươi tới."
Một tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối, một thiếu niên tóc hạt dẻ đi ra, nụ cười ấm áp trên khuôn mặt như gặp lại bạn cũ. Nhưng không biết vì sao, Tạp Nhĩ nhìn thấy khuôn mặt cười tươi tắn như vô hại này lại giống như bị rắn rết cắn, toàn thân rùng mình.
"Tuy rằng ta hướng tới quang minh, nhưng mà không thể không thừa nhận, ta am hiểu hoạt động trong bóng tối hơn." Tư Mã Tiếu đứng ở nơi đó, phía sau là Câu Ngọc điên đảo chúng sinh.
Hắn khẩn cấp chạy tới, tin tức Thánh Điện phái ra đoàn điều tra đến tai hắn, hắn liền đi suốt đêm. Cùng kề vai chiến đấu thời gian dài như vậy, hắn hiểu khá rõ Đường Thiên, Đường Thiên xông pha chiến đấu hay là chém giết đều rất lợi hại, nhưng về mặt âm mưu quỷ kế thì có điểm làm khó hắn.
Nhưng mà khi Tư Mã Tiếu trông thấy Đường Thiên, hắn cảm thấy giật mình vì sự lột xác của Đường Thiên.
Hắn có thể mơ hồ cảm thụ ra, dù là khí chất, hay thực lực, Đường Thiên đều nhảy vọt về chất. Điều này làm cho hắn rất khiếp sợ đồng thời có chút cay đắng. Cho tới tận giờ, hắn tuyệt đối tin tưởng vào thiên phú của mình. Nhưng so với Đường Thiên, cái chênh lệch này thật lớn, ngay cả phẫn nộ hắn cũng không sinh ra nổi. Hắn cùng với Đường Thiên một đường phát triển, chênh lệch thực lực giữa hai người không ngừng cách xa với tốc độ kinh người, cho tới bây giờ khoảng cách dường như không thể vượt qua.
Làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ chính là hắn thậm chí không biết độ chênh lệch này làm sao lại xa như thế, bất tri bất giác, chẳng hiểu tại sao đã xa nhường vậy rồi.
Tư Mã Tiếu là một người kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương tủy. Khi quyết định bản thân cùng đi tới Thánh Vực với Đường Thiên, hắn là âm thầm có tâm tư ganh đua cao thấp với Đường Thiên, nhưng mà...
Hiện thực thực sự là khiến người ta tuyệt vọng rồi.
"May là có ngươi tại đây." Đường Thiên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tư Mã Tiếu nhún nhún vai, tự giễu: "Cũng may ta còn có thể phát huy chút tác dụng."
Tại thời điểm này, Tạp Nhĩ sinh ra dự cảm không ổn, hắn cất tiếng quát lớn: "Các ngươi muốn làm gì? Người đâu! Người đâu!"
Đường Thiên cũng chẳng thèm khuyên, năng lượng phòng này hoàn toàn bị hắn đông lại, bất cứ động tĩnh gì phát sinh nơi đây, bên ngoài căn bản không phát hiện được.
Câu Ngọc như một cơn khói nhẹ, chợt lóe lê nxuất hiện ngay trước mặt Tạp Nhĩ.
Tạp Nhĩ cũng vô pháp tiếp tục bảo trì trấn định, kinh hoảng hô: "Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì?"
Khi hắn thấy rõ mặt Câu Ngọc, tức thì sững sốt, khuôn mặt kia điên đảo chúng sinh, đẹp tới mức khiến người hít thở không thông, hút lấy ánh mắt hắn. Con mắt như trăng khuyết chậm rãi chuyển động, tựa như vòng xoáy hấp dẫn quang mang, vẻ đẹp cực hạn và thần bí khó giải thích, toàn bộ tâm thần Tạp Nhĩ bị nó hấp dẫn, chậm rãi chuyển động theo nó.
Ánh mắt Tạp Nhĩ từ từ đờ đẫn, cả khuôn mặt cũng trở nên ngây dại.
Đường Thiên có chút hiếu kỳ, loại bản lĩnh mị hoặc này, hắn chưa từng trải qua. Hắn thủy chung tỉ mỉ quan sát Câu Ngọc, khi hắn tiếp xúc đến quang mang hai mắt lưu chuyển của Câu Ngọc thì hắn lập tức cảm thụ được một luồng dao động vô hình đang cố gắng ảnh hưởng tâm thần hắn.
Tuy nhiên tâm tình lưu ly của Đường Thiên đã kiên như bàn thạch, hạt bụi nhỏ không nhiễm vào, trong nháy mắt liền giãy dụa thoát ra.
Đường Thiên sách sách lấy làm kỳ, cái luồng dao động này tuy rằng nhìn qua cũng không cường đại, nhưng mà tràn ra khắp nơi, ảnh hưởng cực lớn tới tâm thần. Nếu không chuyên tu luyện vũ kỹ tâm thần cực khó chống lại.
Tạp Nhĩ là như thế, hắn thân ở địa vị cao, dựa vào thủ đoạn và quyền mưu chứ không phải thực lực cá nhân. Khi đối kháng cá nhân trực tiếp liền không có bất cứ cơ hội phản kháng.
Đường Thiên như có điều đăm chiêu, tại Thánh Vực, thắng lợi đối kháng cá nhân có hiệu suất hơn xa so với dùng phương thức khác.
Tựa như khả năng mị hoặc của Câu Ngọc, đúng là Tạp Nhĩ không chống lại được, kể cả đám Tạ Vũ An cũng vị tất có thể chống đỡ được.
Câu Ngọc dừng lại, trở lại phía sau Tư Mã Tiếu lặng yên không một tiếng động.
Trong lòng hắn không quá mức thất vọng, thực lực của mình cũng đang liên tục tiến bộ không ngừng. Trong bất tri bất giác, mình đã so với trước đây cường đại quá nhiều. Khi thực lực của hắn biến cường, thực lực Câu Ngọc sẽ trở nên mạnh hơn. Mà thực lực của Câu Ngọc mạnh lên là có thể tăng thực lực của hắn.
Sinh mệnh của hắn và sinh mệnh của Câu Ngọc, theo ý nghĩa nào đó mà nói đã là nhất thể. Hắn không muốn dựa vào sư huynh, sư huynh thể yếu nhiều bệnh lại thực lực sâu không lường được vĩnh viễn như cái ô lớn cản gió che mưa.
Đúng vậy, trong sinh mệnh của mình, còn có sư huynh, còn có Câu Ngọc.
Có lẽ so ra kém tên gia hỏa biến thái Đường Thiên này, nhưng mà đó há là lí do mình cam chịu?
Con mắt Tư Mã Tiếu sang trở lại, trong lòng như có chỗ nào đó rộng mở trong sáng, vui vẻ thoải mái không thể nói ra. Trong lòng hắn tràn ngập vui sướng, không chỉ minh bạch tâm tình mình bước lên một bậc thang, mà hài lòng hơn là cuối cùng mình đã suy nghĩ rõ ràng, cái gì mới là điều quý giá nhất trong cuộc đời.
Câu Ngọc đứng ở phía sau Tư Mã Tiếu, tựa hồ cảm thụ được tâm Tư Mã Tiếu, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười tươi nhẹ nhõm khó mà nhận ra, trên mặt yêu dã mị hoặc điên đảo chúng sinh kia có một tia sinh cơ. Nguyên bản khuôn mặt nàng tuyệt mỹ vô song, nhưng mà lại khiến người cảm thấy băng lãnh không giống người sống, đến lúc này, khuôn mặt tuyệt mỹ kia thoáng cái trở nên sống động.
Đường Thiên rất nhạy cảm, biến hóa của Tư Mã Tiếu và Câu Ngọc, cơ hồ bị hắn nắm bắt được.
Nhưng mà đột nhiên một luồng dao động rung động ở trong lòng, hắn như bị sét đánh.
Dũng đạo thanh đồng kéo dài, âm thanh oanh long long như sấm cuồn cuộn, một thân ảnh nhanh như thiểm điện lướt về phía trước. Hắn như mũi tên nhọn phá vỡ không khí, mỗi một lần đạp vào khoảng không, không khí liền bị áp súc đến cực hạn, ngay sau đó vỡ vụn, ầm ầm như sấm, sóng xung kích cường liệt kích động trong dũng đạo không nghỉ.
Từ khi tỉnh dậy sau hôn mê, khuôn mặt thủy chung bình tĩnh không dao động, bây giờ tràn ngập kích động. Hắn vận lực lượng toàn thân, đầu óc toàn là khuôn mặt ngày nhớ đêm mong kia.
Thiên Huệ!
Trong lòng hắn hô lên lặp đi lặp lại không biết chán.
Khi quang mang lúc sáng lúc tối từ tinh môn thanh đồng chiếu vào tầm mắt hắn, trái tim hắn phảng phất bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cảm giác hít thở không thông, vui thích khó mà nói rõ bằng lời tràn ngập trong lòng.
Bỗng nhiên, Đường Thiên có chút khẩn trương.
Đúng vậy, khẩn trương, loại tâm tình đã bao lâu không xuất hiện trong lòng Đường Thiên đột nhiên không hề có dấu hiệu chiếm cứ thể xác và tinh thần hắn. Hắn đã đánh bại vô số địch nhân, kinh lịch vô số trận chiến đấu, tao ngộ vô số tình huống nguy hiểm mà hắn chưa từng khẩn trương.
Nhưng thời điểm này, hắn khẩn trương. Cảm giác khẩn trương lắm lắm khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Thân hình chợt lóe, đột nhiên hắn xuất hiện tại trước tinh môn thanh đồng, cảm giác khẩn trương khiến thiếu niên chỉ còn lại có bản năng.
"Thiên Huệ!"
"Thiên ca ca!"
Dường như tâm hữu linh tê, tựa như trời sinh ăn ý, giống như vận mệnh an bài, hai người đồng thanh hô lên cái tên mà mình mong nhớ ngày đêm kia.
Hai đầu tinh môn thanh đồng, thân thể hai người đồng thời run lên.
Thời gian phảng phất ngừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT