Đường Thiên không biết Cát Trạch suy nghĩ gì, cho dù biết rõ cũng không quan tâm.

Khi Lưu Tô hào bay đến Tiêm Phong thành liền gây ra rối loạn. Cho đến khi nhìn thấy Đường Thiên đứng ở mũi tàu, Tiêm Phong thành mới an tĩnh lại, ngay sau đó là rối loạn càng lớn hơn.

Lưu Tô hào không phải con thuyền vô danh, trái lại, nó rất trứ danh (có danh tiếng-DG). Số lượng thuyền lớn tại Tội vực ít ỏi, bởi nguyên nhân tài liệu thiếu. Tội vực chính là nơi nghèo nàn, những tài liệu hiếm có kia phần lớn đều số lượng rất ít ỏi. Thân tàu khổng lồ, cần lượng nhiều loại tài liệu, tiêu hao(tốn) cực lớn. Cố Sương xa đang thịnh hành, thuyền lại rất hiếm thấy, chỉ có những đại gia tộc mới có thực lực chế tạo thuyền.

Thuyền lớn di chuyển trên bầu trời cũng là tiêu chí cho đại tộc.

Trong những chiếc thuyền lớn, danh tiếng Lưu Tô hào cực nổi, ngoại trừ là của Tô gia, sự xa hoa của nó khiến thanh danh lan xa. Trong tất cả thuyền lớn ở Tội vực, Lưu Tô hào là một trong ba chiếc thuyền lớn xa hoa nhất.

Lỗ thủng lớn hai bên thân tàu cùng mùi máu tươi tràn ngập cho thấy đã trải qua một trận chiến đấu.

Đại nhân lại đoạt được Lưu Tô hào!

Đám người Phù Chính Chi bị dọa cho trợn mắt há mồm.

Nhưng làm cho bọn họ ngậm không được miệng lại là lần lượt từng tù binh quần áo hoa lệ, ủ rũ lại ngay ngắn từ từ tự động xuống khỏi thuyền. Suốt quá trình, không có âm thanh nào, không có ồn ào náo động, không một ai có bất cứ biểu lộ phản kháng cùng động tác lạ tác gì.

Lên thuyền, Phù Chính Chi nhìn thấy thi thể trong vũng máu, chó đến khi tìm được đầu, mọi người mới hiểu rõ Tô Khánh bị đại nhân giết chết.

Mọi người nhìn nhau.

Dù cho trước lúc lên thuyền, trong lòng Phù Chính Chi đã có suy đoán, lúc này nhìn thấy thi thể Tô Khánh, sắc mặt vẫn không kìm được đại biến.

Trận chiến đêm mấy ngày trước, Phù Chính Chi đầu hàng nhưng có mấy phần không cam lòng, mấy ngày nay tận mắt nhìn thấy Mặt quỷ lột xác, hắn đã không có bất cứ lòng phản kháng gì. Mặt quỷ biểu hiện ra tiềm lực kinh khủng khiến mọi người đều nhìn thấy tương lai sáng lạn, đã vậy, không tính tiềm lực, thì thực lực hiện tại của Mặt quỷ, đều đủ để chấn động Tội vực.

Lưu Tô hào trước mắt đã chứng minh điểm này.

Ánh mắt Phù Chính Chi đảo qua tù binh, bản thân Tô Khánh không phải cao thủ gì, nếu đã đến đây, vậy nhất định có thứ để ỷ vào mới phải. Khi hắn nhìn thấy một vị nam tử gầy tuổi còn trẻ, ánh mắt không khỏi ngưng tụ.

Đối phương nhận thấy được ánh mắt hắn, xoay mặt thoáng nhìn, liền đem toàn bộ chú ý đặt ở trên người Mặt quỷ đại nhân.

Nhưng chính là thoáng nhìn kia, lại khiến Phù Chính Chi sắc mặt khẽ biến, trong lòng lẫm liệt. Ánh mắt giống như đao phong, lộ ra phóng đãng và âm lãnh quái dị, giống như độc lang dạ hành hoang dã, tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Người này tuyệt không phải hạng người vô danh!

Phù Chính Chi vừa định nhắc nhở đại nhân phải cẩn thận người này, liền nghe đến lời hỏi gần như nịnh nọt.

"Mặt quỷ đại nhân, có gì cần Cát Trạch cống hiến sức lực không?"

Phù Chính Chi ngơ ngác nhìn người tuổi trẻ tiến đến trước mặt quỷ đại nhân, chỗ nào còn thấy được nửa điểm phóng đãng âm lãnh? Cái gì hoang dã dạ hành độc sói, nghiễm nhiên chính là một con chó giữ nhà nịnh nọt! Hiện tại người tuổi trẻ đã có thể thuần thục biến sắc mặt như thế rồi sao? Thanh niên nhân huyết khí phương cương đâu chứ? Xung động của tuổi thanh niên đâu chứ? Tuổi còn trẻ như thế đã lão luyện như vậy, những lão già chúng ta sao có thể chen chân a...

Chờ chút!

Cát Trạch? Vừa rồi tên kia nói mình gọi là Cát Trạch?

Phù Chính Chi bỗng dưng trợn tròn hai mắt, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt sau lưng.

Cát Trạch!

Yêu đao Cát Trạch!

Một trong Thập nhị giáp hung đại hào, đứng hàng thứ ba, yêu đao kinh khủng được ca tụng là mười năm sau sẽ thống trị toàn bộ hung nhân giới, Cát Trạch!

Trên mặt Phù Chính Chi lộ ra hoảng sợ.

Áo Cổ Mạn trong Giáp hung, bài danh thứ năm, xem ra giữa hai người chỉ có khác biệt hai vị trí, nhưng Phù Chính Chi cũng hiểu rõ, thực lực hai người, có khác biệt thật lớn. Mười hai giáp hung đại hào, giữa ba vị trí đầu có chênh lệch cực ít, có thể tính cường giả một cái cấp bậc. Bài danh đệ tam Cát Trạch và Tác Lâm bài danh đệ tứ, danh vọng và thực lực đều có chênh lệch cực lớn. Giữa vị trí thứ 4 và vị trí thứ 12 khác biệt trái lại không lớn.

Ba người phía trước, đem mọi người mặt sau vẫy ra xa xa.

Chỉ hai mươi lăm tuổi, Cát Trạch có thể tiến Giáp hung nhân trước vị trí thứ ba cũng là nguyên nhân vì sao hắn được xem mười năm sau sẽ là đệ nhất Giáp hung. Hai vị phía trước tuổi tác đều đã vượt lên trước năm mươi tuổi, bắt đầu đi xuống đỉnh cao của phong độ, mà Cát Trạch hai mươi lăm tuổi thậm chí còn chưa đạt được thời kỳ đỉnh cao.

Ngoại trừ danh tiếng đệ nhất Giáp hung nhân tương lai, dù trên Tội vực Chiến Lực bảng, rất nhiều người đều tin tưởng, mười năm sau, Cát Trạch tất nhiên là một trong ba vị trí đầu Chiến Lực bảng.

Có thể hiểu, khi Phù Chính Chi biết được, thiếu niên xem ra có chút âm lãnh này là yêu đao Cát Trạch thì bản thân xung kích thật lớn. Bản thân Phù Chính Chi cũng là cường giả Chiến Lực bảng, nhưng hắn biết rõ ràng mình và Cát Trạch tại trên thực lực chênh lệch rất lớn. Đạt đến thực lực như bọn họ, đề cao một chút đều trắc trở vô cùng.

Đương nhiên, ngoại trừ Mặt quỷ đại nhân.

Mấy ngày hôm nay tiến bộ của Mặt quỷ đại nhân, quả thực khiến người nghẹn họng nhìn trân trối (chố mắt nhìn không biết nói gì - DG).

Nghĩ đến Mặt quỷ đại nhân, chấn động do Yêu đao Cát Trạch mang đến cho hắn lập tức nhỏ đi rất nhiều. Cường thế nào đi nữa cũng không có cường bằng Mặt quỷ đại nhân, có tiềm chất thế nào đi nữa cũng không có bằng tiềm chất đại nhân.

Vừa nghĩ như thế, Phù Chính Chi lập tức bình tĩnh trở lại.

Đường Thiên giải trừ Thức tỉnh võ trang, tầm mắt từ từ khôi phục bình thường, tâm thần cũng thoát ly khỏi trạng thái kỳ dị. Bất Tử kiếm trên bàn tay kết Khốc kiếm ấn của Thiên Ma trong cơ thể tản ra tầng tầng sóng chấn động, giống như một cánh tay vô hình, không ngừng xoa bóp toàn thân mỗi một khối huyết nhục của hắn, thoải mái không thể nói ra.

Thật không ngờ Bất Tử kiếm còn có thể tiêu trừ mệt mỏi, cái này là niềm vui bất ngờ.

Thức tỉnh thần trang uy lực cực kỳ cường đại, nhưng tiêu hao cũng rất kinh người. Thức tỉnh thần trang thực ra là kết quả phụ khi ép buộc tiến nhập trạng thái giới hạn mà hắn vô ý đạt đến, nó như là ép khô 9,5 thành lực lượng của Đường Thiên. Chỉ có như vậy, Đường Thiên mới có thể tiến nhập trạng thái giới hạn, tức là trạng thái Thức tỉnh.

Nếu không phải ở trạng thái Thức tỉnh, không có Thức tỉnh thần trang tiến thêm một bước tăng cường lực khống chế, khiến hắn khống chế đối với pháp tắc đạt được một cái cao độ hoàn toàn mới, Đường Thiên đối với khống chế lực lượng dù đạt được tình trạng cực kỳ biến thái, hắn căn bản không cách nào chống đỡ được.

Chính là thông qua lực khống chế tăng lên không biết bao nhiêu lần, thân gánh vác Thức Tỉnh thần trang, Đường Thiên lợi dụng một nửa sức mạnh huyết nhục (máu thịt – thân thể), lại phát huy ra sức chiến đấu vượt xa trước đây không biết bao nhiêu lần.

Ngay mấy lần đầu, Đường Thiên thậm chí chống đỡ không được đến lúc giải trừ Thức Tỉnh thần trang.

Nhưng bây giờ, hắn đã có thể khống chế rất tốt mỗi một tia năng lượng, thậm chí hắn còn tìm tòi ra một ít tiểu xảo lợi dụng pháp tắc để khôi phục lực lượng của mình. Chính là dựa vào những tiểu xảo này cùng lĩnh ngộ đối với pháp tắc không ngừng tăng lên, Đường Thiên cuối cùng có thể khiến mình hoàn chỉnh mà chống được đến lúc giải trừ vũ trang.

Trước mặt Cát Trạch có loại ảo giác, đại nhân giải trừ áo giáp, giống như đột nhiên từ thần linh biến thành phàm nhân, khí tức kinh khủng khiến người khiếp đảm kia biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trong lòng Cát Trạch thầm sinh nghi hoặc.

Khi hắn phát hiện Mặt quỷ đại nhân thì sở dĩ kinh hãi tuyệt luân như vậy chính là vì hắn có được tri giác nhạy cảm vượt quá bình thường. Tại người khác còn không có phát hiện Mặt quỷ thì hắn nhận thấy được Mặt quỷ, đồng thời nhạy cảm mà cảm nhận được cổ khí tức cực độ nguy hiểm, kinh khủng kia.

Thế nhưng hiện tại...

Trước mắt, đại nhân cùng người bình thường không có chút nào khác biệt, thậm chí hắn có thể nghe đến âm thanh thở dốc, giống như rất mệt mỏi rã rời.

Cát Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, thần tình không có nửa điểm biến hóa, vẫn là như vậy kính cẩn ngoan ngoãn, chỉ có con mắt hẹp dài mới hiện lên nét âm lãnh xảo trá.

Cố ý biểu hiện yếu để thăm dò ta?

Mánh khoé đơn giản như vậy ta sẽ bị lừa sao? Ngây thơ!

Ta là Yêu đao Cát Trạch!

Mình phải như độc sói trên hoang dã, xảo trá mà cực kỳ kiên trì. Chỉ cần mình có cũng đủ kiên trì, nhất định sẽ tìm được nhược điểm và kẽ hở của Mặt quỷ, đến lúc đó...

Trong đầu Cát Trạch tưởng tượng ra Yêu đao của mình cắm vào lồng ngực Mặt quỷ, trên mặt Mặt quỷ tràn đầy ngạc nhiên cùng không thể tin được, hắn tựu cảm thấy phấn khích không thể nói ra, phấn khích được như là run rẩy!

Ha ha ha ha, chỉ có cường giả giống Mặt quỷ như vậy mới có tư cách trở thành con mồi của Yêu đao Cát Trạch ta!

Vì thắng lợi, tạm thời nén giận, chính là thủ đoạn làm đối phương mất cảnh giác mà thôi.

Từ từ mất cảnh giác đi hỗn đản! Cát Trạch trong lòng đắc ý vô cùng.

Nghe đến Cát Trạch xin chỉ thị, Đường Thiên sửng sốt một cái, hắn quay mặt nói với Phù Chính Chi: "Tìm chút việc cho hắn làm."

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Chỉ để lại Cát Trạch biểu tình như có đăm chiêu, thăm dò, không sai, cái này nhất định là thăm dò!

Theo Lô Thăng Tượng dẫn dắt Lô gia thoát đi, Phi Mã thành liền rơi vào hỗn loạn và khủng hoảng. Lô gia luôn luôn là đầu lĩnh của các tộc ở Phi Mã thành, ai cũng không có nghĩ đến, Lô gia lại sẽ sụp đổ trong một đêm.

Bọn họ không cách nào tưởng tượng, đến tột cùng thì người như thế nào lại khiến Lô gia e sợ như thế. Khủng hoảng trước nay chưa từng bao phủ các tộc Phi Mã thành, thậm chí lúc này các tộc cũng không có tâm tình đi chia cắt sản nghiệp còn lại của Lô gia. Các tộc điên cuồng tìm hiểu tin tức, khi mỗi tin tức truyền tới trước mặt bọn họ, bọn họ càng khủng hoảng hơn.

Mặt quỷ và Linh bộ khổ tù của hắn!

Đặc biệt khi trận chiến Tiêm Phong thành, Mặt quỷ nói câu "Người tù thuộc hạ của ta, chết!" kia truyền đến, gia tộc trên tay còn giữ linh bộ làm tù binh nơm nớp lo sợ.

Cho nên khi Nhiếp Thu suất lĩnh Linh bộ đến Phi Mã thành thì bọn họ không có gặp phải bất cứ chống cự gì, các tộc Phi Mã thành cung kính mà thủ tại ngoài thành, nghênh tiếp Linh bộ vào thành. Bọn họ lần đầu tiên trông thấy binh đoàn, lập tức bị tình cảnh sâm nghiêm của Linh bộ làm cho sợ đến hồn bất phụ thể.

Đối với Nhiếp Thu mà nói, hành trình Phi Mã thành giống như một trận hành quân, không gặp phải chút phiền phức nào.

Toàn bộ Linh bộ đội viên ở Phi Mã thành đều quy đội, tài vật các tộc dùng để bồi tội chồng chất như núi. Nhiếp Thu lại không thèm để ý mấy thứ này, đem Lô gia đặt làm quân doanh của hắn, hiện tại đang chú tâm tăng mạnh huấn luyện.

Đội viên quy đội không ngừng tăng nhanh, chỉnh thể thực lực của Linh bộ có phần giảm xuống, đội viên mới về đơn vị còn cần thời gian thích ứng chiến pháp mới.

Nhiếp Thu hiểu rõ, vấn đề này sẽ quấy nhiễu hắn trong thời gian rất dài. Quả nhiên, hai ngày sau, từ Bỉ Trạch thành và Thượng Nghi thành liền kề Phi Mã thành không ngừng có gia tộc cung kính đưa Linh bộ đội viên trên tay bọn họ tới.

Trận chiến Tiêm Phong thành, Lô Thăng Tượng chạy trốn khiến thanh danh Mặt quỷ vụt tăng lên, cũng khiến Linh bộ khổ tù trở thành khoai lang phỏng tay (mặt hàng hot a, có trong tay thì lo sợ bị Đường Thiên lao tới :v - DG).

So với giá trị của Linh bộ khổ tù, lợi ích gia tộc càng trọng yếu hơn, ai cũng không muốn trở thành Lô gia thứ hai.

Số lượng Linh bộ đội viên dưới trướng Nhiếp Thu đã đạt được hai nghìn.

Trung Đình tứ thành bắt đầu cảm nhận được áp lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play