Khi Tiêu Hàm Quang đầu hàng, hắn suy nghĩ không biết Mặt quỷ sẽ xử lý mình ra sao, có tra hỏi hắn về truyền thừa Thiên Ma lục ấn, có phải chịu các loại cực hình? Bài danh Thiên Ma lục ấn ở Tội vực rất cao, không có truyền thừa nào có thể sánh bằng. Nếu là hắn rơi vào tay người khác, bị tra khảo, bị dùng hình là chuyện bình thường.

Mặt quỷ không thèm để ý tới hắn.

Đúng vậy, Mặt quỷ coi hắn giống như không khí, chẳng hề quan tâm.

Ngay từ đầu, Tiêu Hàm Quang còn cảm thấy Mặt quỷ liệu có phải giả bộ, liên tục vài ngày, cuối cùng hắn khẳng định, ngay từ đầu kẻ này đã không có để hắn ở trong lòng.

Tiêu Hàm Quang lần đầu tiên không được coi trọng, từ nhỏ đến lớn cho dù ở nơi nào, hắn đều là tiêu điểm của mọi ánh mắt. Ngay cả Phù Chính Chi, đều bị Mặt quỷ hỏi một ít sự tình, vậy mà hắn lại giống như không khí.

Tiêu Hàm Quang lúc này tâm trạng này rất loạn, may mắn vì không cần phải đối diện cực hình nhưng lại không cam lòng do không được để ý.

Trong lòng có suy nghĩ phức nên Tiêu Hàm Quang lặng lẽ quan sát Mặt quỷ.

Hắn hiện tại đã khẳng định, Mặt quỷ tu luyện chính là Thiên Ma lục ấn, tuy rằng nó nhìn qua cùng mình tu luyện có khác biệt rõ ràng. Hắn có cảm giác, Thiên Ma lục ấn mà Mặt quỷ tu luyện tựa hồ mới là hàng thật.

Cảm giác sai lầm khiến Tiêu Hàm Quang càng thêm rối loạn, hắn là Lý tổ nhất mạch chân chính, từ nhỏ tu luyện Thiên Ma lục ấn. Đột nhiên có một ngày, phát hiện trên đời này có người tu luyện Thiên Ma lục ấn còn lợi hại hơn mình, đó là sự đả kích lớn với lòng tin của hắn.

Hai người có rất nhiều chỗ bất đồng rất nhỏ, Tiêu Hàm Quang thậm chí hoài nghi, mình liệu có phải rất nhiều điểm tu luyện sai rồi.

Sinh hoài nghi đối với truyền thừa mình tu luyện hai mươi năm là thống khổ khôn kể, chiếm toàn bộ tâm trí hắn. Hắn hoàn toàn tin tưởngThiên Ma lục ấn, niềm tin hơn 20 năm sừng sững nay lại bị lay độngs.

Sự thật tàn khốc ở chỗ, Thiên Ma lục ấn của Mặt quỷ cường đại hơn quá nhiều so với Thiên Ma lục ấn của hắn.

Không có gì so với sự thật có sức thuyết phục hơn.

Sau vài ngày khổ sở,hắn đã tới giới hạn chịu đựng, hắn cảm thấy nếu mình tiếp tục như thế thì sẽ điên mất, hắn quyết định thỉnh giáo(gặp mặt để hỏi) Mặt quỷ.

Đạt giả vi sư (người giỏi làm sư), không có gì mất mặt, hắn tự an ủi bản thân, tinh thần cũng tốt hơn chút ít. Nhưng rất nhanh, hắn lại suy nghĩ, Mặt quỷ sẽ từ chối mình ra sao? Sẽ cười nhạo hắn sao? Hoặc là nói cho hắn chỗ tu luyện sai? Hay là tiếp tục không nhìn hắn?

Tiêu Hàm Quang lại rơi vào rối loạn.

Nhưnghắn còn dũng khí, hướng Mặt quỷ thỉnh giáo.

Tiêu Hàm Quang thỉnh giáo Thiên Ma lục ấn với mình khiến Đường Thiên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định cho biết như thực chất: "Ta cũng không biết Thiên Ma lục ấn của mình có chính xác hay không."

Những lời này khiến Tiêu Hàm Quang sắc mặt ảm đạm, Mặt quỷ quả nhiên sẽ không đem huyền bí trong đó nói cho mình, bất quá cũng phải, nếu như đổi lại là mình, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho bất cứ kẻ nào.

Đường Thiên không có chú ý tới sự thay đổi của Tiêu Hàm Quang, hắn nói: "Thiên Ma lục ấn của ta là lĩnh ngộ ra từ trong Thiên Ma trọng trảm. Ta cũng không biết phải nói cho ngươi ra sao, Thiên Ma lục ấn đến tột cùng là cái dạng gì, rất nhiều biến hóa ta hình dung không được. Nhưng mà ta nghĩ, ngươi có thể thử tu luyện Thiên Ma trọng trảm, có lẽ ngươi có thể có điều thể ngộ."

"Thiên Ma trọng trảm?" Tiêu Hàm Quang vẻ mặt khó hiểu.

"Đúng vậy. Thiên Ma trọng trảm là tuyệt học của Tiết phủ, năm đó, Lý tổ đã từng ở lại Tiết phủ một đoạn thời gian." Đường Thiên nói.

Tiêu Hàm Quang buột miệng nói ra: "Ngươi có thể dạy ta không?"

Hắn có chút kích động, tuyệt học năm đó sư tổ lưu lại sao?

"Ta không có thời gian." Đường Thiên lắc đầu.

Tiêu Hàm Quang đầy mặt mong đợi lại lần nữa ỉu xìu đi xuống.

"Nhưng mà ngươi có thể cùng theo Linh bộ đồng thời học." Đường Thiên nói tiếp.

Cùng theo Linh bộ đồng thời học? Con mắt Tiêu Hàm Quang lại lần nữa sáng ngời, học cùng ai không quan trọng, chỉ cần có thể học được là tốt rồi, hắn không chút do dự nói: "Ta đi tìm bọn họ!"

Tiêm Phong thành toàn thành đầu hàng, Linh bộ dĩ nhiên đều được đưa tới, doanh địa của bọn họ, Tiêu Hàm Quang biết rõ ở đâu.

Đường Thiên lắc đầu: "Không phải bọn họ, là Linh bộ Tử Quyên thành."

"Vậy ta đi Tử Quyên thành." Tiêu Hàm Quang đứng dậy liền chuẩn bị ly khai.

"Bọn họ sắp đến rồi." Đường Thiên không khỏi cười nói.

A Mạc Lý nhìn trên vết rách đáng sợ tường thành phía dưới kia, không khỏi líu lưỡi: "Thần kinh Đường càng ngày càng mạnh rồi."

Hàn Băng Ngưng cũng bị vết thương trên thành tường kia hấp dẫn, âm thầm khoa tay múa chân một cái, mình suất toàn lực một kiếm cũng có thể làm được như vậy, nhưng tiêu hao quá lớn, không được mấy kiếm. Tuy rằng đuổi theo cái thân ảnh kia, nhưng chênh lệch vẫn như cũ càng kéo càng dài.

Hàn Băng Ngưng tinh thần giảm xuống.

"A Mạc Lý cũng muốn càng ngày càng mạnh!" A Mạc Lý bỗng nhiên vung tay hô to: "Đánh bại thần kinh Đường!"

Linh bộ đội viên xung quanh hắn dồn dập xoay mặt qua, hận không thể treo bảng, mặt trên viết "Không quen biết người này!" .

Nghe A Mạc Lý nói lời trẻ con, Hàn Băng Ngưng không khỏi mỉm cười, vẻ lo lắng trong lòng quét sạch không còn, đúng vậy, mình luôn luôn lấy Đường Thiên làm mục tiêu. Chính là như thế , mình mới có thể phát triển đến tình trạng bây giờ a!

Lúc tại Tinh Phong thành, ai có thể nghĩ đến, bọn họ sẽ có một ngày có thể đạt được loại cảnh giới này?

Nàng nghĩ không ra, A Mạc Lý nghĩ không ra, Lương Thu nhớ không nổi, Tư Mã Hương Sơn nghĩ không ra, vô tình, bọn họ vượt qua bản thân của ngày xưa rất xa.

Hàn Băng Ngưng lại nghĩ đến Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn, không có tin tức của bọn họ, nhưng nàng cũng không sốt ruột, Đường Thiên nhất định sẽ cứu bọn họ ra. Trong thời gian ngắn ngủi, Đường Thiên liền hạ gục Đông Tiên thành cùng Tiêm Phong thành, khiến mọi người cả kinh trợn mắt há mồm.

Mọi người bàn tán sôi nổi, cuối cùng ra một kết luận: biến thái tới rốt cuộc vẫn là biến thái.

Đương nhiên, đổi cách nói văn nhã một chút là vàng đến nơi nào cũng sẽ sáng.

Đại hùng Linh bộ vốn ở Tử Quyên thành, nhận được mệnh lệnh của Đường Thiên, liền cấp tốc tập kết, chạy tới Tiêm Phong thành. Đối với mệnh lệnh của Đường Thiên, chưa từng có người có nghi ngờ gì. Tử Quyên thành xin đầu hàng, bời vì Đường Thiên liên tục phá Đông Tiên thành cùng Tiêm Phong thành làm cho mọi người ý thức được, khổ sở cố thủ Tử Quyên thành cũng không thích hợp.

Sau lần huấn luyện cực khổ gần nhất, Linh bộ đã thay đổi rất nhiều. 

Nhiếp Thu rất bận rộn, đội viên được giải cứu từ Đông Tiên thành làm xáo trộn nhịp độ tu luyện của họ, nhưng hắn nghĩ ra biện pháp cải tiến cách huấn luyện. Suy nghĩ tới Tiêm Phong thành lại có một nhóm đội viên mới giải cứu, Nhiếp Thu lai phải thu xếp dẫn dắt.
Khiến hắn mong đợi là kể từ đó, Linh bộ liền vượt quá ngàn người.

Ngàn ngườicó thể hợp thành một binh đoàn nhỏ, có nghĩa chiến thuật hắn có thể lựa chọn càng nhiều hơn so với trước đây. Đối võ tướng không có gì khiến hắn thấy tốt hơn.

Thực lực đại nhân đột nhiên tăng mạnh a.

Nhiếp Thu tuy không tận mắt nhìn thấy, rất nhiều cảm giác nhạy cảm khác thường. Thân là võ tướng, hắn càng nhiều là suy nghĩ theo toàn cục, thực lực Đường Thiên đột tiến tạo thành ảnh hưởng sâu xa.

Hắn không thể không thừa nhận, ở Tội vực, thực lực cá nhân tăng vọt so với binh đoàn càng thêm hữu hiệu.

Bằng vào lực bản thân, liền hạ liên tiếp hai thành, có thể thấy rõ ràng điều đó.

"Mọi người khôi phục tinh thần, không nên làm đại nhân mất mặt." Hắn thản nhiên nói.

Toàn bộ ồn ạo hoàn toàn biến mất, mỗi người ưỡn ngực, biểu tình nghiêm túc.

Bọn họ rất nhanh tiến nhập Tiêm Phong thành, dân chúng Tiêm Phong thành hiếu kỳ đánh giá chi binh đoàn này. Bây giờ người nào cũng biết rõ, dưới trướng Mặt quỷ có binh đoàn. Binh đoàn, cái danh từ này đối với người Tội vự, thực sự quá xa lạ.

Tội vực chưa từng có xuất hiện binh đoàn, trong lòng mọi người rất hiếu kỳ, binh đoàn có hình dạng gì?

Khi Linh bộ đến gần thì mọi người mới nhìn rõ ràng.

Đội ngũ đều đặn nhịp nhàng giống như có dao cắt qua, sâm nghiêm bất động. Những người này, mỗi cái động tác đều là thống nhất, bước tiến của bọn họ chuẩn xác giống như máy móc. Giữa không trung, bọn họ đồng thời giẫm chân, dưới chân mỗi người xuất hiện một quả không khí thuẫn, dày đặc chi chít, chỉnh tề đủ làm người tim lạnh.

Đùng!

Tám hơn trăm âm thanh không khí bùng nổ đều đặn nhịp nhàng, âm thanh bùng nổ vốn vang dội, nghe vào trong tai trở nên nghiêm nghị, giống như trong không khí có một cái trống lớn, khiến người khiếp đảm tinh thần dao động. Chiến trận mỗi đi tới một bước, đều mang theo sóng khí ầm ầm.

Đùng đùng đùng!

Tiếng bước chân đều đặn nhịp nhàng, lấy tần suất chuẩn xác đủ làm người giận sôi, trùng điệp đập vào đáy lòng mỗi người, rung động khiến người khiếp đảm vang dội trong không khí.

Toàn bộ Tiêm Phong thành bị loại động tĩnh này kinh động, dồn dập ra khỏi phòng, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy trận sâm nghiêm, không khỏi biến sắc.

Phù Chính Chi sắc mặt tái nhợt mà nhìn chi trận trên bầu trời kia, đây là binh đoàn sao? Đây là Linh bộ sao? Hắn bỗng nhiên cảm thấy những hành vi lúc trước kia của mình thực sự là ngu không ai bằng. Hắn là cường giả Chiến Lực bảng, nhưng ở trước mặt thanh thế đáng sợ như thế, hắn đồng dạng nhận đến xung kích cực lớn.

Thực lực mỗi người bọn họ đều không đáng nhắc tới, nhưng mà, khi bọn họ hợp thành chiến trận sâm nghiêm như thế, nhưng không ai có thể bỏ qua.

Dân chúng Tiêm Phong thành im như thóc

Tiêm Phong thành rơi vào cảnh yên tĩnh.

Khi Linh bộ đáp xuống nơi ở của Đường Thiên, âm thanh cất bước đáng sợ như trọng cổ tiêu thất không thấy, toàn bộ thành thị mới từ yên tĩnh tỉnh táo lại.

Đám người Nhiếp Thu đứng trang nghiêm tại trước mặt Đường Thiên.

Đám người Phù Chính Chi lúc này mới thấy tận mắt uy nghi của Mặt quỷ, mỗi người thở cũng không dám thở.

"Gọi các ngươi tới là bởi vì tình thế phát sinh biến, chúng ta có khả năng phải đẩy mạnh nhanh hơn." Đường Thiên trước hướng mọi người giải thích, lập tức quay mặt nói với Phù Chính Chi: "Gia chủ, thỉnh giới thiệu cho bọn hắn tình huống một cái."

Phù Chính Chi giật mình, vội vàng tiến lên, cung kính nói: "Vâng. Chúng ta được đến tin tức, Lô Thăng Tượng đã mang theo gia quyến thoát đi Phi Mã thành. Hắn hẳn phải là biết rõ kết quả một trận chiến này, biết không phải là đối thủ của đại nhân, dứt khoát sớm ly khai, bảo trụ Lô gia một ít nguyên khí."

Phù Chính Chi trong lòng thổn thức, vừa là bội phục Lô Thăng Tượng quả quyết, lại không khỏi sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên(hiểu cảm giác người cùng cảnh). Thấy tình thế không ổn, tráng sĩ đoạn cổ tay, tuyệt không phải người thường có thể làm đến. Nhưng cái lựa chọn này cũng khiến Lô gia trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

Phi Mã thành là căn cơ của Lô gia, mất đi căn cơ, dù cho có Lô Thăng Tượng, cũng bất quá là kéo dài hơi tàn.

Lô gia một nhà lưỡng bảng chói mắt, trong nháy mắt suy tàn đến như vậy, sao không khiến người cảm khái vạn phần?

Hắn trong lòng may mắn, cũng may mình cùng Mặt quỷ đại nhân không có tử cừu.

"Phi Mã thành còn có một nhóm người của chúng ta." Đường Thiên trầm giọng nói: "Nhiếp Thu ngươi dẫn người đi tới tiếp thu, Hứa Diệp, ngươi cùng đi."

"Vâng!" Nhiếp Thu cùng Hứa Diệp lẫm liệt tuân mệnh.

"Nga, hắn giao cho các ngươi." Đường Thiên chỉ vào Tiêu Hàm Quang: "Hắn muốn học Thiên Ma trọng trảm."

Tiêu Hàm Quang chỉ cảm thấy vô số ánh mắt rơi vào trên người mình, đột nhiên, hắn có cảm giác không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play