"Mẹ nó, chúng ta tới để làm cơ sở ngầm sao? Hiện tại cái này tính là chuyện gì xảy ra?" Khuôn mặt Kỷ Sơn tỏ ra rất căm giận, hắn bị phái đến Thương châu gần nửa tháng, tới để tìm hiểu tin tình báo ở Thương châu.
Mới đến được Thương châu, thì nhìn thấy thông cáo thông báo tuyển dụng binh sĩ, Kỷ Sơn vui mừng quá đỗi, đây chính là cơ hội tuyệt hảo thâm nhập vào bên trong Thương châu! Sự tình sau đó, phi thường thuận lợi, sau khi tiến nhập binh đoàn, Kỷ Sơn nhìn thấy từng cái khuôn mặt quen thuộc nên có chút giật mình.
Đều là đối thủ lâu năm, là trinh sát lão luyện trong từng nhà, Kỷ Sơn trong lòng thất kinh, nhìn thấy mọi người đối với Thương châu đều rất trọng thị a. Trong lòng tuy rằng khiếp sợ, nhưng mà trên mặt là bất động thanh sắc.
Mọi người đều là lão luyện, ánh mắt đổ vào, mọi người đều ăn ý mà khai mở ánh mắt, làm bộ chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nhưng những gì tiếp đó hoàn toàn vượt qua bọn họ dự liệu.
Sau khi chiêu mộ xong, binh đoàn chẳng tiến hành huấn luyện bất luận hạng mục gì, thậm chí chẳng tiến một bước vào Sâm Lâm kiếm bảo, toàn bộ binh đoàn bắt đầu làm liên miên không dứt các loại công trình.
Mở rộng cửa biển, kiến tạo cứ điểm...
Bọn họ tựa như một đám lao công vất vả cần cù, không kể ngày không kể đêm mà làm việc. Có mấy người còn muốn kích động nháo sự, kết quả hành động còn chưa kịp bắt đầu, đã bị tóm gọn.
Kỷ Sơn có biết mấy người kia, một khắc kia, hắn sinh ra cảm giác thỏ chết hồ bi, bị bắt cái hiện hình như thế, kết quả đã định trước bi thảm vô cùng. Nhưng mà khiến cho hắn chưa từng nghĩ đến, mấy vị đồng hành đó không bị xử tử, mà là bị bắt tiếp tục lao động. Chỉ bị đổi đến những chỗ nguy hiểm nhất, không nhận được tý thù lao nào.
Lao động là có thù lao, hơn nữa thù lao cao, khiến cho rất nhiều binh sĩ con mắt trực tiếp đỏ lòm.
Cái binh đoàn lao công này hoàn toàn mới, ngoại trừ đám trinh sát, kỳ thực không có bao nhiêu người bất mãn. Không cần chiến đấu, không có nguy hiểm, còn có thể kiếm nhiều tiền như vậy, cớ sao mà không làm? Về phần khổ cực, làm gì mà không khổ cực? Huấn luyện cũng khổ cực vô cùng, đối với những nam nhân nguyện ý xa xứ mà nói, khổ cực chẳng là gì đối với bọn họ, chỉ cần có thể kiếm được tiền tươi thóc thật.
Mà đối với những binh sĩ có hùng tâm chí lớn mà nói, cũng có đồ vật làm bọn hắn tim đập thình thịch.
Ba vị công tác xuất sắc nhất, ngoại trừ thù lao nhiều, còn có thể nhận được vũ khí hắc kim sản vật Sâm Lâm kiếm bảo. Loại vũ khí hoàn toàn mới này, là đặc sản của Sâm Lâm kiếm bảo, căn bản không thấy được ở những nơi khác, tính năng hay, uy lực xuất sắc, làm vũ khí gì đi nữa cũng cảm thấy tuyệt hảo.
Bất luận một thanh vũ khí gì đều có giá trị không nhỏ.
Những vũ khí này, khiến cho binh lính điên cuồng.
Ai nấy đều công tác như điên vậy, không kể ngày không kể đêm. Thân là trinh sát gián điệp, điểm quan trọng nhất là ở chỗ có thể khiến cho bản thân mình không cực kỳ nổi bật trong đoàn người. Bọn họ không thể không nỗ lực mà công tác, khiến cho bản thân mình thoạt nhìn không được khác đám binh sĩ cuồng nhiệt xung quanh.
"Người ta có tiền, ngươi có biện pháp nào khác không?" Nói chuyện chính là Lôi Mông, hắn là trinh sát Đông Kỳ châu, rất có lai lịch. Lôi Mông có cái đầu rất hay, thoạt nhìn thô lỗ, nhưng mà tâm tư kỳ thực cực tinh tế.
Kỷ Sơn hạ giọng: "Ngươi không cảm thấy hắc kim rất giống với những hắc thạch trên bãi hoang kia?"
Trong mắt Lôi Mông lóe lên một tia tinh quang: "Ngươi có chứng cứ gì?"
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng hàng ngày đều làm việc cực nhọc, nhưng mà bọn họ vẫn có chút thu hoạch. Tỷ như Thương châu có tiền, rất nhiều tiền, chỉ mỗi lương bổng hàng ngày cũng là một con số tương đối kinh người.
Chân chính khiến cho những trinh sát hứng thú là vũ khí hắc kim thần bí.
Mỗi người bọn họ đều là hành gia, biết hầu hết các loại vũ khí. Bọn họ dám cam đoan, loại vũ khí hắc kim này bọn họ chưa từng nhìn thấy ở một chỗ nào khác cả. Khứu giác bọn họ, nhạy cảm hơn người khác nhiều, rất nhiều người âm thầm uy đoán, vũ khí hắc kim hẳn có liên quan với hắc thạch.
Nhưng mà Sâm Lâm kiếm bảo sừng sững, lại khiến cho suy đoán này, thoạt nghe có chút buồn cười. Nếu như hắc kim thật sự từ trong hắc thạch tinh luyện ra, vậy dùng hắc thạch để kiến tạo một tòa quần cứ điểm khí thế to lớn như thế cũng quá xa xỉ!
Kỷ Sơn xòe hai bàn tay, bất ngờ có một khối kim loại màu đen nho nhỏ.
Con mắt Lôi Mông lập tức trợn tròn: "Ngươi kiếm từ đâu vậy?"
Kỷ Sơn thản nhiên nói: "Ta biết một chỗ luyện binh."
Lôi Mông tỉnh táo lại: "Vì sao ngươi lại nói cho ta biết?"
Hắn chẳng phải kẻ ngốc, nếu Kỷ Sơn chứng minh được giá trị của hắc kim, cái này không thể nghi ngờ là một tin tình báo cực kỳ trân quý, tin tình báo như vậy tuyệt đối không thể chia sẻ với người khác mới đúng. Kỷ Sơn là người già đời, không thể có hành vi không hợp với lẽ thường như thế, nhất định phải có mục đích khác.
"Ngươi không cảm thấy lực lượng phòng giữ nơi đây, có vẻ quá ít không?" Kỷ Sơn đè thấp thanh âm cực kỳ mê hoặc: "Chỉ cần hai binh đoàn, đủ nắm được nơi đây!"
Lôi Mông cười nhạt: "Phồn Tinh châu cũng nghĩ như vậy."
Kỷ Sơn nói: "Phồn Tinh châu quá khinh địch. Nếu như lúc đó bọn họ không khinh địch, nói không chừng đã cướp được rồi."
"Chuyện này không nói như thế được." Lôi Mông trả lời lại một cách mỉa mai.
"Chúng ta liên thủ hai châu thì sao chứ?" Kỷ Sơn bỗng nhiên quăng ra một câu nói.
Lôi Mông sửng sốt, ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đây mới là mục đích chân chính của Kỷ Sơn. Tâm hắn động đây, hắc kim xuất từ hắc thạch, như vậy thì cái bãi hoang đen sì không bờ bến này, chính là tài phú không bờ bến.
Không thể không thừa nhận, Kỷ Sơn đã suy nghĩ cặn kẽ, hai châu hợp tác không liền nhau, hơn nữa lại ở hai chốn có phương hướng khác hẳn nhau, nếu như đồng thời xuất binh, theo các góc độ khác nhau, khả năng đắc thủ cực cao. Hơn nữa hai châu rất xa xôi, không xung đột lợi ích trực tiếp, khả năng hợp tác tương đối cao.
Thương châu chỉ khiến bọn họ có một kiêng kỵ duy nhất, đó là kia Sâm Lâm kiếm bảo, nhưng mà đối với bãi hoang hắc thạch rộng lớn mà nói, bọn họ hoàn toàn có thể tránh khỏi Sâm Lâm kiếm bảo.
Lôi Mông cẩn thận nói: "Ta sẽ báo cáo tin tức này."
Kỷ Sơn đương nhiên biết rõ, đề nghị giống như vậy, cấp bậc cỡ Lôi Mông còn lâu mới quyết định được. Sở dĩ hắn dám tìm Lôi Mông, cũng là được thượng cấp bày mưu đặt kế.
Nhưng mà vô luận như thế nào, đó chính là một khởi đầu tốt, cuối cùng hắn trông thấy một tia hi vọng ly khai cái đại công trường đáng chết này!
Bỗng nhiên, phía trước rối loạn một trận.
Hai người tức thì cảnh giác, liếc nhau, ăn ý mà dồn lên phía trước.
"Chuyện gì xảy ra?" Kỷ Sơn kéo qua một binh sĩ quen biết hỏi.
Khuôn mặt binh sĩ rất hưng phấn: "Binh đoàn, binh đoàn của chúng ta!"
Binh đoàn?
Kỷ Sơn liếc nhìn Lôi Mông, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường, Thương châu từ lúc nào có binh đoàn khác?
Phía trước rối loạn càng kịch liệt hơn, Kỷ Sơn và Lôi Mông cùng theo sóng người, bay ra nhập hải khẩu. Cứ điểm ngoài cửa biển, đã bắt đầu có hình dáng cơ bản, bọn họ có thể trực tiếp tiến nhập cứ điểm chưa xong, sẽ không phải chịu năng lượng hải ăn mòn.
Phần cuối tầm mắt, một hắc điểm nhỏ đang cấp tốc phóng lớn. Hạm đội kia có quy mô khổng lồ khiến hai người đồng thời biến sắc.
Khi hạm đội bay gần, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, cái hạm đội này nhìn quy mô có vẻ khổng lồ, nhưng đều là thuyền vận tải, không có một chiến hạm nào.
Bay gần một chút nữa, bọn họ chú ý đến việc, xung quanh hạm đội, vậy mà lại có người, hơn nữa là rất nhiều người.
Mọi người đều chú ý đến những người này, mọi người không khỏi đồng thời sửng sốt, bọn họ không rõ ràng lắm tình trạng.
Bọn họ không rõ, những người này vì sao lại không cưỡi thuyền vận tải, năng lượng trong năng lượng hải, có tính ăn mòn thân thể cơ mà!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều an tĩnh lại.
Khuôn mặt Tạ Vũ An rất bụi mù, hình thể so với trước đây gầy thêm một vòng, chỉ có đôi mắt kia, sáng ngời có thần hơn hẳn, giống như ngôi sao trong đêm đen, chớp động quang mang khiếp người.
"Bảo trì tinh thần tập trung."
"Không nên buông lỏng."
Hắn chỉ huy Binh đoàn Vũ Yến đâu vào đấy, khi hắn nhìn thấy cửa biển, trong lòng còn có chút bất khả tư nghị, vậy mà bọn họ lại thật đến được Thương châu rồi!
Bọn họ vừa mới cùng Đường Thiên hội hợp, Đường Sửu đại nhân liền tuyên bố một kế hoạch huấn luyện không thể tưởng tượng nổi.
Theo đội tàu đi bộ huấn luyện dã ngoại phản hồi Thương châu!
Đường Sửu đại nhân không cho bọn hắn có bất luận cơ hội phản đối, duy nhất khiến cho Tạ Vũ An cảm thấy an ủi chính là, không phải chỉ có Binh đoàn Vũ Yến phải tham gia huấn luyện dã ngoại lần này, mà là mọi người đều phải tham gia.
Binh đoàn Vũ Yến, Khô Lâu đoàn, U Châu quỷ kỵ, Châu Nam ngũ tọa, hết thảy đều phải tham gia, nhưng mà làm cho người ta không thể ngờ được, đại nhân nghe xong rất cảm thấy hứng thú, cũng quyết định tham gia.
Trong năng lượng hải cự ly đi bộ rất xa, sung mãn nguy hiểm và gian nan. Trở lực không chỗ nào không có, liên tục bị năng lượng ăn mòn, giấu diếm sát cơ năng lượng vòng xoáy, lúc nào cũng khả năng xuất hiện năng lượng nộ trào...
Hơn nữa Đường Sửu đại nhân yêu cầu cực kỳ hà khắc, dù cho ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế, binh đoàn vẫn cần phải bảo trì đồng bộ suất cao độ, còn cả danh mục đa dạng hằng ngày huấn luyện, một thứ cũng không được giảm.
Dù cho Thạch Sâm tự nhận cực kỳ hiểu biết đối với năng lượng hải, nghe thấy những yêu cầu của Đường Sửu đại nhân, sắc mặt chàm như màu đất. Đáng tiếc, Thạch Sâm cũng chịu sự chỉ huy của Đường Sửu đại nhân.
Suốt dọc con đường, mọi người đều nếm trải vị đắng.
Chỉ có điều đám hải tặc to to nhỏ nhỏ, bọn họ tiêu diệt tới bảy đám. Nhưng mà ở trong năng lượng hải, hải tặc được coi như là thứ ôn hòa thuần lương, năng lượng không ổn định mới là bom không hẹn giờ, bọn họ không lúc nào thoải mái tinh thần, không dám có chút buông lỏng.
Ngay từ đầu, đồng bộ suất gì gì đó, căn bản không rãnh quan tâm, mỗi người đều là đầy bụi đất, thậm chí bọn họ đến cả trận biểu cơ bản cũng không thể bảo trì.
Không ngừng có người thụ thương, sau đó được đưa lên trên thuyền vận tải đi theo. Y thuật Vu Thanh Y cực kỳ cao, sau khi có bí bảo lại càng như hổ thêm cánh, người bệnh rất nhanh khôi phục trở lại bình thường, trọng tân bị tống về năng lượng hải tiếp tục tham gia tràng huấn luyện dã ngoại đáng sợ.
Không ai dám có câu oán hận, bởi vì lão bản cũng tham gia huấn luyện dã ngoại.
Đến lão bản cũng không có oán giận nửa câu, người khác có tư cách gì oán giận? Cả lão bản cũng có thể thừa thụ, bọn họ sao lại không thể thừa thụ?
Mọi người đều cắn chặt hàm răng, đau khổ chống đỡ.
Ngay từ đầu, đám Tạ Vũ An không ngừng lấy lão bản làm gương tốt để khích lệ sĩ khí mọi người, nhưng mà rất nhanh, đoàn người không hé răng. Bởi vì mọi người đều đánh giá thấp trình độ biến thái của lão bản.
Lão bản từ lúc ban đầu bước khó khan giống hệt như bọn họ, sau đó nhanh chóng như cá gặp nước, khiến người ta tán thán vô cùng. Nhưng mà hành động kế tiếp của lão bản, để cho mọi người đều cảm thấy không nói năng được gì.
Chủ động chạy vào trong năng lượng nộ trào rèn luyện thân thể, chủ động kích nổ đoàn năng lượng không ổn định rèn luyện năng lực phòng ngự bản thân mình, chủ động công kích năng lượng vòng xoáy...
Trên đường mọi người yên lặng huấn luyện dã ngoại, lão bản thỉnh thoảng hét lên thảm thiết từ trong đoàn năng lượng bay đi ra, sau đó một lát, lại gào thét gọi ới ời chạy đi vào...
Chết lặng, mọi người đều chết lặng rồi. Thế giới này tàn khốc không thể có loại sinh vật biến thái này, mà là biến thái đứng kế bên ngươi.
Phải đến khi có câu khẩu hiệu "Gan dạ thắng bản thân mình, không so cùng biến thái." được hô lên tới, sĩ khí suy sụp cuối cùng mới tăng trở lại.
Tràng huấn luyện dã ngoại đáng sợ vô pháp tưởng tượng này, tựa như đá cứng mài đao, làm cho Đám Tạ Vũ An sắc sảo, từng chút mài dũa cắt gọt.
Khi bọn họ nhìn thấy cửa biển Thương Châu, ai nấy mừng rỡ như điên, cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Bọn họ cũng không biết, trong khuôn mặt rất bụi mù chợt lộ ra vẻ sắc sảo, làm cho những người khác chấn động mạnh mẽ như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT