Binh trên không trung tự châm thuốc, bên dưới chiến đấu hừng hực khí thế như không ảnh hưởng tới hắn.

Hắn cố ý lộ ra ba kẽ hở chính là để lưu lại không gian chiến đấu cho ba người. Sâm Lâm Kiếm Bảo khai mở Bảo Thành, bộ giáp sau một thời gian tôi luyện bằng năng lượng cũng càng trở nên cường đại.

Trong phạm vi Bảo Thành, tất cả năng lượng đều được Sâm Lâm Kiếm Bảo khống chế, phía phòng thủ được bù đắp cực lớn.

Mười Hai Cung Hoàng Đạo xưa nay ít trải qua chiến hỏa cũng nhờ công của Bảo Thành.

Đây là lần đầu tiên hệ thống phòng hủ của Thiên Lộ va chạm với Thánh Vực.

Vừa xông vào Sâm Lâm Kiếm Bảo, Bộ Tử Phi lập tức nhận ra điểm lạ, chuyển động của dòng năng lượng tại đây có điểm bất thường. Xem ra quần thể cứ điểm này còn có rất nhiều chỗ bất phàm, hắn dự định sau khi công phá cứ điểm phải nghiên cứu một chút.

Hắn cực kỳ hiếu kỳ về quần thể cứ điểm này.

Tuy có gì đó không đúng, thế nhưng Bộ Tử Phi vẫn không cho đối phương sẽ lật bàn được, nhân lực trên tay đối phương đã cạn kiệt. Tướng lĩnh như đầu bếp, chế tác các nguyên liệu thành món ăn, danh tướng lợi hại một chút có thể nấu được món ăn càng ngon miệng, cũng tức là có khả năng vận dụng các nguyên liệu rất độc đáo, thế nhưng nếu không có nguyên liệu, vậy cũng chỉ có nước giương mắt nhìn.

Hy sinh hai binh đoàn tốt thí, tiêu hao gần hết sức mạnh của đối phương, nếu đối phương còn quân dự bị chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn lồng phòng ngự bị phá nát. Giờ lồng phòng ngự bị phá nát, vậy cũng tức là trình độ đối phương đã đến nước sơn cùng thủy tận.

Bộ Tử Phi vẫn tương đối tán thưởng chủ tướng của đối phương, chỉ có chút quân rách nát đó mà đánh được tới mức này, nhưng đây đã là cực hạn rồi. Nếu đổi lại là mình, tình hình sợ còn bết bát hơn.

Bọn họ không gặp phải bất cứ chống cự nào, Bộ Tử Phi không dây dưa quá nhiều vào những kiếm bảo kia mà lệnh cho đội ngũ lao thẳng tới pháo đài trung tâm. Hạt nhân của quần thể cứ điểm này chính là pháo đài trung tâm, chỉ cần công phá pháo đài trung tâm, toàn bộ quần thể cứ điểm sẽ hoàn toàn tan rã. Mà đối phương chắc chắn sẽ đem chút sức mạnh cuối cùng tập trung tại pháo đài trung tâm, cố gắng giãy dụa lần cuối.

Đột nhiên phía trước rối loạn, tốc độ đội ngũ chậm lại.

Phía trước, một bóng người đỏ rực xuất hiện ngay chính giữa con đường.

Nộ khải trọng kiếm, nguy nga như núi.

Không biết vì sao, trong đầu Bộ Tử Phi hiện lên một câu nói: Một người giữ ải, vạn người khó qua.

Nhưng hắn lại không khỏi bật cười, không ngờ mình lại có suy nghĩ chẳng đáng tin như vậy. Chắc đây là lá bài tẩy cuối cùng của đối phương, song trong mắt Bộ Tử Phi, hình ảnh trước mắt chẳng qua chỉ là chó cùng rứt giậu.

Bộ Tử Phi chưa từng coi thường tác dụng của cao thủ, nếu không hắn cũng không phí hết tâm tư thành lập doanh tiên phong. Những cao thủ kiêu căng khó thuần này như những lưỡi dao mỏng nhưng sắc bén, vận dụng tốt, uy lực rất lớn, nhưng trong trường hợp cứng đối cứng như vậy, sự yếu ớt của họ sẽ bộc lộ.

"Xông tới!"

Bộ Tử Phi quả quyết hô lên, lúc này quan trọng nhất là thời gian, không thể để đối phương lấy lại sức được. Đối phương phái cao thủ ra mục đích là ngăn cản bước chân của bọn họ, cho các binh sĩ trong cứ điểm tranh thủ thời gian khôi phục.

Đối phương nâng thanh kiếm lớn trong tay lên.

Một khắc sau, Bộ Tử Phi biến sắc, năng lượng mãnh liệt như thủy triều đột nhiên tuôn trào vào thanh kiếm vung cao.

Thánh Huyết Ẩm run run, thân kiếm ảm đạm sáng lên hào quang màu đỏ yêu dị, năng lượng chen chúc nhau ập tới nhuộm xung quanh thành một màu đỏ rực. Chúng vây quanh Tỉnh Hào, xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy màu đỏ khổng lồ. Năng lượng tập trung quanh ng Tỉnh Hào thật sự quá kinh khủng, vì nồng độ năng lượng quá cao, mọi thứ trong tầm nhìn đều vặn vẹo như hơi nóng, một cơn bão năng lượng yêu dị như máu huyết, khiến ai nấy sởn cả tóc gáy.

"Cẩn thận!"

Bộ Tử Phi biến sắc bật thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng, Tỉnh Hào đã vung Thánh Huyết Ẩm, đột nhiên chém xuống!

Sóng năng lượng màu đỏ yêu dị như hồng thủy vỡ đê, mang theo tiếng gào thét trầm trầm, dọc theo đường phố, ầm ầm nghiền ép tới!

Bộ Tử Phi khởi động lồng năng lượng, nhưng vẫn chậm một bước, vài binh lính trước nhất đã bị sóng năng lượng màu đỏ thôn phệ.

Sóng năng lượng màu đỏ dư thế chưa tuyệt, đâm thẳng vào lồng năng lượng của binh đoàn.

Keng!

Gương mặt Bộ Tử Phi hiện màu đỏ ửng, binh lính xung quanh hắn thân hình lảo đảo, ai nấy đều như say rượu.

Lồng năng lượng bị phá nát, sóng năng lượng màu đỏ như đập lên đá ngầm, tan xương nát thịt.

Bộ Tử Phi trong lòng ngơ ngác, không thể nào. . . Sức mạnh cá nhân sao có thể cường đại tới mức như vậy?

Vố số dòng chảy năng lượng nhỏ bé như xẹt qua ngọn tháp nhọn cao chót vót, bầu trời như bị nước sông tẩy qua, dòng nước nhỏ róc rách, cuồn cuộn không ngừng.

Bộ Tử Phi đột nhiên nghĩ tới điểm dị thường vừa nhận ra vừa rồi, sắc mặt trắng bệch. Năng lượng, quần thể cứ điểm này có thể khống chế năng lượng.

Ầm!

Hai tiếng nổ đồ sộ đồng thời vang lên, ở hai phía khác, ánh sáng bừng lên chói mắt kèm theo tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, khiến trong lòng Bộ Tử Phi không ngừng trầm xuống.

Hắn không biết ai thiết kế quần thể cứ điểm này, nếu thật sự đúng như suy đoán của hắn, vậy quần thể cứ điểm này ắt sẽ lật đổ hệ thống cứ điểm truyền thống.

Khống chế năng lượng, khống chế năng lượng trong một khu vực, đây là mục tiêu cuối cùng của bất cứ đơn vị phòng thủ nào.

Nhưng nếu quần thể cứ điểm có thể khống chế năng lượng của một khu vực, vậy quần thể cứ điểm này rất khó công phá, ít ra tuyệt đối không thể dựa vào hai binh đoàn tốt thí công phá nổi.

Một suy nghĩ to gan lớn mật lướt qua trong lòng hắn, hơi lạnh thấu xương chớp mắt đã lan khắp toàn thân.

Trừ phi… Trừ phi từ đầu mục tiêu chiến đấu của chúng đã không phải ngăn cản bước tiến công của bọn họ mà là tiêu diệt cả binh đoàn số bảy!

Không thể nào. . . 

Chủ tướng của đối phương rốt cuộc điên cuồng tới mức nào mới có suy nghĩ như vậy?

Trên không trung của pháo đài trung tâm, Binh khoanh chân ngồi, miệng ngậm điếu thuốc lúc sáng lúc tối, một tay chống cằm, nhìn về xa xăm tới mức xuất thần. Chiến đấu bên dưới, hắn hoàn toàn không để trong lòng, từ ban đầu mục tiêu của hắn đã là diệt sạch binh đoàn số bảy. Nếu nói binh đoàn số tám là điểm tựa đầu tiên, vậy binh đoàn số bảy chính là điểm tựa thứ hai.

Phồn Tinh Châu mất đi hai điểm tựa chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chẳng mấy chốc sẽ gặp phiền toái lớn, lực lượng bảo vệ của cải bị suy yếu, đương nhiên sẽ khiến các thế lực hắp nơi ham muốn. Phồn Tinh Châu sẽ nhanh chóng rơi vào tình thế xấu.

Vờ vịt dẫn hương đoàn Bảo Quang đánh lâu như vậy, chậc, hành động của mình cũng không tệ, cực hạn trên lý thuyết của hương đoàn Bảo Quang đều được Binh nghiền ép sạch sẽ. Có thể dự đoán được, sau lần rèn luyện này thực lực hương đoàn Bảo Quang sẽ tăng vọt.

Đối với ba người đây cũng là cơ hội hiếm có. Năng lượng của Sâm Lâm Kiếm Bảo giờ đã tụ tập hơn xa Đường Thiên ngày trước, thậm chí vượt xa bất cứ Bảo Thành nào của Mười Hai Cung Hoàng Đạo.

Bọn họ là người điều động cơn bão năng lượng, hơn nữa còn là bão táp năng lượng trước nay chưa từng có, đây quả thực là trải nghiệm cực kỳ quý báu.

Đội ngũ được rèn luyện, lại đạt được thắng lợi, mọi mục tiêu đều hoàn mỹ, đáng lẽ mình phải rất vui mới đúng.

Nhưng không biết vì sao, một cảm giác cô tịch khôn kể nổi lên trong lòng.

Cô quạnh ư?

Binh thất thần, mỉm cười tự giễu, một trận thắng không đau cũng chẳng ngứa xong, mình lại bắt đầu buồn chán, ai da ai da, nói đi cũng phải nói lại, phong thái khí chất độc cô cầu bại như vậy mới phù hợp với thân phận danh tướng của mình chứ. Nếu đoàn trưởng chứng kiến chắc chắn sẽ rất kinh ngạc đây.

Binh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phát hiện suy nghĩ của mình vẫn quá lạc quan, có lẽ khả năng càng lớn hơn là ăn một cái đập, sau đó là một trận giáo huấn: "Tiểu quỷ, có chút thành tích này mà cũng đòi kiêu ngạo? Đúng là làm mất thể diện của ta!"

Sắc mặt Binh chợt hiện một nụ cười nhạt.

Nếu có thể nghe được tiếng giáo huấn như vậy thì tốt biết mấy. . . 

Binh nhả một ngụm khói, say mê trông ngóng. . . 

Thượng Quan Thiên Huệ lặng lẽ đứng xem. Trong căn nhà lớn không có thứ gì, chỉ có một vài nhật ký lặt vặt.

"… Heiner Vincent là đại diện cho lưu phái thẻ cổ điển, hào quang chỉ soi rọi được không tới ba trăm năm đã tiêu tán vô hình. Thay vào đó là hệ thống thẻ hiện đại do Trần Mộ khai sáng. Nó bắt nguồn từ Rosenbergs càng xa xưa viễn cổ hơn, đồng thời rút đủ dinh dưỡng từ lưu phái cổ điển, hiệu suất của nó cao hơn, tràn ngập sinh mệnh hơn, thế giới thẻ sau đó càng đẩy nó lên tới đỉnh điểm. Hệ thống thẻ hiện đại như một con thú khổng lồ đầy tham lam, độc bá thời đại. Từng đời nối tiếp nhau, không ai còn nhớ tới phái cổ điển từng vinh quanh một thời, nhớ tới Heiner Vincent xa xưa, nhớ tới Tinh Viện. Sức ảnh hưởng của Trần Mộ vượt qua bất cứ đại sư nào trong lịch sử, bóng lưng hắn như bóng tối khổng lồ, bao phủ mỗi đời đại sư chế thẻ kế tiếp. Hắn là huy hoàng, sau hắn là bi ai, hai trăm năm ròng rã qua đi, hệ thống thẻ không có tiến triển nào mới, trong lòng mọi đại sư chế thẻ đều có một nghi vấn, thẻ, đã phát triển đến đỉnh cao rồi ư?"

". . . Ta và sư phụ xảy ra tranh chấp, ta tìm được một chút hy vọng phá tan màn đêm từ lưu phái cổ điển. Sư phụ cho rằng ta điên rồi, người là tín đồ của Trần Mộ, chúng ta cãi cọ kịch liệt. Sau đó ta bị trục xuất khỏi sở chế thẻ. . ."

". . . Ta đã quyết định tìm lại chân lý của lưu phái cổ điển, ta tin rằng nơi đó sẽ có đáp án. Ta đi dọc theo dấu chân của Heiner Vincent, đi tìm những lời nói hắn lưu lại. . ."

". . . Ta cần một biến đổi về lượng, chỉ cần biến đổi về lượng, ta sẽ thay đổi mọi thứ. . ."

". . . Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy? Thật quá khó nhọc. . ."

"… Ha ha, học sinh mới tìm giúp ta biến đổi về lượng đó rồi! Thật quá kỳ diệu! Hồn, không ngờ lại là hồn, nơi này lại có hồn. . ."

". . . Đúng, đây là một loại thẻ hoàn toàn mới, hoàn toàn khác thẻ trong dĩ vãng, không cần dụng cụ, không cần thẻ năng lượng, không cần bất cứ thứ gì, nó tự thành một thể, độc nhất vô nhị, lại như sinh mệnh, khiến người ta kính nể. . ."

". . . Hắn cùng ta tranh cãi kịch liệt, cũng như ta và sư phụ ta năm xưa. Thẻ hồn tướng, đúng, nó rất tuyệt, nhưng nó không phải thứ ta muốn. Nó là lực lượng của sinh mệnh và niềm tin, nó không phải nghệ thuật thẻ, ta là một đại sư chế thẻ, trước đây vậy, giờ là vậy, có chết cũng vậy. . ."

"Cửa sao đã đóng, ta biết chắc chắn là do hắn. Hắn muốn trở thành người thống trị thế giới kia, giống như Trần Mộ, đáng tiếc hắn không hiểu Trần Mộ vì sao lại cường đại."

"Thân thể từ từ suy yếu, cái chết chắc sắp tới. Tối qua mơ tới sở chế thẻ, mơ thấy sư phụ. Đáng tiếc, ta đã không tìm được đường quay về."

Thượng Quan Thiên Huệ trong lòng cực kỳ chấn động, nàng không ngờ lai lịch của thẻ hồn tướng lại tới từ một nơi thần bí khác. Nàng nhìn thấy một con người quật cường cố chấp tới cùng.

Tờ cuối cùng của nhật ký viết bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Cổ điển bất tử!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play