"Vũ An!" Bạch Việt thấy Tạ Vũ An, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ ấm áp, gương mặt mỉm cười: "Thu xếp xong xuôi rồi?"

Hai người từng học cùng trường, tình cảm rất tốt, thế nhưng vận mệnh lại tuyệt nhiên bất đồng. Bạch Việt đã là một trong những danh tướng nổi tiếng thiên hạ, còn Tạ Vũ An vẫn dậm chân ở một nơi hẻo lánh, dẫn theo một binh đoàn nhỏ phụ trách trị an địa phương.

Bạch Việt cực kỳ bái phục bạn học này của mình, khi còn tại học viện, thành tích của Tạ Vũ An xuất sắc hơn hắn nhiều. Năm xưa chín phần mười bài tập của Bạch Việt đều chép từ tay Tạ Vũ An. Nếu không phải năm cuối Bạch Việt biết thành tích của mình quá mức kém cỏi, trở lại chắc bị cha đánh gẫy chân, vươn lên học tập một năm, mới miễn cưỡng qua ngưỡng tốt nghiệp.

Nếu Bạch Hiểu biết chú hai mình năm xưa tệ hại như vậy, chắc chắn sẽ trợn tròn hai mắt.

Bạch Việt không phải không nghĩ giúp Tạ Vũ An, thế nhưng Bạch gia đông người, cho dù là hắn cũng tuyệt đối không lấy ra được một vị trí đoàn trưởng binh đoàn hạt nhân. Hơn nữa Bạch Việt biết Tạ Vũ An tuy tính cách ôn hòa nhưng nội tâm cũng cực kfy kiêu ngạo, hắn không dám mở miệng ra mời Tạ Vũ An làm trợ thủ cho mình. 

Thật ra mỗi lần Bạch Việt thấy Tạ Vũ An đều cảm thấy chột dạ, chẳng lẽ là năm xưa chép bài nhiều quá?

Hắn luống cuống chân tay rót nước pha trà cho Tạ Vũ An: "Tới đây nào, nếm thử chút trà nào, trà mới năm nay đó."

"Thu xếp ổn thỏa cả rồi." Tạ Vũ An đặt mông ngồi xuống cạnh Bạch Việt, không khách khí bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, đặt xuống nhìn Bạch Việt, ánh mắt sáng quắc: "Được rồi, nói đi nào."

Tạ Vũ An tướng mạo tuấn dật, y phục mộc mạc, phong độ nho nhã, vừa nhìn là biết tính cách ôn hòa.

Bạch Việt ngượng ngập ho nhẹ một tiếng: "Ta không lừa ngươi, đối phương quả thật là cường hào."

"Cái này ta tin." Tạ Vũ An không hề do dự trả lời: "Có thể trực tiếp mua binh đoàn, chắc chắn có tiền."

"Đúng vậy." Bạch Việt bỗng phấn chấn: "Hắn là đồng bọn hợp tác với ta. . ."

"Ngươi? Hay là Bạch gia?" Tạ Vũ An hỏi.

"Bạch gia." Bạch Việt giải thích: "Hắn buôn bná khoáng sản, bọn họ phát hiện ra một loại kim loại hoàn toàn mới gọi là hắc kim, thích hợp để chế tạo chiến hạm. Mạnh hơn đá hoa cương, kém hơn năng ngọc, quan trọng nhất là sản lượng cực kỳ kinh người. Vì thế đây là một bắp đùi thô to, chắc chắn sẽ không thiếu tiền. Bọn họ lo không bảo vệ được khoản tài sản này cho nên mới nghĩ tới chuyện mua binh đoàn.

Tạ Vũ An âm thầm gật đầu, đương nhiên hắn biết giá trị của hắc kim, từ điểm này có thể thấy tài lực của đối phương quả thật hùng hậu, giàu nứt đố đổ vách.

Bạch Việt trầm ngâm: "Ta cũng không lo về đãi ngộ cho ngươi và binh đoàn Vũ Yến. Ta cũng có quen biết với Tiểu Mãnh, biết hắn không phải kẻ hẹp hòi, ngược lại cực kỳ hào phóng. Dưới tay hắn có một nhóm U Châu Quỷ Kỵ, có điều số lượng không nhiều. Từ Ký cũng là đồng bọn hợp tác, trang bị chắc chắn sẽ không thiếu. Tiền và trang bị đều không thành vấn đề. Ta lo lắng là gia tộc của Tiểu Mãnh, theo quan sát của ta, Tiểu Mãnh không phải xuất thân từ gia tộc lớn, áp lực của ngươi sẽ rất lớn."

"Ta hiểu ý ngươi." Tạ Vũ An vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi quay sang: "Các ngươi là bận quá, bận quá chỉ muốn được an nhàn. Còn ta là nhàn quá, cảm giác sắp rỉ sét đến nơi, hận không thể bận rộn thêm một chút."

Hắn hiểu ý Bạch Việt, chủ mới của mình tuy có tiền nhưngười không có thế. Hắc kim cực kỳ giá trị, bất cứ tướng lĩnh nào cũng hiểu nó ẩn hàm của cải kinh người. Đến lúc đó không biết bao nhiêu người sẽ đỏ mắt với đống của cải này, âm thầm công kích. Có thể tưởng tượng được tình cảnh của binh đoàn Vũ Yến sẽ rất căng thẳng.

Thế nhưng lời của hắn cũng không phải nói đùa. Với một tướng lĩnh, không có chiến tranh, không có kẻ địch, chỉ có thể ngồi trong xó tối uống trà, đây là chuyện còn tàn khốc hơn.

"Vậy ta yên tâm!" Bạch Việt cười ha hả, vỗ vai Tạ Vũ An: "Đến lúc cho đám người kia biết sự lợi hại của ngươi rồi!"

Chiến tích của Tạ Vũ An thật ra tương đối khá, nếu không cũng không thu được chút danh tiếng tại Nam Vực. Thế nhưng chiến tích của Tạ Vũ An vẫn trong một vị trí cực kỳ lúng túng, hệt như tình cảnh của hắn. Châu chủ cũng rất tán thưởng thực lực của hắn, nhưng đáng tiếc tài lực bản thân chỉ có hạn. Còn những kẻ mời chào hắn hoặc có tiền có thế nhưng không chịu giao binh đoàn hạt nhân, hoặc đồng ý giao nhưng tài lực bản thân lại chỉ có hạn.

Châu chủ cũ cũng cực kỳ tín nhiệm hắn, chỉ cần tài lực cho phép, kiến nghị mà Tạ Vũ An đưa ra cũng thường được tiếp nhận. Châu chủ cũ có ơn tri ngộ với hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn vẫn ở lại đó.

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không hề nhúc nhích. Nếu không phải thời gian trước Châu chủ cũ tạ thế, Châu chủ mới thượng vị, hắn cũng không kiên quyết rời đi như vậy.

Châu chủ mới vốn muốn đề bạt thân tín của mình, chỉ có điều thanh danh của Tạ Vũ An tại địa phương quá cao, nếu hành động quá mạnh tay, dễ tạo thành phản ứng ngược. Lúc này Tạ Vũ An chủ động nộp đơn từ chức, khiến Châu chủ mới thở phào một hơi, chẳng những không ngăn cản còn đưa tặng lộ phí.

Binh đoàn hắn cũng không tiếc nuối mấy.

Binh đoàn Vũ yến do Tạ Vũ An một tay dựng nên, đều là bạn bè của Tạ Vũ An, muốn thanh tẩy cũng cực kỳ phiền phức, mang tất cả đi ngược lại là lựa chọn tốt nhất.

Tạ Vũ An biết tương lai có nhiều khiêu chiến, cảm giác thời gian có hạn, không muốn tốn thời giờ vô ích, đứng lên nói: "Dẫn ta đi gặp ông chủ mới."

"Được, để ta bảo người đi đưa tin." Bạch Việt cũng đứng dậy: "Chúng ta không cần tới gặp hắn, hắn sẽ trực tiếp tới binh doanh."

"Được!" Tạ Vũ An biết đây là đối phương muốn xem phẩm chất của binh đoàn Vũ Yến, hắn cũng cực kỳ tự tin vào binh đoàn của mình.

Ngày thường tuy nhàn rỗi, thế nhưng hắn chưa bao giờ bỏ qua việc huấn luyện, mọi huấn luyện của binh đoàn Vũ Yến đều tiến hành theo tiêu chuẩn của binh đoàn cấp bạc. Tuy rất nhiều nội dung do thiếu vật tư, được phẩm vân vân nên không thể tiến hành, nhưng đa số vẫn vượt xa tiêu chuẩn của binh đoàn cấp đồng.

"Đi thôi, ra xem binh đoàn của ta." Tạ Vũ An cười nói.

Bạch Việt vui vẻ đi theo, hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ binh đoàn mà bạn học mang tới.

Tuy chỉ là một doanh trại lâm thời, thế nhưng theo tính cách cẩn thận tỉ mỉ của Tạ Vũ An, các trạm gác sáng tối đầy đủ, kỷ luật sâm nghiêm, binh sĩ trong trại tuy chưa mặc giáp, không trang bị vũ khí nhưng vẫn lộ rõ vẻ túc sát.

Sân huấn luyện vừa được dựng lên, tiếng người huyên náo, đủ loại huấn luyện khí thế hừng hực, cho dù lúc này, binh đoàn vẫn không hề buông lỏng huấn luyện.

"Vũ An huynh thật giỏi." Bạch Việt không nhịn được khen: "Đội quân thép như vậy đúng là Tiểu Mãnh kiếm lời rồi! Chỉ cần phối hợp trang bị, bổ sung dược phẩm, không bao lâu sẽ là một binh đoàn cấp bạc rồi."

Nhìn từng bóng người đổ mồ hôi như mưa trong sân, Tạ Vũ An cũng đầy cảm khái, binh đoàn này do hắn gây dựng lên, tiêu hao tất cả tâm huyết của hắn. Hắn vắt hết óc, nghĩ hết mọi biện phép, tìm mọi tài nguyên có ích cho binh đoàn, mới được tới ngày hôm nay.

Khóe mắt Bạch Việt liếc thấy nhóm người Đường Thiên đã tới, không khỏi cười nói: "Chủ mới của ngươi tới rồi."

Tạ Vũ An trong lòng chấn động, nhìn theo ánh mắt Bạch Việt, trong lòng cũng cực kỳ hiếu kỳ với ông chủ mới. Song khi hắn thấy rõ dáng dấp Đường Thiên lại không khỏi thất vọng.

Có nghĩ sao hắn cũng không ngờ lại là một cậu nhóc!

Nói cậu nhóc có hơi quá thế nhưng tuổi tác Đường Thiên thật quá trẻ.

Bạch Việt chú ý thấy vẻ thất vọng trong mắt Đường Thiên, lại không khỏi mừng thầm. Mỗi kẻ nhìn tuổi tác Mãnh Nam mà coi thường hắn cuối cùng đều hối hận tới dứt ruột. Bạch Việt không ngờ bạn thân mình lại phạm sai lầm như vậy, hắn hồn nhiên quên luôn lần đầu chứng kiến Đường Thiên cũng chẳng khá hơn Tạ Vũ An chút nào.

"Tiểu Mãnh!" Bạch Việt cười ha hả: "Tới đây tới đây nào, để ta giới thiệu, vị này chính là Tạ Vũ An, đoàn trưởng binh đoàn Vũ Yến, thấy sao? Đến kiểm nghiệm chút chứ? Bạch thúc thúc đảm bảo binh đoàn Vũ Yến là binh đoàn tinh nhuệ, ngay Bạch thúc thúc cũng thấy thèm."

Tạ Vũ An hành lễ vô cùng lễ phép, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Xin chào, ta là Tạ Vũ An!"

"Xin chào, ta là Mãnh Nam." Đường Thiên đáp lễ.

Tạ Vũ An thầm gật đầu, tuy tuổi trẻ nhưng xem ra cũng không phải kẻ ngông cuồng vô lễ.

Đường Thiên quay sang hỏi Bạch Việt: "Bạch thúc thúc, chuyện binh đoàn ta không hiểu lắm."

Tạ Vũ An không ngờ Đường Thiên lại thản nhiên thừa nhận mình không hiểu, a, không tệ, ít nhất cũng hơn những kẻ kém hiểu biết còn thích chỉ huy loạn, những kẻ như vậy hoàn toàn là tai nạn cho binh đoàn, có điều xem ra nhiệm vụ của mình sẽ càng gian khổ. . . 

Không ngờ Đường Thiên chuyển giọng: "Vì vậy ta chuyên môn tìm người hiểu nghề tới."

Gã nghiêng người để lộ Đường Sửu mặt lạnh đằng sau.

Bạch Việt và Tạ Vũ An khi thấy Đường Sửu không khỏi sửng sốt, rối hồn! Hơn nữa không phải con rối hồn bình thường. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nhau. Khiến họ ngạc nhiên nhất không phải rối hồn đột nhiên xuất hiện này mà là ý vị quen thuộc mà rối hồn tỏa ra.

Gần như chỉ chớp mắt, hai người phán đoán ra, rối hồn này là một tướng lĩnh!

Hai người cảm giác không thể tưởng tượng nổi, tại thánh vực, rối hồn cực kỳ hiếm thấy, về phần rối hồn tướng lĩnh càng chưa từng nghe nói.

Bạch Việt ngơ ngác nhìn Đường Thiên, cái gã này bản thân đã là quái thai, chẳng lẽ xung quanh cũng toàn quái thai?

Đường Sửu hoàn toàn không thấy vẻ kinh ngạc trong mắt hai người, giọng điệu hắn lạnh lẽo, hờ hững kèm chút ngạo mạn: "Ta tên Đường Sửu, là thống soái đệ tam dưới trướng đại nhân, để ta tới kiểm tra binh đoàn của các ngươi."

Là danh tướng lập chí sớm có ngày vượt qua Binh đại nhân, Đường Sửu định ra kế hoạch điên cuồng chỉnh đốn binh đoàn chòm Đại Hùng.

Toàn bộc hòm Đại Hùng đều dưới quyền chỉ huy của hắn, bị kế hoạch điên cuồng của hắn chơi đùa tới sống dở chết dở, toàn bộ tâm trí của hắn cũng dốc hết vào mặt này. Tới hôm nay lại đột nhiên bị Đường Thiên bắt lại kéo tới kiểm tra đánh giá một nhánh binh đoàn chưa từng nghe nói, còn là mua được!

Danh tướng Đường Sửu đại nhân trông nhàn rỗi thế sao?

Đường Sửu trong lòng vô cùng phẫn nộ, song hắn căn bản không cách nào cãi lệnh Đường Thiên. Người vẫn tới, nhưng tâm trạng cực kỳ tệ hại.

Về phận tự xưng thống soái đệ tam, cho dù Đường Sửu tự tin thành tựu tương lai tuyệt đối không dưới Binh đại nhân, hắn cũng tuyệt đối không dám tranh quyền với phu nhân của ông chủ, hừ, cả Binh đại nhân cũng không dám!

Tạ Vũ An và Bạch Việt quay sang nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play