Đại công tử tới nhà bái kiến, rất nhiều người không khỏi á khẩu.

Thế cục Bạch Sa Châu trong lòng mọi người đều rõ như gương sáng, đại công tử tới đây là cầu viện. Tuy không biết đại công tử cùng Mãnh Nam rốt cuộc nói chuyện gì, thế nhưng mọi người cũng có thể suy đoán đại khái. Mãnh Nam có cái gì? Tiền! Bên cạnh Mãnh Nam tuy cũng có vài tinh nhuệ, thế nhưng chút người này rõ ràng không thể ảnh hưởng gì tới thế cục, điểm duy nhất đại công tử cần nhờ chỉ có tiền, ai cũng cần tiền.

Khoản trao thưởng ngất ngưởng khiến tất cả mọi người đều tin gã là một cường hào, hơn nữa còn không phải loại cường hào bình thường.

Không thấy dáng vẻ siểm nịnh cả ngày của Từ Tấn à? Chưởng quầy Từ Ký còn tới lấy lòng, ai sẽ hoài nghi năng lực tài chính của hắn?

Thế nhưng ai cũng biết sau chuyện này Mãnh Nam sợ rằng hoàn toàn bị Hà Anh ghi hận rồi, song phương không còn chỗ trống hòa giải nữa.

Đường Thiên tiễn đại công tử và Lăng Hạ ra tới cửa.

Quay đầu lại thấy sắc mặt lo âu của Hanson, không khỏi kỳ quái: "Vẻ mặt ngươi là sao?"

Hanson do dự một chút rồi nói: "Đại nhân có điểm không biết, Hà Anh là Nhu phu nhân liên hợp đã vài năm, thực lực đại công tử bị cắt giảm rất lớn, mọi người đều nói đại công tử sợ rằng không chống đỡ nổi bao lâu. Giờ bảy phần mười số thế gia trong châu đều đã quy phục Hà Anh."

Hắn lăn lộn tại thành Bạch Sa đã nhiều năm, các đường tin tức cũng nhiều, mấy năm nay song phương tranh đấu, há có thể không biết gì.

Đường Thiên ồ lên một tiếng: "Như vậy à?"

"Đại nhân minh giám!" Hanson vội vàng nói: "Nếu không phải Tác Bỉ đại nhân vẫn ủng hộ đại công tử, sợ rằng đại công tử đã sớm. . ."

Đường Thiên thản nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi cho rằng Hà Anh sẽ bỏ qua cho chúng ta?"

Hanson im lặng, hắn trước nay chưa từng gặp Hà Anh, thế nhưng bên ngoài lời đồn liên quan tới Hà Anh nhiều vô số kể. Lòng dạ hẹp hòi, tàn bạo vô độ vân vân, không ai không biết, nghĩ tới mâu thuẫn giữa Hà Anh và đại nhân, Hanson cảm giác đề nghị của mình thật ngu đến mức không còn thuốc chữa.

"Không sao không sao, chỉ tham gia một buổi tiệc mà thôi." Đường Thiên không phản đối.

Lần này đại công tử tới muốn mời Đường Thiên tham gia một bữa tiệc do Châu chủ tổ chức. Gần đây Bạch Sa Châu tập hợp đại lượng quyền quý các châu, mà Châu chủ vẫn ẩn sâu trong phủ không lộ diện, cuối cùng vẫn quyết định tổ chức một bữa tiệc cỡ lớn.

Vì thế, để thêm phần long trọng, buổi tiệc lần này quyết định đặt ở lâm viên Bạch Sa châu, đây là lâm viên tư gia của Châu chủ.

Tham gia buổi tiệc gì đó, Đường Thiên chẳng hề để ý.

Đường Thiên đang nghĩ tới chuyện khác, Richard điều tra mười ba gia tộc đã có manh mối. Mười ba gia tộc ngoại trừ một phần tới Tây Vực, có bảy tộc tới Kim Châu, năm tộc khác đều ở Bạch Sa Châu.

Càng khiến Đường Thiên bất ngờ là địa vị của năm tộc này tại Bạch Sa Châu cực kỳ siêu nhiên. Bọn họ vừa tới Bạch Sa Châu lại gặp đúng lúc Bạch Sa Châu gặp phải hải tặc vây công, năm tộc liều mạng hiệp trợ Bạch Sa Châu đẩy lùi hải tặc, cũng được Châu chủ phong thưởng. Mà năm tộc sau đó mai danh ẩn tích, tuy người có công lớn nhưng lại không bộc lộ ra, ngược lại mượn quyền thế dọn dẹp sạch mọi manh mối.

Đường Thiên bỏ tiền không chút phí phạm, Rc vẫn tìm được một số manh mối cực kỳ quý giá. Những manh mối này đặt trên tay người khác có lẽ mơ mơ hồ hồ, thế nhưng trong tay người quanh năm nghiên cứu như Richard lại khiến hắn cực kỳ phấn chấn, nhanh chóng khóa chặt thân phận năm tộc.

Năm tộc giấu tài đã nhiều năm, thực lực hiện tại không thể coi thường.

Đường Thiên đau đầu nhất là không biết nên tiếp xúc với năm tộc thế nào. Năm tộc có biết tới sự tồn tại của Thiên Lộ không? Nếu không biết nên giải thích với họ ra sao? Bọn họ có tin không? Như vậy có bại lộ bản thân hay không?

Một loạt vấn đề khiến Đường Thiên cực kỳ đau đầu.

Mà khiến hắn lo lắng nhất chính là làm bại lộ bản thân. Nếu Quang Minh Châu biết mình tới từ Thiên Lộ vậy sợ rằng bọn họ sẽ dùng bất cứ giá nào bắt giữ bọn họ. Bọn họ giờ còn rất nhỏ yếu, tình cảnh sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Năm tộc có thể có ý đồ với Thiên Lộ hay không?

Lúc bắt đầu, gã chỉ nghĩ song phương có chung kẻ địch, thế nhưng giờ mới phát hiện suy nghĩ của mình quá đơn giản.

Gã lắc đầu một cái, vấn đề phức tạp như vậy nên để chú già Binh, Hạc, đám người đầu óc tốt đi dộng não. Gã căn dặn Richard đừng để lộ.

Không biết nhóm chú già Binh ở Thương Châu ra sao rồi? Đường Thiên thầm nghĩ.

Bộ Tử Phi nhìn doanh tiên phong chỉ còn hơn mười người trước mặt, sắc mặt hắn tái xanh. Ahứn không hề có ý khinh địch, không ngờ tới chiến trường mới phát hiện kẻ địch còn đáng sợ hơn tưởng tượng của mình.

Chẳng qua chỉ ba người lại gần như diệt sạch doanh tiên phong. Long Nam vừa đối mặt đã bị trọng thương, điều này khiến tinh thần doanh tiên phong chìm tới tận đáy vực.

Long Nam thực lực mạnh mẽ vô song, cách cảnh giới bạc chỉ nửa bước, trên chiến trường tuyệt đối là hãn tướng, nhưng đối phương chỉ dùng một kiếm đã khiến hắn trọng thương.

Nếu không nhờ Bộ Tử Phi thấy tình hình không ổn, khẩn cấp tìm đến, Lý Nhược có thể sống sót hay không cũng thật khó nói.

Nhưng cho dù như vậy, doanh tiên phong vẫn tổn thất nặng nề, hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những binh lính gương mặt bất giác hiện vẻ sợ hãi. Doanh tiên phong là đám người hung hăng càn quấy đứng đầu binh đoàn số bảy, cũng là đám người có thực lực mạnh nhất, bọn họ là tiểu đội sắc bén nhất binh đoàn số bảy, chiến công hiển hách.

Nhưng hiện tại, đối phương chỉ có ba người, lại giết bọn họ tới hoa rơi nước chảy.

Long Nam sắc mặt tái nhợt, cực kỳ khiếp sợ và kinh hãi, không ai hiểu rõ hơn hắn vừa rồi nguy hiểm tới mức nào. Công kích tâm thần quỷ dị khó phòng, kiếm khách lĩnh ngộ pháp tắc, ánh thương xối xả như mưa sao nhưng không ai ngăn cản nổi. Ba người này, bất cứ ai cũng là cao thủ trong cao thủ, so với hắn chỉ hơn không kém.

Cao thủ như vậy một lượt xuất hiện ba người, hơn nữa còn phối hợp cực ký ăn ý, rốt cuộc lai lịch đối phương ra sao?

Trong lòng hắn chần chờ bất định.

Bộ Tử Phi hít sâu một hơi, gương mặt khôi phục trấn định, hắn bỗng có dự cảm, trận chiến này chắc chắn không thoải mái. Thế nhưng điều này cũng không khiến hắn nhụt chí, ngược lại khơi gợi đấu chí của hắn. Tôn Kiệt có Tôn gia làm hậu thuẫn, hắn không có. Bộ Tử Phi xuất thân thường dân, hắn có thể lên tới chức vị này tất cả đều dựa vào quân công chân chính.

"Xuất phát!"

Trận hình binh đoàn số bảy tỏa ra giữa không trung, như áng mây đen, xuất phát về phía Sâm Lâm Kiếm Bảo. Bộ Tử Phi đã thăm dò đầy đủ, sớm biết vị trí sào huyệt đối phương, tuy không hiểu vì sao đối phương lại xây dựng cứ điểm tại một bãi sông chim không thèm ỉa.

Dọc đường hành quân cực kỳ cẩn thận, do thám như nước chảy không ngừng tra xét tình hình bốn phương.

Không hề có đánh lén như trong dự đoán, toàn bộ binh đoàn số bảy cùng thở phào một hơi.

Nhưng khi bọn họ tới nơi, thấy Sâm Lâm Kiếm Bảo nguy nga tráng lệ, tất cả không khỏi hít một hơi lạnh.

Kiếm Bảo cao chót vót, tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh kiếm nhắm thẳng bầu trời, lít nha lít nhít, sát ý lạnh thấu xương.

Toàn bộ binh đoàn số bảy chìm vào tĩnh lặng quỷ dị.

Bộ Tử Phi thất thần, quy mô cứ điểm trước mặt hoàn toàn khác so với tình báo. Đây không phải cứ điểm, đây là một quần thể cứ điểm, toàn bộ nơi đó là một vùng ánh sáng liên kết lẫn nhau.

Quần thể cứ điểm quy mô như vậy tuyệt đối không thể là công sức trong một ngày. Bộ Tử Phi chỉ hận không thể chém sạch nhân viên tình báo phe mình, cả quần thể cứ điểm khổng lồ như vậy chẳng lẽ hô biến cái là ra?

Chiến tranh hóa thành cường công mà hắn không muốn nhất, thực lực binh đoàn số bảy tuy mạnh mẽ, thế nhưng chiến tranh công thành không phải ưu thế của bọn họ. Nếu là cứ điểm bình thường, hắn cũng không mấy lo lắng, thế nhưng quần thể cứ điểm như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ vướng tay vướng chân.

"Lập trại!"

Bộ Tử Phi nhanh chóng đưa ra quyết định, trước mắt là quần thể cứ điểm hắn chưa từng thấy, trước hết quyết định quan sát thăm dò một phen đã, quần thể cứ điểm này chỉ có vẻ ngoài hay còn ẩn giấu điều gì.

Hắn không thể lùi lại, thế nhưng hắn có đủ kinh trì, trình độ đối phương rõ ràng khiến người ta kinh ngạc.

Trong Sâm Lâm Kiếm Bảo, nhóm của Binh đang quan sát kẻ địch.

"Là binh đoàn số bảy." Người nói là binh lĩnh cũ được chọn từ binh đoàn số ba mươi sáu, hắn sắc mặt nghiêm nghị: "Chủ tướng binh đoàn số bảy là Bộ Tử Phi, tính cách cẩn thận, kỷ luật sâm nghiêm, trình độ cực cao, binh đoàn số bảy là binh đoàn cấp bạc, rất được chú trọng. Bộ Tử Phi không có bối cảnh gì, dùng quân công cứng rắn đi tới bước này. Trước đây thuộc hạ có nghe nói, nếu không phải Bộ Tử Phi không có gia thế, nói riêng thực lực có thể bước lên vị trí thứ ba."

Mọi người không khỏi gật đầu, thực lực Bộ Tử Phi rốt cuộc mạnh nhường nào còn không biết, thế nhưng xem ra quả thật là tinh nhuệ.

Hạc quay sang nói với Binh: "Thật sự không cần báo lại với Đường thần kinh?"

"Nói với hắn, hắn chạy về được à?" Binh không buồn quay đầu lại nói: "Hắn ở bên kia cũng có chuyện quan trọng, thực lực hương đoàn Bảo Quang quả thật không bằng đối phương, thế nhưng nếu trong Sâm Lâm Kiếm Bảo còn bị một nhánh binh đoàn giết chết, ta thà đập đầu tự sát."

Lời này của Binh cực kỳ hung hăng song mọi người ở đâu không ai cho rằng mạnh miệng. Bản thân hắn là danh tướng, hễ đã ra tay hoàn toàn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trình độ cao tới mức kẻ ngạo mạn như Đường Sửu cũng phải tự nhận không bằng.

Huống hồ còn có Sâm Lâm Kiếm Bảo.

Quần thể cứ điểm Sâm Lâm Kiếm Bảo tập hợp tâm huyết của Sylar, dùng hắc kim xây dựng, bí bảo trấn thủ, kết thành Bảo thành. Cho dù Binh mắt cao hơn đầu cũng không muốn tới liều mạng với cứ điểm như vậy.

Chắc chắn tới mức chạm phải là vỡ đầu chảy máu.

Hơn nữa bên trong Sâm Lâm Kiếm Bảo nhân lực sung túc, hắn không cần lo lắng đối phương vây nhốt. Mấy ngày qua huấn luyện hương đoàn Bảo Quang, hắn làm rất chặt tay, hiệu suất đồng bộ rốt cuộc cũng miễn cưỡng đạt tới mức hợp lệ mà Binh đề ra.

Binh đoàn Bảo Quang hiện tại, Binh cũng không mấy hy vọng, thế nhưng dùng vào việc thủ thành hắn cũng tương đối yên tâm.

Hắn đang suy nghĩ vấn đề sâu xa hơn, hắn hỏi qua, tại Phồn Tinh Châu chỉ có tám binh đoàn cấp bạc, binh đoàn thứ tám của Tôn Kiệt bị hủy diệt chỉ khiến Phồn Tinh Châu hơi đau lòng, nhưng nếu binh đoàn thứ bảy của Bộ Tử Phi lại bị diệt, vậy quả thực đã thương tổn tới tận gân cốt. Binh đoàn cấp bạc tinh nhuệ nhất bỗng chốc tổn thất một phần tư, đây không chỉ là đau lòng nữa rồi.

Đến lúc đó, Phồn Tinh Châu sợ rằng không có thời gian quản bọn họ, số kẻ nhân lúc cháy nhà hôi của chắc chắn không ít. Sâm Lâm Kiếm Bảo sẽ thu được đủ thời gian nghỉ ngơi, hắc kim quý giá có thể đem lại cho họ đủ của cải, Đường Thiên mua hai nhánh binh đoàn, U Châu Quỷ Kỵ của Thạch Sâm cũng được bù đắp đầy đủ, lúc đó thực lực bọn họ sẽ tăng vọt về chất.

Khoảng thời gian này là thời gian quan trọng nhất đối với Sâm Lâm Kiếm Bảo.

Phải nghĩ cách, khiến binh đoàn số bảy nằm lại tại đây.

Binh vuốt cằm suy tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play