Lăng Húc nhìn hai người trước mặt, híp mắt lại hỏi: “Các ngươi muốn học thương pháp của ta?”
Hai người Âu Dương Thạch và Trác Ngạn đứng thật thẳng.
Lăng Húc bây giờ không còn là tên thiếu niên non nớt năm xưa rồi. Chinh chiến liên tục nhất là đơn thương độc mã tại Bắc Đẩu, bền bỉ chém giết với mấy tên thánh giả đã làm cho hắn cường đại hơn nhiều. Hai tên Âu Dương Thạch và Trác Ngạn đứng trước mặt hắn đều cảm thấy tim gan run rẩy. Lăng Húc như sát thần từ địa ngục ra, sát khí quanh người tràn ra bốn phía.
Vẻ sùng kính giàn dụa trên mặt hai người, sát ý trên người Lăng Húc đậm như rượu nhưng không có vị thô bạo khát máu.
Bị ánh mắt Lăng Húc đảo qua, hai người cảm thấy chột dạ nhưng vẫn không lùi bước. Trải qua nhiều khó khăn gian khổ mài dũa ý chí làm nội tâm họ kiên định.
Âu Dương Thạch thẳng lưng, lớn tiếng hô: “Thỉnh đại nhân nhận chúng ta!”
“Tại sao ta phải dạy các ngươi?” Mặt Lăng Húc lạnh tanh.
Âu Dương Thạch có tính cách thành thật chợt sửng sốt, sao lại hỏi cái này. Ừ đúng, sao Lăng Húc đại nhân phải dạy bọn họ? Bọn họ với Lăng Húc một không quan hệ họ hàng hai không gốc gác, thậm chí còn là đệ tử thế lực đối đầu, sao Lăng Húc đại nhân phải dạy bọn họ?
Trác Ngạn im lặng nãy giờ bỗng mở miệng: “Vì Ngân sương kỵ không thể chỉ có một!”
Ngân Sương kỵ...
Lăng Húc nheo con mắt lại, khí thế rồi đột nhiên trở nên sắc bén, hai người thở nặng nề, thân thể hơi hơi run rẩy. Thực lực của bọn họ đứng trước Lăng Húc thật bé nhỏ không đáng kể.
Sắc mặt Trác Ngạn mặc dù có chút trắng bệch, nhưng mà y cố lấy dũng khí: "Đại nhân, chỉ có Ngân Sương kỵ mới có thể trọng tổ Bạch Dương! Chỉ có Ngân Sương kỵ mới có thể trọng tân vinh quang mà Bạch Dương đã mất lâu rồi! Đại nhân, thời cơ trùng kiến Ngân Sương kỵ đã đến rồi!"
"Trùng kiến Ngân Sương kỵ hả?" Lăng Húc nhìn hai người, cười nhạo: "Chỉ với hai người các ngươi mà đòi trùng kiến Ngân Sương kỵ?"
Sắc mặt Âu Dương Thạch và Trác Ngạn tức thì đỏ bừng.
"Đại nhân, thỉnh đừng nên coi thường người!"
"Đại nhân, cho dù khảo nghiệm gì đi nữa chúng ta cũng nhận!"
Lăng Húc từ chối: “Chờ các ngươi vượt qua huấn luyện tân binh rồi hẵng nói. A, quên không nói cho các ngươi, huấn luyện tân binh Đại Hùng tinh là tàn khốc nhất, chuyện chết là bình thường, không làm được đừng nên miễn cưỡng.”
Thấy vẻ mặt hai người kích động, Lăng Húc không cho hai người có cơ hội phản bác bèn gọi hộ vệ đưa hai người tới doanh tân binh.
"Lăng đại ca, ca muốn thành lập Ngân Sương kỵ thật sao?" Duy Duy An (Viviane) tò mò dò hỏi.
"Không biết." Lăng Húc nghĩ một, lẩm bẩm: "Lão sư đại khái sẽ hi vọng ta làm như vậy, nhưng chòm Bạch Dương ta khôngcảm giác quyến luyến như quê hương, ta không nguyện ý thủ hộ chòm Bạch Dương. Ai, ta đi tìm Đường thần kinh đã, dứt khoát phải bảo hắn đánh chiếm cho được chòm Bạch Dương, nếu được thế thì nhất cử lưỡng tiện."
Nhưng vào lúc này, bí bảo thông tin rung lên.
"Đường thần kinh kêu mọi người tập hợp." Lăng Húc hừ một tiếng: "Đứa khốn khiếp này lại muốn nảy ra thủ đoạn funny nào đây? Đi thôi, vừa lúc tìm hắn đánh một trận."
Chiến ý trong hắn dâng trào.
Bên trong viện, xuân ý nảy nở, cành hoa rung động, chiếu trúc, chén trà, bàn đá, Hạc ngồi ngay ngắn, miệng nở nụ cười: “Lâu rồi không gặp Tiểu Đóa, Tiểu Đóa càng ngày càng đẹp."
Tiểu Đóa tươi cười: "Cảm tạ điện hạ khích lệ!"
Mấy cô gái dung mạo diễm lệ ngồi quanh Tiểu Đóa. Các cô ngồi với Hạc điện hạ nho nhã ôn hòa thì cảm thấy sung sướng, một cô lên tiếng: “Đây là trước lúc xuất hành, bệ hạ đã dặn dò chúng ta phải đưa lời với điện hạ, hình như có chỗ khó xử, Xạ Thủ tọa mãi mãi hậu thuẫn cho điện hạ.”
Cô gái này tên là Nghê Vũ Hồng, là nhân vật có thực quyền tại Xạ Thủ tọa, rất được Thiên Hậu tin tưởng.
Hạc hơi hơi khom người biểu hiện biết ơn: "Thay ta cảm tạ di mẫu*."
*di mẫu: chị em gái của mẹ.
Bây giờ Hạc ngày càng thành thục, tâm tính ôn hoà, lòng dạ rộng rãi hơn trước rất nhiều. Được dì tỏ thiện ý, hắn cũng không biểu hiện lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm, mà mỉm cười cảm tạ.
Đệ tử Hạc phái cuồn cuộn tiến vào Đại Hùng tinh, thậm chí đại trưởng lão còn đang lo ngại Hạc phái dời đến Đại Hùng Tinh. Hoàn cảnh tu luyện ở Đại Hùng tinh tốt hơn Thiên Hạc tọa không biết bao nhiêu lần. Không chỉ mỗi Hạc phải mà Thượng Quan gia chòm sao Anh Tiên đã di chuyển sang Đại Hùng tinh.
Danh vọng của Hạc trong Hạc phái đã không có ai sánh bằng. Hắn là vị thánh giả thứ hai sau Hạc chân nhân của Hạc phái, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế lại là nhân vật hạch tâm của Đại Hùng tinh. Trước đây chẳng ai dám tưởng tượng như thế cả.
Sự tán thưởng trong mắt Nghê Vũ Hồng càng đậm, biểu hiện khí độ phong phạm của Hạc điện hạ ra ngoài quả thực không thể chê. Cô theo Thiên Hậu đã lâu nên hiểu ý nghĩ của Thiên Hậu một chút. Thiên Hậu cả đời không gả cho nhà nào, không con nối dõi nên rất chăm chút cho chắt nhi này. Hai năm qua Hạc biểu hiện đủ để chứng minh năng lực kế thừa Xạ thủ tọa.
Cô cười bảo:”Bệ hạ từng nói, điện hạ là đại diện cho tương lai. Ta từng vấn vương mãi trong lòng, giờ tận mắt thấy điện hạ mới biết bệ hạ anh minh. Tương lai Xạ Thủ tọa ở trong tay điện hạ nhất định sẽ rực rỡ hơn hẳn.”
Mấy người xung quanh tỏ ra kinh sợ, tuy là lời đồn Hạc điện hạ nắm lấy Xạ Thủ tọa không phải là tin gì mới nhưng từ chính miệng Nghê Vũ Hồng nói thì khác một trời một vực.
“Di mẫu đề cao chất nhi quá rồi.” Nụ cười vẫn còn trên mặt Hạc, khéo léo đáp lại: “Di mẫu còn khỏe mạnh trẻ trung, chuyện này hẵng còn sớm lắm. Hơn nữa ta đang rất thoải mái ở Đại Hùng tinh, chưa nghĩ đến nơi khác.”
Nghê Vũ Hồng nhìn thật sâu vào mắt Hạc, nói ý vị sâu xa: “Dù Đại Hùng có tốt thì điện hạ vẫn không phải là người đứng đầu. Mà ở Xạ Thủ tọa chỉ ba năm năm nữa thì điện hạ có thể một tay chuyển càn khôn.”
Hạc mỉm cười: “Sao cứ phải đứng đầu làm chi? Ý nguyện bình sinh của Hạc chỉ là chấn hưng Hạc phái, tìm một chỗ tốt để Hạc phái sinh tồn. Hiện tại đã được như mong, thậm chí còn vượt quá cả tưởng tượng, sao ta còn chưa thỏa mãn?”
Nghê Vũ Hồng còn muốn thuyết phục thì Hạc đã khoát khoát tay: “Nghê di không cần khuyên nữa. Lòng Hạc không chí lớn, không có chí khí nhân vương. Một bước tới Đại Hùng bây giờ rất không dễ, có thể nói tấc đất tấc huyết. Mọi người kề vai chiến đấu, đồng tâm hiệp lực, sức như thành đồng mới có tình huống hiện nay. Ở đây, Hạc cùng mọi người cùng chiến đấu, cùng bị thương, chưa từng có ý nghĩ bỏ đi. Xạ thủ tọa dù tốt nhưng không phải vùng đất để Hạc thủ hộ.
Chúng nữ yên lặng.
Bí bảo thông tin trên người Hạc rung lên. Hạc liếc qua bèn ngẩng đầu nói với chúng nữ: “Xin lỗi, Đường thần kinh tìm ta nghị sự, xin lỗi không tiếp được nữa.”
Nghê Vũ Hồng gượng cười bảo: “Chính sự quan trọng!”
Hạc thi lễ với mọi người, nhanh chóng đi ra.
Trong phòng họp, Hạc, Lăng Húc, Tỉnh Hào, Ma Địch, Đinh Mạn Nhĩ dẫn đầu thánh bộ chúng, A Mạc Lý, Hàn Băng Ngưng từng người nối đuôi nhau mà vào, nhưng mỗi người đi vào phòng họp, ánh nhìn giữa gian phòng, mỗi người đều sững cả lại.
Giữa phòng họp chất đống một đống hồn bảo.
Thần tình mọi người có chút hoảng hốt, Tỉnh Hào trấn định nhất cũng thoáng thất hồn lạc phách. Từ lúc bước vào phòng họp ánh mắt hắn dính chặt không rời hồn bảo ở chính giữa là cây hắc kiếm kia.
“Gọi mọi người tới đây là để chia của… Không không là chia chiến lợi phẩm!”
Thanh âm Đường Thiên đập vào tai mọi người có vẻ xa xôi, như từ trên mây vọng xuống. Ai ai cũng như đang dẫm phải chăn bông, chân cứ nặng trình trịch.
Đường Thiên đứng bên cạnh đống hồn bảo, như gian hàng đồ cũ.
“Tỉnh Hào đại ca, thanh thánh huyết ẩm cho ngươi!” Đường Thiên ném thanh hắc kiếm cho Tỉnh Hào không chút do dự. Tỉnh Hào vô thức cầm lấy, kiếm vừa tới tay một luồng kiếm ý chạy thẳng vào tim. Hắn giật thót như mùa đông bị dội một gáo nước làm cho tinh thần tỉnh táo lại.
Kiếm ý mạnh thật!
Trên mặt Tỉnh Hào hiện lên nỗi vui mừng như điên không kiềm chế được. Với bất cứ một kiếm khách nào, nỗi niềm yêu bảo kiếm đều là từ tâm phát ra.
Thanh kiếm này là thanh kiếm duy nhất Quỷ Ngô tiền bối giữ lại.
Thân kiếm ngăm đen có phong cách cổ xưa, nặng nề không có mũi kiếm, trên thân khắc hai hàng chữ nhỏ: “Thánh huyết bão ẩm, phương tri vị*”
*Uống no thánh huyết mới cảm nhận được.
“Thanh Thánh huyết ẩm rất có lai lịch. Xa xưa có một vị kiếm si ngang trời xuất thế, tung hoành Thiên lộ, đi khắp nơi khiêu chiến thánh giả, chưa ai đỡ được quá mười chiêu, danh tiếng vang dội. Những thánh giả bại trong tay ông âm thầm liên kết với nhau bố trí cạm bẫy phục kích, kết quả là bị ông chém một lúc ba mươi người rồi thong dong bỏ đi, chẳng ai dám truy kích. Thanh kiếm này chính là nó, uống no máu thánh giả, từ đó về sau được gọi là Thánh huyết ẩm tức là chỉ uống máu Thánh giả.”
Tỉnh Hào cực kỳ kích động, hắn vuốt ve thân kiếm trong lòng tự dưng hiện lên bóng lưng cao ngạo của người kiếm khách tuyệt thế kia. Hắn biết chuyện này, vị tiền bối kia không để lại tên mà chuyện này cũng là đề tài cấm kỵ không được tường tận. Lúc đó Quang Minh võ hội cũng có tham dự, chỉ cần đôi lời vài câu đã làm cho hắn có thể lãnh hội phong thái vị kiếm khác tuyệt thế rồi.
Đường Thiên nói một hơi xong liền cầm đôi cánh như thủy tinh ném cho Hạc.
Cầm trên tay nhẹ như không, mỗi một phiến linh vũ đều trong suốt như nước, bên ngoài trôi nổi một tầng nhàn nhạt quang mang rực rỡ nhưng Cánh tỏa ra ba động năng lượng không phải là mạnh nhưng nhịp điệu đặc biệt kích thích trực tiếp tiếng lòng của Hạc.
‘Đôi cánh này hình như tên là Thiên ma vũ, là hồn bảo từ Đông phương xa xôi truyền lưu, chuyện khác ta không biết. Tiểu Hạc tử Hạc phái truyền thừa có căn nguyên từ Đông phương, ta thấy Thiên Ma vũ hẳn thích hợp với ngươi. Vậy mà Đông phương cũng có hồn bảo, thật làm cho người ta tò mò.”
Trong lòng Đường Thiên âm hiểm nghĩ rằng, hừ hừ, Tiểu Hạc tử mà đeo đôi cánh vào hẳn đẹp tới mức nữ nhân đố kị.
Sau này đá thẳng tiểu Hạc vào hàng ngũ nữ nhân thì không một ai đẹp trai hơn thần thiếu niên được!
Hạc đã hoàn toàn trầm mê vào thiên ma vũ sâu thẳm thâm thúy vận luật cực kỳ thần bí. Chân lực trong cơ thể Hạc tự nhiên lưu chuyển theo cái vận luật này.
“Tiểu Húc húc, cái khối Ngân Sương dương giác ấn chắc chắn là của ngươi. Nghe đồn chỉ thủ lĩnh Ngân Sương kỵ mới có thể nắm giữ, khẩu vị Quỷ Ngô tiền bối cũng tạp nham, sao cái gì cũng giữ…”
Đường Thiên tự nói với mình, ném cho Lăng Húc Ngân Sương dương phù.
Ngân Sương dương giác ấn...
Đầu óc Lăng Húc trống rỗng, vô thức mà cầm lấy Ngân Sương dương giác ấnĐường Thiên ném tới. Cái con dấu nàynhìn qua không có gì đặc biệt, dương giácthẳng tắp như kiếm, mặt ấn hình tròn có khắc huy chươngNgân Sương kỵ.
Lăng Húc biết nó trân quý, Ngân Sương dương giác ấn, binh phù của Ngân Sương kỵ, là tượng trưngquyền lực Ngân Sương kỵ, chỉ có thủ lĩnh Ngân Sương kỵ mới có tư cách chấp chưởng.
Ngân Sương dương giác ấn bỗng nhiên sáng lên quang mangyếu ớt, bỗng dưng hóa thành một đạo ngân quang chìm vào trong cơ thể Lăng Húc.
Đường Thiên chẳng có thời gian lý hắn, tiếp tục đại hội chia của.
Bên trong Năng lượng lô, Tiểu Nhị rơi lệ, lòng như đao cắt...