Phó Tử Hồng nhìn thấy những đệ tử ngoại võ tràng này, vẻ lo âu trong mắt càng nặng, chỉ có khi thấy nhóm của Đinh Thần, sắc mặt mới hơi hòa hoãn này. Nhóm người này tinh thần xuất sắc hơn hẳn, nàng quyết định sắp xếp nhóm của Đinh Thần vào một vị trí quan trọng, không ngờ lại là chỗ tường Đường Thiên vừa sửa.
Trong phủ thành chủ khắp nơi rối loạn, mọi người cần thời gian quen thuộc khu vực của mình, Đường Thiên kinh ngạc phát hiện Phó Tử Hồng làm việc khá lão luyện, chỉ huy ngay ngắn rõ ràng.
Đường Thiên vờ vịt theo sau quen thuộc hoàn cảnh, nơi này không phải trại tu luyện, không thể để cho gã một phòng tu luyện riêng biệt. Điều này khiến Đường Thiên hơi khổ sở, vài ngày qua gã vẫn thử lĩnh ngộ ngọn lửa ma quỷ quái lạ kia.
Đương nhiên, thứ này đã không phải là Ma Quỷ Hỏa của Uy Liêm, thế nhưng Đường Thiên cũng lười đổi tên.
Có điều Đường Thiên cũng không dám lười biếng, tuy gã đã trà trộn vào phủ thành chủ, thế nhưng xét tình hình hôm qua, lúc nào cũng có thể có Thánh giả đánh lén. Những Thánh giả đó căn bản không buông tha ai cả, nếu không cẩn thận chơi mất cả mạng của mình, vậy có muốn khóc cũng không được.
Phủ thành chủ được xây dựng hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn cứ điểm, khắp nơi đều có phòng hộ. Thấy Phó Tử Hồng không có mặt, Binh bèn chiếm luôn quyền, chỉ huy Đinh Thần bắt đầu bố trí. Đối với Binh, chỉ liếc mắt cái là biết nên làm gì để sử dụng những phương tiện này. Binh thậm chí còn rảnh rỗi lệnh Đinh Thần mang mọi người diễn luyện công phòng hai lần. Thế nhưng mọi người cũng biết lúc này đổ thêm chút mồ hôi không khéo đến tối có người đột nhập lại mất mạng, ai nấy đều dốc hết sức diễn luyện.
Quá trình diễn luyện đương nhiên diễn luyện, chỉ hai lần muốn ra hình ra dáng là chuyện không thể.
Đường Thiên bận tới tối tăm mặt mũi, nàng phụ trách bố trí phòng ngự, nhưng nhìn lực lượng trên tay cũng không khỏi thở dài. Lúc trước tốt xấu gì cũng có võ giả hoàng kim, giờ phải đổi thành một đám đệ tử ngoại võ tràng. Dùng một đám pháoo hôi đó chống lại một đám thánh giả, nghe chẳng khác nào chuyện cười. Nhưng nàng biết đây đã là sức mạnh cuối cùng của thành Hàn Cổ, nàng không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Thực lực cá nhân của phụ thân và nhị thúc tuy cường đại, thế nhưng về mặt chỉ huy chiến tranh lại chỉ là người thường.
Nàng cố xốc lại tinh thần, biểu hiện trầm ổn và trấn định, kéo lê thân thể uể oải qua lại dò xét khắp nơi. Tại mỗi vị trí phòng thủ nàng lại cười khổ không thôi, tới cuối cùng bản thân cũng hơi choáng váng ngất ngây.
Thôi cứ cố, nghe mệnh trời vậy, nàng cũng chẳng thể giúp được gì nhiều. Từ rất nhiều năm trước nàng đã được phái tới đóng giữ nơi này, cả phủ thành chủ đều do một tay nàng dựng thành, nàng quen thuộc mọi ngóc ngách nơi đây.
Nơi này nàng từng cho rằng không thể bị công phá, nhưng trận tập kích tối qua khiến nàng hiểu suy nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào. Thánh giả còn cường đại hơn sự tưởng tượng cua nàng, khác biệt hoàn toàn so với võ giả hoàng kim. Nếu không nhờ phụ thân và nhị thúc liều mạng phản kích, phủ thành chủ do nàng hao bao tâm tư xây dựng đã sớm bị đánh hạ.
Không ai trách nàng, mọi người đều lên tiếng an ủi nàng, nàng cũng vẫn mỉm cười trấn định như ngày thường, thế nhưng trong lòng nàng lại đầy u ám và cay đắng trước thất bại. Về phần tử vong, nàng không mấy sợ hãi, nếu đây đã là vận mệnh vậy cứ tiếp nhận thôi.
Tới tây viện, nàng bỗngd ừng bước, ánh mắt bỗng bừng sáng.
Các đệ tử nơi này đang từ từ diễn luyện, tuy nhìn qua rối loạn nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra việc diễn luyện này rất có trình độ. Nàng càng quan sát, trong lòng càng kinh hãi, mỗi cứ điểm nơi đây đều được lợi dụng đầy đủ. Không chỉ có vậy, Phó Tử Hồng thậm chí thông qua vài chỗ bố trí mô phỏng ra vài loại chiến thuật.
Cao thủ!
Tuyệt đối là cao thủ!
"Đinh Thần!" Phó Tử Hồng đột nhiên cao giọng hô.
Đinh Thần đang diễn luyện quên trời đất nghe có người gọi, theo bản năng quay đầu lại, sắc mặt mờ mịt, một lúc sau mới phản ứng lại: "Đại tiểu thư!"
"Nơi này do ai sắp xếp?" Ánh mắt Phó Tử Hồng sắc bén như kiếm: "Đừng nói với ta là ngươi, ngươi không có bản lãnh này!"
Đinh Thần biến sắc, thầm hô hỏng bét.
Đường Thiên thấy bị nhìn thấu bèn đứng dậy nói: "Là ta!"
Phó Tử Hồng thấy gương mặt xa lạ của Đường Thiên, hơi ngạc nhiên: "Ngươi là ai?"
"Ta tên Tất A Sửu." Đường Thiên không chút úy kỵ đón lấy ánh mắt của Phó Tử Hồng.
Phó Tử Hồng gật đầu, nàng không tỏ thái độ gì trước dung mạo xấu xí của Đường Thiên, chỉ vào một trạm gác ngầm nói: "Vì sao lại đặt bảy người ở đây?"
Đường Thiên sửng sốt, đúng lúc này,giọng nói của Binh vang lên trong lòng hắn: "Tính toán ra như vậy."
Đường Thiên vừa hơi chột dạ lập tức đầy khí thế nói: "Tính toán ra như vậy."
"Tính toán ra như vậy..." Phó Tử Hồng trầm ngâm, không khỏi suy nghĩ, một lúc sau ánh mắt nàng bỗng sáng lên. Nàng vốn tinh thông đạo này, được Đường Thiên nhắc nhở, trong lòng nhanh chóng thu được kết quả, con số hoàn toàn ăn khớp.
Nàng đã cực kỳ quen thuộc mỗi góc trong phủ thành chủ, tây viện này lại từng là trọng điểm nghiên cứu của nàng, làm sao bố trí, làm sao sắp xếp sức mạnh phòng thủ, nàng đã từng thử vô số giả thiết. Thế nhưng trạm gác ngầm trọng binh vẫn bị nàng lơ là. Giờ đối phương bố trí như vậy lập tức sinh ra vô số biến hóa trong mắt nàng.
Kết hợp với diễn luyện vừa rồi, nàng lại có lĩnh ngộ mới.
Cao thủ!
Cao thủ chân chính!
Tới lúc này, Phó Tử Hồng đã bội phục sát đất, đối phương hiểu làm sao lợi dụng địa thế, trình độ thâm sâu vượt xa tưởng tượng của nàng.
Phản ứng đầu tiên của nàng là đề phòng, lúc này đối phương trà trộn vào phủ thành chủ, chẳng lẽ có ý đồ? Nội ứng?
Gương mặt Phó Tử Hồng không chút biến sắc, âm thầm dùng bí bảo quét qua một lần, khi nàng phán đoán ra chân lực của Đường Thiên không khỏi thở phào một hơi. Trình độ chân lực của Tất A Sửu quá thấp, võ giả tu vi chân lực thấp như vậy căn bản không thể trở thành nội ứng.
Hàng năm võ tràng đều thu nhận một lượng đệ tử ngoại võ tràng như vậy, đại đa số đều là các đơn vị liên quan, không tiện từ chối. Đám người này trình độ thường rất kém, thiên phú bình bình, đã vậy còn tính khí đại thiếu gia. Thi thoảng lại có vài kẻ không đủ thực lực nhưng lại có tài năng ở lĩnh vực khác.
Phó Tử Hồng từng thấy một đệ tử ngoại võ tràng thiên phú hội họa cao tới mức nàng tán thưởng không thôi, tác phẩm của hắn đầy linh khí. Đệ tử ngoại võ tràng này chỉ là không chống được lệnh cha mẹ, bị đưa tới đây tu luyện, thế nhưng vào trại tu luyện vẫn không chịu tu luyện, cả ngày sa vào vẽ vời.
Đệ tử như vậy, võ tràng cũng không can thiệp quá mức.
Trong mắt Phó Tử Hồng, đệ tử tướng mạo xấu xí Tất A Sửu chắc hẳn cũng như vậy.
Phó Tử Hồng dịu dàng thi lễ: "Không ngờ trong ngực A Sửu lại có một giang sơn khác, Tử Hồng bái phục. Tài năng A Sửu hơn ta trăm lần! Mạn phép mời A Sửu tới bố trí toàn bộ phủ thành chủ, không biết A Sửu có nguyện hỗ trợ không?"
"Đáp ứng nàng!" Binh âm thầm giật dây trong lòng Đường Thiên.
"Vì sao? Ta phải tu luyện!" Đường Thiên bất mãn nói: "Lại nói, chúng ta cũng tới vì Lục Phân Nhãn, vì sao lại giúp nàng?"
"Nếu ngươi không giúp nàng, đêm nay phủ thành chủ sẽ bị công phá." Binh cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy ngươi cướp được từ tay người khác sao? Giờ ngươi đang trong phủ thành chủ, người khác ở bên ngoài, ngươi sợ cái gì? Ngươi chặn những người khác ngoài phủ, ngươi lại ở gần nhất, mà cũng phải nói, ngươi thu được sự tin tưởng của bọn họ, khả năng đắc thủ chẳng phải càng lớn ư?"
"Ồ, chú già, ngươi thật âm hiểm!" Đường Thiên nói thầm trong lòng.
Phó Tử Hồng thấy Đường Thiên không nói một lời bèn thi lễ, thành khẩn nói: "Tổ đã hỏng trứng có còn nguyên! A Sửu, van cầu ngươi, xin ngươi giúp cho lần này!"
"Cô bé này không tệ này!" Binh bình luận: "Ít nhất ánh mắt không tệ."
Đường Thiên cảm thấy câu này của chú già Binh sặc mùi đắc chí, có điều lời của chú già cũng rất có lý. Nếu quả thật xảy ra loạn chiến vậy khả năng nhận được Lục Phân Nhãn của mình cũng cực kỳ ít ỏi.
Đường Thiên đã từng thấy thực lực Phó Trọng Sơn, chắc chắn mạnh hơn gã, thế nhưng vẫn bị thương, Dương Hạo Nhiên cũng bị thương có thể thấy đợt tấn công tối qua mãnh liệt tới mức nào!
Ai, rõ là do mang ít người quá. . .
Trong lòng Đường Thiên đầy hối hận, sớm biết thế gã đã mang tất cả mọi người tới, san bằng chòm Lục Phân Nghi…
Được đồi, Đường Thiên cũng cảm giác ý nghĩ của mình không đúng lúc, gã gật đầu, dáng vẻ dửng dưng vậy: "Vậy ta ráng đáp ứng vậy!"
Phó Tử Hồng vô cùng vui vẻ: "Cám ơn A Sửu!"
Còn về vẻ kiêu căng trong lời nói của Tất A Sửu, nàng căn bản không để ý, nàng thân là người đứng đầu một thành, kinh nghiệm quản lý phong phú, biết người có tài hoa như vậy thường tính khí hơi kỳ quái.
Đường Thiên còn muốn tu luyện bèn nói: "Nhân trước khi trời tối, làm xong luôn đi!"
Phó Tử Hồng đương nhiên không phản đối, nàng tự mình đi cùng Đường Thiên, dò xét+B120 lại!
Sau vài nơi, Phó Tử Hồng đã hoàn toàn bái phục, nếu không phải trông A Sửu tuổi tác không lớn, nàng hầu như cho rằng đối phương là lão tướng kinh nghiệm sa trường lâu năm. Vài yếu điểm chỉ hơi biến hóa, uy hiếp gia tăng nhiều, bố trí vài nơi nhìn như tùy ý, nhưng ngẫm kỹ lại không thể không khen ngợi.
Phó Tử Hồng đi sau Tất A Sửu, như một tùy tùng, thi thoảng lại đặt câu hỏi, sắc mặt sùng bái.
Chỗ nào hai người đi qua, các võ giả đều choáng váng.
"Ta không hoa mắt đấy chứ, đó không phải A Sửu trong nhóm của Đinh Thần ư?"
"Không sai, chính là hắn, gương mặt đó có muốn nhận sai cũng khó!"
"Không thể nào! Sở thích của đại tiểu thư thật kỳ quái. . .."
"Trời đất ơi, ta không chấp nhận, không chấp nhận! Đại tiểu thư, nữ thần của ta. . ."
"Không ngờ A Sửu còn có bản lãnh này, ta cảm thấy hắn rất lợi hại, chỗ hắn bố trí vừa rồi các ngươi không cảm thấy khéo léo ư?"
. . .
Bỏ hẳn hai canh giờ, cuối cùng cũng bố trí lại phòng ngự, Đường Thiên nói tới khô cả miệng. Làm cái loa sống cực kỳ khô khan tẻ nhạt. Vấn đề mà Phó Tử Hồng cùng chú già Binh thảo luận, gã hoàn toàn không hiểu, chỉ lặp lại như máy móc.
"Cuối cùng cũng kết thúc!" Đường Thiên như trút được gánh nặng.
Rốt cuộc. . .
Hai mắt Phó Tử Hồng bập bùng ánh sáng, chỉ tốn hai canh giờ mà thu xếp phòng ngự cho cả phủ thành chủ. Mọi chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng cực kỳ chấn động. A Sửu tới đâu gần như không cần phải nghĩ ngợi, thuận miệng chỉ điểm, những lỗ thủng bố trí, những điểm bị lơ là lập tức trở nên rõ ràng.
Mỗi lời góp ý của A Sửu đều khiến mọi người khen ngợi, thậm chí còn có vài chỗ Phó Tử Hồng chỉ nắm được mơ hồ.
"Tốt rồi, ta về đây!" Đường Thiên vẫy tay với Phó Tử Hồng, căn bản không chờ Phó Tử Hồng giữ lại, lập tức biến mất.
Trên thế giới này thật sự có thiên tài ư?
Phó Tử Hồng cảm giác thế giới quan suốt mấy năm nay của mình đã hoàn toàn lật đổ.