"Chúng ta không chờ Lăng Húc và Hạc à?" Tỉnh Hào ngạc nhiên.
Đường Sửu lắc đầu: "Không chờ."
Nhiều ngày qua đi, hắn dã hoàn thành việc biên chỉnh và bổ sung binh đoàn tại thành Diêu Quang. Đặc biệt là đem những người may mắn sống sót của binh đoàn Tam Kình bổ sung vào binh đoàn. Những người này đã từng khổ sở chống đỡ trước bão lốc kiếm của Đường Thiên, đột phá giữa ranh giới sinh tử. Tuy sau đó bị bão lốc kiếm gây thương tích nhưng được cứu trị, cũng đã khỏi hẳn, đây là công của Y Thánh Đinh Mạn.
Những người này cũng không khiến chòm Đại Hùng chú ý, thế nhưng Đường Sửu lại khá coi trọng bọn họ. Dẫu sao họ cũng là lão binh đã trải qua những trận chiến đấu tàn khốc, không phải võ giả bình thường có thể sánh được. Hơn nữa có thể đột phá trong chiến đấu chứng tỏ bọn họ có mong muốn cầu sinh mãnh liệt, đây là phẩm chất tương đối hiếm thấy.
Chòm Kình Ngư hiện tại đã sớm nhập vào chòm Đại Hùng, Cung Khánh bỏ chạy, Đường Thiên cũng không ra tay tàn sát chòm Kình Ngư, người nhà của họ vẫn sống bình an, cũng khiến mâu thuẫn trong lòng những võ giả Kình Ngư này giảm đi nhiều. Đã còn sống, vậy đương nhiên phải suy nghĩ một số vấn đề thực tế, họ đều là trụ cột trong gia đình, Đường Thiên mời chào cũng khiến bọn họ thở phào một hơi kèm theo mong chờ.
Giờ Đường Thiên đang như mặt trời ban trưa, danh tiêng cực thịnh, thời gian quật khởi dẫu ngắn nhưng đã trở thành cường hào một phương.
Hầu như tất cả những võ giả Kình Ngư vừa khỏi đều lựa chọn gia nhập.
Những võ giả Kình Ngư gia nhập khiến thực lực binh đoàn gia tăng rất lớn. Thực lực các võ giả này vốn rất tốt, lại được chiến tranh gột tẩy, thực lực cá nhân đột phá. Trong số họ có rất nhiều người đã gần đạt tới võ giả hoàng kim, có mười người đã lên tới cảnh giới này.
Trong kế hoạch của Đường Sửu, võ giả hoàng kim sẽ trở thành lực lượng trung kiên nòng cốt trong binh đoàn tương lai.
Tỉnh Hào tự biết mình, thực lực cá nhân của hắn tuy mạnh nhưng không hiểu gì về chỉ huy chiến đấu. Hắn gật đầu nói: "Cần ta làm gì?"
Đường Sửu liếc mắt nhìn Tỉnh Hào, trong lòng dâng lên cảm giác tán thưởng, quả nhiên là người đáng tín nhiệm. Giọng nói của hắn vẫn lạnh băng: "Ma Địch sẽ đi cùng ta, thành Diêu Quang phải nhờ các hạ rồi."
"Được!" Tỉnh Hào không nói nhảm: "Cứ giao thành Diêu Quang cho ta."
Đại quân ầm ầm tiến tới.
Ma Địch bay tới bên người Đường Sửu, ấm giọng nói: "Sao lại gấp gáp như vậy? Thánh giả vốn khó đối phó, đường của danh tướng càng không thể vội vàng."
"Ngươi cho rằng ta vì cái hư danh danh tướng?" Đường Sửu cười khẩy: "Ta đương nhiên biết sự lợi hại của Thánh giả, thế nhưng chúng ta nhất định phải chiến thắng Thánh giả. Vì kẻ địch tương lai của chúng ta chắc chắn là Thánh giả."
Ma Địch thông tuệ tới cực điểm, chỉ suy nghĩ một chút là hiểu ý của Đường Sửu, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn thông qua trận chiến lần này tìm phương pháp đối phó với Thánh giả?"
"Không sai." Đường Sửu lạnh lùng nói: "Trận chiến thành Tam Hồn gợi mở khá nhiều cho ta, nhưng ta vẫn muốn xác minh lại suy nghĩ trong lòng. Tất cả chiến pháp đều cần có thực chiến kiểm nghiệm."
Ma Địch than thở: "Nhưng như vậy thương vong..."
"Chỉ cần tìm được phương pháp đối phó với Thánh giả, có trả giá lớn hơn nữa cũng đáng." Giọng nói của Đường Sửu lạnh băng.
Ma Địch nhìn Đường Sửu, thở dài: "A Sửu, ngươi quá lạnh lùng."
Đường Sửu vẫn lạnh băng không nói một lời.
Giờ mới là thời cơ tốt nhất, cho dù thương vong có lớn hơn nữa chòm Đại Hùng hiện giờ cũngc hịu nổi. Nếu không thể khiến binh đoàn tăng trưởng trong thời gian này, không tìm được cách đối phó với Thánh giả, như vậy chiến tranh tiếp theo chòm Đại Hùng sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động, mất đi lực cạnh tranh.
Đây là điều Đường Sửu tuyệt đối không chấp nhận được, cơ nghiệp đại nhân vất vả sáng lập, sao có thể vì chuyện này mà dừng lại?
Phương pháp gia tăng thực lực binh đoàn trực tiếp nhất chính là chiến đấu, những người may mắn sống sót của binh đoàn Kình Ngư chính là ví dụ điển hình nhất. Chỉ có bước ngoặt sinh tử mới dễ dàng khai phá tiềm lực, dẫn tới đột phá. Cầu sinh luôn là bản năng của con người, nếu không phải nhờ bão lốc kiếm, những võ giả Kình Ngư này muốn đột phá không biết còn tốn bao nhiêu thời gian, thậm chí đại đa số bọn họ cả đời không thể đột phá.
Đây cũng là lý do vì sao sau mỗi lần đại chiến cao thủ không những không ít đi mà ngược lại còn nhanh chóng gia tăng.
Ánh mắt Đường Sửu lóe lên vẻ tàn khốc, giới hạn trong lòng hắn là sau trận chiến này chỉ còn lại một phần tư. Chỉ cần một phần tư còn sót lại, nòng cốt của đội quân thép tương lai cũng đủ thành hình.
Tất cả những binh đoàn lưu danh trong sử sách không một ai là huấn luyện ra, tất cả đều nhờ gột rửa của chiến tranh, là bước lên vố số hài cốt, trải qua từng trận thắng lợi.
Đường Sửu thậm chí còn biết trước, thương vong lớn như vậy đại nhân chắc chắn sẽ giận tới tím mặt, bản thân cũng sẽ mất đi sự tín nhiệm của đại nhân, thậm chí bị trị tội.
Nhưng, cho dù không thể lãnh binh nữa, vì đại nhân, vì binh đoàn, cho dù tính mạng bản thân cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Bản thân vốn đã là kẻ ác, không ai thích hợp làm đao phủ hơn hắn.
Những suy nghĩ đó Đường Sửu không nói với Ma Địch. Ma Địch không như hắn, mỗi người đều có sứ mệnh của mình.
Lăng Húc dựa người vào thân cây, thân cây phủ kín rêu xanh, không khí ôn hòa. Thân thể hắn run rẩy, hổn hển, sắc mặt đau đớn, khóe miệng còn lưu lại vệt máu, con mắt màu cam tuy đã mất tiêu cự nhưng vẫn rực cháy.
Cánh tay phải đau nhức tới mức đầu óc hắn trống rỗng.
Vivian nhìn Lăng Húc, cắn môi không nói một lời. Gương mặt đầy anh khí kia vặn vẹo dữ tợn, mồ hôi ròng ròng, trong tiếng thở nặng nề ẩn chứa đau đớn vô tận.
Nàng hỏi Lăng Húc, Lăng Húc không nói cho nàng.
Vivian tâm tư tỉ mỉ, chú ý thấy tần suất phát tác càng lúc càng cao. Lúc bắt đầu là vài ngày một lần, tơi sgiờ hầu như mỗi ngày đều phát tác. Trong lòng cô bé cực kỳ lo lắng, thân thể Lăng Húc đang chuyển biến xấu đi.
Cô bé biết vì sao.
Là vì chiến đấu, vì những trận chiến chấn động tâm linh cô bé. Trước nay cô bé chưa từngt hấy võ giả cố chấp điên cuồng đến vậy. Những dũng sĩ trong tộc đều kém xa Lăng Húc.
Trong cánh rừng rậm rạp này đã bùng phát bảy trận chiến.
Bảy trận chiến, mỗi trận Lăng Húc đều lấy một địch hai. Ban đầu Vivian căn bản không cách nào lý giải, vì lấy một địch hai, Lăng Húc căn bản không chút cơ hội thủ thắng. Mà diễn biến trận chiến cũng đúng như suy nghĩ của cô bé, Lăng Húc bị áp chế toàn diện, không có bất cứ cơ hội nào, chật vật, nguy hiểm.
Lăng Húc dùng thương tích đánh đổi, trốn thoát.
Vivian cho rằng trận chiến đó sẽ khiến Lăng Húc hiểu ra chênh lệch thực lực giữa hai bên,s ong không ngờ chỉ nghỉ ngơi có một ngày, Lăng Húc lại quay người giết vòng lại, lại bại, lại bị thương bỏ trốn!
Cùng một sai lầm, phạm vào hai lần là ngu ngốc.
Nhưng nếu vẫn sai lầm đó mà mắc lại tới bảy lần?
Vivian có làm sao cũng không nói được hai chữ ngu ngốc này, chuyện có ngu ngốc đến đâu nhưng khi nó điên cuồng như vậy, dứ khoát kiên quyết dến thế, tràn ngập ý chí quyết tiến, liều lĩnh như thế.
Vậy, loại ngu ngốc này như có mạch đập cường đại, rừng rực điên cuồng, nó có sự kiệt ngạo hoàn toàn bất đồng với thế giới này, nó cố chấp và sắc bén như mũi thương đâm thẳng vào niềm tin con người.
Trái tim mềm mại của Vivian như bị mũi thương sắc bén đầy niềm tin và chiến ý này xuyên thủng.
Người này... Quả thật là một ngọn lửa sắc bén...
Tiếng thở hổn hển ngừng dần, gương mặt vặn vẹo dữ tợn dần giãn ra, thân thể run rẩy căng thẳng cũng đần buông lỏng ổn định lại, con mắt màu cam khôi phục tiêu cự vốn có.
"Bao lâu rồi?"
Giọng nói của Lăng Húc lộ vẻ mệt mỏi, hắn dựa toàn thân vào mũi thương, không hề nhúc nhích, mặc cho mồ hôi chảy dọc gương mặt mình.
"Một canh giờ." Vivian nói.
Lăng Húc không nói một lời, hắn đang khôi phục thể lực. Những ngày qua chiến đấu không ngừng, thực lực của hắn gia tăng rất nhiều, ngoại trừ lĩnh ngộ về thương pháp ra, một phát hiện quan trọng khác chính là bí mật của ngân hóa.
Chiến đấu sẽ khiến tần suất phát tác của ngân hóa gia tăng kịch liệt, nỗi đau khi ngân hóa cũng không ngừng kéo lên, thế nhưng chỉ cần hắn chịu được, cánh tay của hắn sẽ sinh ra một luồng khí thanh lọc, tiến vào hồn vực của hắn, hắn có thể cảm giác được hồn vực đang trở nên mạnh mẽ!
Trước đây hắn chưa hình thành hồn vực, không thể phát hiện bí mật này của ngân hóa.
Một tiếng đồng hồ sau, thể lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Làn gió thổi tung mái tóc bạc của thiếu nương, gương mặt đầy anh khí đậm chất nam nhi khiến Vivian bỗng thất thần.
Cô bé đột nhiên hỏi: "Lăng đại ca, sao huynh lại cứu muội?"
Lăng Húc liếc mắt nhìn Vivian, biểu hiện mấy ngày qua của cô bé khiến hắn rất hài lòng, yên tĩnh hơn nhiều, hơn nữa cũng khá hiểu chuyện.
Lần này Lăng Húc không im lặng nữa, hắn trầm ngâm nói: "Ta đọc được từ ghi chép của sư phụ, khi nhỏ sư phụ từng được người khác cứu, người đó có hình xăm trăng lưỡi liềm màu trắng giống ngươi."
Vivian giật mình, chỉ vào hình trăng lưỡi liềm màu trắng trên tai: "Lăng đại ca, cái này à?"
"Ừm." Lăng Húc gật đầu.
Vivian lộ vẻ suy tư, đột nhiên la lên thất thanh: "A, chẳng lẽ là ông?"
"Ông?" Lăng Húc sửng sốt.
"Vâng!" Vivian gật đầu: "Ông muội rời Bắc Đẩu từ nhỏ, bọn muội cũng không biết ông đi đâu, rất nhiều năm sau ông mới trở về. Ông còn dẫn theo mẹ của Tiểu Bạch nữa. Ông nói ông cứu một bằng hữu, vật cưỡi của bằng hữu để ông cưỡi, chính là mẹ của Tiểu Bạch."
"Mẹ của Tiểu Bạch?" Lăng Húc hai mắt mờ mịt, xưng hô này khiến trí thông minh vốn ít ỏi của hắn loạn cào cào.
"Tiểu Bạch là một con Kiếm Giác Tuyết Dương rất điển trai đấy." Vivian giải thích: "Muội chưa từng thấy mẹ của Tiểu Bạch, sau khi sinh Tiểu Bạch không bao lâu nó đã qua đời."
Kiếm Giác Tuyết Dương!
Tâm thần Lăng Húc chấn động, con ngươi mở to. Kiếm Giác Tuyết Dương là vật cưỡi tiêu chuẩn của Ngân Sương Kỵ, đã sớm tuyệt tích, giờ Hắc Vũ Kỵ đều dùng Hắc Vũ Linh Dương.
Ngân Sương Kỵ!
Sư phụ quả nhiên là Ngân Sương Kỵ…
Lăng Húc không nhịn được nắm chặt thương bạc, trước đây hắn chỉ suy đoán mà chưa từng có chứng cứ. Thế nhưng lúc này đã có chứng cứ xác thực.
Lăng Húc đột nhiên nghĩ tới một suy đoán, nhịp thở của hắn bỗng hỗn loạn, cố nén kích động hỏi Vivian: "Ông muội rời Bắc Đẩu lúc nào?"
"Ông là người nhiều tuổi nhất trong tộc, giờ đã ba trăm ba mươi tuổi." Vivian giơ ngón tay lên tính toán: "Lúc ông vừa đi là gần ba mươi tuổi, vậy hẳn là ba trăm năm trước."
Suy đoán của Lăng Húc lại được xác minh, hắn dần bình tĩnh lại.
Sư phụ, người chính là Cổ Nam phải không?
"Khoảng ba trăm năm trước, Ngân Sương Kỵ xuất hiện hai thiên tài thương pháp, Cổ Nam và Liên Vũ... Cổ Nam hy sinh, không tìm được thi thể..."