Binh lập tức nhận ra điểm lạ của Đường Thiên, nhắc nhở gã: "Thiếu niên, bình tĩnh một chút!"
Bóng người trước mặt biến mất không còn tăm hơi, lông tóc Tiểu Kim đột nhiên dựng đứng, cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có lập tức bao phủ lấy hắn.
Gương mặt Đường Thiên không chút cảm xúc, thế nhưng trong mắt gã lại phủ đầy lửa giận.
Vừa rồi gã nhớ tới chính mình, nhớ tới khi còn ở học viện An Đức, nhớ tới mình đã đánh bạc năm năm quý giá nhất vì một hy vọng mờ ảo, gã không hối hận, vì hy vọng chính là ước mong!
Không gì quan trọng hơn nó cả!
Vì đó là tôn nghiêm cuối cùng của sinh mệnh, vì đó là không khí mà con người hít thở để sống, vì đó là ánh mặt trời xuyên tan làn sương, vì đó là lý do duy nhất chứng minh cho sự tồn tại của bản thân. Bất luận ngươi bị thế giới này cười nhạo ra sao, bất luận vận mệnh ngươi nhấp nhô khốn khó thế nào, bất luận ngươi giãy dụa cố gắng trong địa ngục, thứ có thể cho ngươi dũng khí, giúp ngươi kiên trì không bị đánh bại chính là lý tưởng nho nhỏ trong nội tâm kia, chính là áng mây hy vọng mờ ảo đó!
Vì sao lại cưỡng ép nó? Vì sao lại đùa bỡn với nó?
Vì sao?
Lấy lý tưởng hy vọng và sinh mạng của họ ra làm trò chơi, không thể tha thứ!
Tuyệt đối. . . Không! Thể! Tha! Thứ!
Sát ý mãnh liệt khiến con mắt Đường Thiên tràn đầy tơ máu, gã nhìn Tiểu Kim thất kinh không chút đồng tình. Gã như tia chớp lao thẳng tới trước ngực Tiểu Kim, tốc độ nhanh tới quỷ mị. Tiểu Kim theo bản năng co cánh tay lại muốn phòng thủ, hai tay đột nhiên đau nhức, hắn như bị một con dã thú va phải.
Rắc, hai tay đều gãy.
Thế xông của Đường Thiên không hề trì hoãn, lao thẳng vào ngực Tiểu Kim, trước khi thân thể hai bên va chạm, cơ thể Đường Thiên khẽ rung rung.
Băng Tự Quyết!
Thân thể Tiểu Kim run rẩy, hắn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Mọi người chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, Tất A Sửu đã hóa thành một luồng tàn ảnh cực kỳ nhanh chóng, xông thẳng vào ngực Tiểu Kim, thân thể Tiểu Kim như bị một quả chùy đánh lên, bay thẳng ra ngoài.
Tiếng nổ "ầm" nặng nề khiến da đầu mọi người tê dại một lúc lâu, đủ để tưởng tượng lực va chạm mạnh tới mức nào.
Thân thể Tiểu Kim còn chưa rơi xuống đất mọi người đã thấy rõ con ngươi của hắn đã mất đi tiêu cự, thân thể dặt dẹo như rắn, cong veo quỷ dị, có thể thấy xương cốt trong cơ thể hắn đều đã tan thành bột mịn.
"Muốn chết. . ." Mộc lão tam vừa sợ hãi kêu lên, Đường Thiên chỉ dùng sức va mạnh, mũi chân điểm lên mặt đất, đùng, tuyết đọng trên mặt đất nổ tung, làm dấy lên bụi tuyết đầy trời, thân hình Đường Thiên gập lại, mang theo tầng tầng tàn ảnh đánh về phía Mộc lão tam.
Một ánh đao yêu dị chói mắt đột nhiên sáng lên trước mặt Đường Thiên.
Ánh đao từ một chia hai, hai chia bốn, bốn chia tám. . .
Chỉ nháy mắt, vô số ánh đao như một cái lưới lớn, Đường Thiên như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đâm thẳng vào tấm lưới lớn này.
Gương mặt Mộc lão tam nở nụ cười tàn khốc, thực lực của Đường Thiên khiến hắn giật mình, vừa ra tay lập tức xuất sát chiêu, không ôm tâm lý may mắn.
Đao Chức Như Mộng!
Chiêu thức này hễ dùng qua hắn chưa bao giờ thất thủ. Hơn nữa lần này ra tay hắn không hề do dự dùng hết chân lực toàn thân, chân lực mãnh liệt tràn vào loan đao.
Loan đao trên tay hắn tuy không phải bí bảo hoàng kim nhưng cũng là vật phi phàm, là bí bảo cấp bạc của chòm Song Như, Ngư Hồ Kỳ!
Bí bảo cấp bạc của Hoàng Đạo là bí bảo cấp bạc cao cấp nhất. Chân lực mãnh liệt dâng trào trên thân đao, thân đao rung lên ong ong mãnh liệt, như vây cá đong đưa trong nước.
Ánh đao chi chít lập tức bao phủ lấy Tất A Sửu, những ánh đao kia như con cá lượn trong nước, cực kỳ linh hoạt, không để lọt chỗ nào.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ như lạc rang vang lên trong lưới đao, nụ cười của Mộc lão tam cứng lại trên mặt.
"Không tốt. . ."
Lời còn chưa dứt, ánh đao mãnh liệt đã hóa thành một tấm lưới ánh sáng, hoa tuyết ầm ầm nổ tung. Mảnh vỡ năng lượng và hoa tuyết đầy trời, một bóng người mơ hồ như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mộc lão tam.
Trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của Mộc lão tam, Đường Thiên dùng một thế cất bước xuất quyền đơn giản nhất, thân thể như lò xo không chút hoa mỹ đánh thẳng vào loan đao trên tay Mộc lão tam!
Cho dù bí bảo bạc cấp hoàng đạo cũng không cách nào chống cự nổi sức mạnh từ nắm đấm này, vết nứt như mạng nhện lan tràn khắp thân đao. Ầm, thân đao hoàn toàn tan vỡ, mảnh vỡ lớn cỡ móng tay bắn vào cơ thể Mộc lão tam như mưa rơi.
Phốc!
Hơn hai trăm tia máu cùng bắn khỏi thân thể Mộc lão tam!
"Chết tiệt!"
Binh tức giận mắng một câu, tới lúc này hắn cũng biết tình hình không thể cứu vãn rồi, Binh và Mầm Mầm cùng bay khỏi thân thể Đường Thiên.
Tiểu Nhị cầm Tinh Thần Tán như một làn sương bay khỏi thân thể Đường Thiên, Tinh Thần Tán trong tay xoay tròn, vô số ngôi sao rơi xuống hóa thành màn cát sáng tối chập chờn bay về phía vài võ giả định bỏ trốn.
Mầm Mầm rơi thẳng xuống đất, gầm gừ một hồi, đột nhiên giẫm mạnh lên mặt đất, như viên đạn pháo bắn khỏi nòng, bắn thẳng lên không trung. Một khắc sau nó xuất hiện sau lưng một võ giả định chạy trốn, nó phình má, xuất quyền.
Thôn Quang Thiết Quyền!
Võ giả bỏ chạy vô cùng sợ hãi, triển khai võ kỹ phòng ngự theo bản năng, thuẫn ánh sáng xanh lam xuất hiện sau lưng hắn!
Nắm đấm nhỏ bao phủ trong hắc ám của Mầm Mầm bắn trúng thuẫn ánh sáng, không tạo nên chút âm thanh nào, phiến hắc ám dễ dàng thôn phệ xuyên thủng. Nắm đấm nhỏ tới mức đáng thương của Mầm Mầm đánh lên lưng đối phương, cảnh tượng rất nực cười.
Nhưng sát theo đó, tiếng ầm nặng nề như tấm thép bị xuyên thủng vang lên. Thân thể võ giả cứng đờ, sau lưng xuất hiện một lỗ máu còn to hơn cả người Mầm Mầm, xuyên thẳng tới trước ngực.
Vẻ mặt võ giả kia cứng lại, thân thể đờ ra.
Từng ánh sao cát của Tiểu Nhị như những don đom đóm lặng lẽ chui vào thân thể vài võ giả, ầm ầm ầm, thân thể đám võ giả nổ tung như khí cầu.
Ánh mắt Đường Thiên lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lý Lương Khâu, nhếch miệng mỉm cười, uy nghiêm kinh khủng.
Tay chân Lý Lương Khâu lạnh buốt, hắn biết mình đá phải cục sắt rồi, cố gắng tự trấn tĩnh: "Các hạ hiểu nhầm rồi, ta nguyện bồi thường, điều kiện gì cũng được!"
"Bồi thường?" Gương mặt Đường Thiên không hề che dấu vẻ coi thường và khinh bỉ: "Ngươi có tư cách gì nói chuyện bồi thường với ta?"
Hắn cong người lao tới, một đòn cất bước xuât quyền đơn giản nhất.
Trong tay Lý Lương Khâu nhiều thêm một thanh kiếm, mũi kiếm tỏa ánh lạnh, tiếng xé gió bén nhọn như mưa rơi bắn về phía Đường Thiên. Hắn không sử dụng sát chiêu, sát chiêu vừa rồi của Mộc lão tam đã khiến hắn hiểu thực lực của đối phương vượt xa tưởng tượng của mình.
Khi ánh kiếm đánh lên nắm đấm của Đường Thiên hắn mới biết sức mạnh gã xấu xí này đáng sợ tới mức nào!
Chết tiệt!
Giờ gã chỉ hối hận vì sao vừa rồi không phát tín hiệu cứu viện. . .
Ánh kiếm ngưng tụ có thể xuyên thủng sắt thép như vậy đánh lên nắm đấm đối phương lại chỉ như đá đập vào sóng biển, chớp mắt đã tan nát. Lý Lương Khâu phát hiện mình căn bản không kịp phát tín hiệu cầu cứu!
Hắn biết lần này gặp nguy hiểm, khóe mắt thoáng thấy một bóg người, trong lòng mừng thầm, vội vàng hô lên: "Đinh Thần, mau gọi cứu viện!"
Nơi này cách trại huấn luyện chỉ khoảng ba mươi dặm, một khi tung tín hiệu cầu viện, viện trợ sẽ nhanh chóng chạy tới!
Đinh Thần chính là võ giả dẫn đoàn, sắc mặt hắn trắng xám không chút máu. Hắn biết lần này lớn chuyện rồi, Tất A Sửu chắc chắn không phải người thường, gã hạ thân phận ẩn ở đây chắc chắn có mục đích khác. Còn nếu Lý Lương Phong chết tại đây, hậu quả đó hắn không dám tưởng tượng, đối với võ tràng Thương Dương, đây là một trận động đất, nhân vật nhỏ như mình chắc chắn sẽ tan thành tro bụi.
Hai tay hắn run rẩy, muốn cầu viện. . .
"Ngươi nghĩ cho kỹ đi!"
Một giọng nói lạnh lẽo mang theo vẻ cợt nhả vang lên bên tai hắn.
Đinh Thần hai tay run rẩy, ngơ ngác quay đầu sang, một hồn tướng lơ lửng cách đó không xa, nhìn hắn như cười mà không phải cười.
Binh vừa ra, không gia nhập chiến đấu mà chỉ giám thị đám người mới này, đề phòng có ai chạy trốn. Với thực lực của Đường thần kinh, muốn đối phó với một đám người như vậy căn bản không cần hắn hỗ trợ.
Lý Lương Khâu sắc mặt vặn vẹo, dưới công kích như cuồng phong vũ bão của Đường Thiên, hắn đang gặp nguy hiểm.
Đường Thiên công kích lộn xộn, trong ngực gã đầy lửa giận, giết muốn đỏ cả mắt, chiêu thức trên tay cực kỳ đơn giản, tất cả đều là võ kỹ cơ bản, thế nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, lại thêm tần suất cực kỳ nhanh chóng, Lý Lương Khâu dùng hết thực lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đón đỡ.
Nền tảng vững chắc của Lý Lương Khâu lúc này phát huy tác dụng nhuần nhuyễn.
Thế nhưng càng đánh hắn càng hoảng sợ, càng đánh càng sợ hãi. Đối phương thậm chí không dùng chân lực cũng có thể áp chế hắn, trên đời sao còn có người mạnh tới mức này!
Mình sẽ chết ư?
Nỗi sợ cái chết không ngừng gặm nhấm trong lòng hắn, tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn vang lên xung quanh càng khiến hắn như muốn tan vỡ. Gương mặt hắn vặn vẹo, hô to: "Đinh Thần, ngươi không muốn sống nữa à, ngươi không cầu viện ta giết cả nhà ngươi…"
Đinh Thần run rẩy, thế nhưng hồn tướng kia vẫn như một bóng đen khiến người ta nghẹn thở bao phủ lấy hắn, hắn muốn nhúc nhích một ngón tay cũng không được.
Đường Thiên giận tới tím mặt: "Để ta xem ngươi giết cả nhà ai!"
Sức mạnh mỗi quyền lại tăng lên, như thợ rèn vung búa, trút xuống người Lý Lương Khâu như mưa rơi.
Lý Lương Khâu phun ra một ngụm máu tươi, cách tử vong càng gần, hắn hoàn toàn điên cuồng, tóc tai bù xù: "Ha ha ha ha. . . Ta chết đi, kế hoạch của ngươi cũng lỡ, ngươi trà trộn vào đây chắc chắn có mục đích chứ, ha ha ha!"
Ánh kiếm của hắn bành trướng điên cuồng, hắn bất kể mọi thứ, thôi thúc chân lực.
"Cha ta chắc chắn sẽ tra ra thủ phạm, ngươi không trốn nổi đâu! Kế hoạch của ngươi xong rồi! Xong rồi. . ."
Từng quyền từng quyền dùng tần suất kinh khủng nện lên màn kiếm, màn kiếm rung chuyển kịch liệt, thân thể Lý Lương Khâu run run như cái sàng, từng ngụm máu tươi rỉ ra từ mũi miệng hắn, kinh khủng vô cùng.
Ầm!
Thân kiếm đứt từng khúc, màn kiếm biến mất.
Nắm đấm không chút hoa mỹ đánh lên trái tim Lý Lương Khâu, sức mạnh kinh khủng truyền vào thân thể hắn, thân thể Lý Lương Khâu run run, tóc tai bù xù, máu nhiễm đầy mặt, ngơ ngác nhìn Đường Thiên, như không tin vào kết quả này.
Hắn như cây cọc gỗ chậm rãi đổ xuống.
Đường Thiên chăm chú quan sát Lý Lương Khâu ngã xuống, lửa giận trong lòng gã đã rút, chỉ còn kẻ kiên quyết và cương nghị, gã gằn từng chữ như ghim cứng gió tuyết đầy trời.
"Vậy ta sẽ mang đại quân san phẳng chòm Lục Phân Nghi!"