"Đường Thiên tới nhanh quá, vận khí của tên gia hỏa này luôn tốt như vậy."

Người lên tiếng nói chuyện là một vị ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, con người thâm thúy mang theo vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, cho dù trên mặt đang mỉm cười nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Đám võ giả ngồi phía bên dưới đều câm như hến. nguồn TruyenFull.vn

Hắn nhìn lướt qua đám người, thản nhiên nói: "Ai có thể nói cho ta biết, năm xưa vì sao Bắc Đẩu lại đóng lại?"

Thiên Xu thành chủ cung kính đáp: "Bẩm An trưởng lão, chừng tám nghìn năm trước mâu thuẫn của Đại Hùng tộc và võ giả ngoại lai càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng đã xảy ra kịch chiến tại Bắc Đẩu, tinh lực hỗn loạn khiến tinh môn biến mất, từ đó Bắc Đẩu bị phong bế. Sau khi hỗn chiến năm trăm năm song phương định ra minh ước đình chiến, Đại Hùng tộc cư trú ở phía đông Hùng lĩnh, còn phía tây Hùng lĩnh xây dựng nên Bắc Đẩu bảy thành."

"Đúng vậy, các ngươi đều là di dân viễn cổ, cuộc sống cũng không dễ dàng." An trưởng lão than nhẹ một tiếng: "Hơn nữa ta nghe nói tinh lực của phía đông Hùng lĩnh cũng nồng đậm hơn, một nơi tốt như vậy lại tiện nghi cho một đám man di thật đúng là lãng phí. Bắc đẩu phong bế, qua tám nghìn năm tích lũy khiến tinh lực của Bắc đẩu đã nồng đậm gần như có thể so sánh với hoàng đạo, đối với đồng thau thánh giả thì đây đúng là một khối phúc địa, với nhu cầu của các vị thì dư dả có thừa."

Tám người phía dưới ngoại trừ thành chủ Thiên Xu ra thì sáu người còn lại đều là thánh giả, bọn họ lặng yên không lên tiếng nhưng trái tim trong lồng ngực không khỏi đập nhanh thêm vài phần.

Đối với thánh giả, muốn thôi diễn pháp tắc hoàn thiện hồn vực cần phải có tinh lực, hơn nữa còn là cần rất nhiều tinh lực. Chòm sao bình thường căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Đây cũng là lí do vì sao thánh giả rất quan tâm đến chòm sao hoàng đạo và không nguyện ý lưu lại ở những chòm sao nhỏ, bởi tinh lực là nhu cầu cơ bản nhất của bọn họ.

"Vốn tưởng trước khi Đường Thiên đuổi tới các vị có thể ở cắm rễ ở chỗ này. Ai biết tên Đường tiểu tử lại tới nhanh như vậy, đúng là nằm ngoài dự tính của ta. Lúc này ta cấp cho mọi người một hạn cuối, chẳng bao lâu nữa Võ hội sẽ toàn diện rút khỏi Bắc Đẩu."

Lời này vừa nói ra phía dưới liền rộ lên, nhất là các Đại thành chủ, trên mặt tất cả lộ ra vẻ kinh hoàng. Bọn họ đã phản bội minh ước, chắc chắn sẽ nhận được trả thù vô cùng tàn khốc của Đại Hùng tộc, cái đám Man tử kia tuy không tiếp xúc với bên ngoài nhưng một khi đã phản công thì sẽ vô cùng cường liệt.

An trưởng lão mỉm cười, đám người lập tức an tĩnh trở lại.

"Vốn Võ hội cũng không muốn khai chiến toàn diện với Đường tiểu tử vào lúc này. Thực lực của Đường tiểu tử tuy bé nhỏ không đáng kể nhưng trình độ dây dưa của tên gia hỏa này cũng là nhất lưu, người Võ hội lo lắng không phải là Đường Thiên mà là đầu Sư Tử kia. Ta là trưởng lão Võ hội cần phải phục tùng chiến lược của Võ hội." An trưởng lão thản nhiên nói.

An trưởng lão nói càng thản nhiên thì mọi người lại càng yên tĩnh. Tuy tuổi của An trưởng lão vẫn còn trẻ nhưng thân phận lại cực kỳ cao quý, nắm trong tay quyền lực cực cao.

"Hiện tại, tuy chỉ có Thiên Xu thành chủ có mặt nhưng sáu vị thành chủ trên dưới một lòng, thêm 7 vị thánh giả vừa mới gia nhập nên thánh giả nơi này đã đạt được đến con số mười ba vị. Thực lực của Đường Thiên có mạnh hơn nữa thì nhất thời cũng không làm gì được các vị. Đường Thiên không thể khinh thường nhưng còn các vị há phải là người yếu? Chẳng qua cũng chỉ là cân sức ngang tài mà thôi, hơn nữa còn có thể lợi dụng đầu ngốc hùng kia nữa."

Thiên Xu thành chủ cung kính nói: "Thỉnh trưởng lão giải thích rõ hơn."

"Nghe nói Lăng Húc đã mang thánh nữ Đại Hùng tộc trốn về phía Hùng lĩnh." An trưởng lão mỉm cười: "Chúng ta chỉ cần chặn giết giữa đường thì làm gì có người nào biết chúng ta xé bỏ minh ước? Tại tinh môn Dao Quang thành, cái tên Đường Thiên đã phát rồ, Dao Quang thành chủ thì đã thề sống chết thủ vệ Bắc Đẩu, song phương phát sinh kịch chiến. Thánh nữ đào thoát lại bị Lăng Húc truy sát, khi bọn ta chạy tới thì thánh nữ đã gặp nạn, chỉ đành kích sát tặc tử vì thánh nữ báo thù!"

Con mắt mọi người lập tức sáng rực lên, nhất là Thiên Xu thành chủ thì càng nóng lòng muốn thử. Hắn biết tính cách của Đại Hùng tộc ra sao, nếu có thể kích sát Lăng Húc và thánh nữ thì chắc chắn Đại Hùng tộc sẽ liều chết đánh với Đường Thiên.

"Nói không chừng sẽ lưỡng bại câu thương, thậm chí các vị còn có khả năng đảo ngược tình thế đoạt lại Đại Hùng tinh." An trưởng lão nhẹ nhàng cười, vân đạm phong khinh.

Nhìn thấy có mấy tên thánh giả trên mặt vẫn có chút do dự, sắc mặt An trưởng lão dần nghiêm túc hẳn.

Những tiếng nghị luận từ từ bé đi, mọi người đều nhìn An trưởng lão.

"Tuy lúc này có chút sai lệch so với kế hoạch lúc trước, thế nhưng trên đời này có cái gì không phải là dựa vào hai tay mình tranh thủ? Đôi khi đến cả cơ hội tranh thủ cũng chẳng có dễ dàng. Nếu không có chuyện Yến Vĩnh Liệt binh bại các vị sao có cơ hội đây?"

An trưởng lão vừa nói ra mấy lời này lập tức mấy tên thánh giả không khỏi động dung.

"Ngoại nhân đều là cho rằng Yến Vĩnh Liệt là vì chòm sao O-ri-on mà động thủ mà không biết rằng so với Bắc Đẩu thì chòm sao O-ri-on đã tính cái gì? Nếu không có Hùng vương binh bại bỏ mình thì cái chỗ tốt lớn này lại há có thể rơi vào tay các vị?" Thần sắc An trưởng lão lạnh tanh.

Một gã thánh giả đứng dậy nghiêm nghị cúi đầu: "Ân tình của trưởng lão chúng ta ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu như có gì cần sai phái xin trưởng lão cứ việc mở miệng."

Nghe vậy vẻ lạnh lẽo trên mặt An trưởng lão tan đi như tuyết mùa xuân nhoẻn miệng cười: "Các vị có thể giúp ta cuốn lấy Đường Thiên thì đã là trợ giúp rất lớn cho ta rồi. Đại Hùng tinh bất lợi cũng mang cho ta ta áp lực rất lớn a. Nếu các vị có thể đoạt được Đại Hùng tinh thì nhất định ta sẽ thay mọi người thỉnh công!"

Mọi người nghe vậy thì bừng tỉnh, thì ra là thế.

Trong lòng tất cả không khỏi thầm kinh ngạc, quả nhiên không thể khinh thường Đường Thiên, không ngờ lại làm cho An trưởng lão cảm thấy áp lực. Bọn họ không ai lại đi ngạnh kháng với Đường Thiên, mưu kế của An trưởng lão có chút cay độc, nếu như vận dụng tốt thì bọn họ rất có thể tọa sơn quan hổ đấu.

Hơn nữa với con số mười ba danh thánh giả thì kể cả Đường Thiên có mạnh đi nữa nhưng muốn động đến bọn họ cũng chẳng dễ dàng như vậy.

Trong lòng bọn họ thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn bọn họ vẫn không thể hiểu nổi tại sao An trưởng lão lại trợ giúp bọn họ đoạt Bắc Đẩu.

Sắc mặt của mọi người đều bị An trưởng lão thu hết vào đáy mắt nhưng trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc.

Hội nghị giải tán, thánh giả và các thành chủ thay nhau rời đi, bọn họ cần phải thương lượng với nhau xem phải hành động như thế nào.

Thẳng đến lúc buổi tối Thiên Xu thành chủ mới vội vã trở về.

"Sĩ khí của mọi người thế nào?" An trưởng lão cười dài rót cho Thiên Xu thành chủ một ly trà.

Thiên Xu thành chủ cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), vội vàng bẩm báo: "Tất cả những lời trưởng lão nói mọi người đều đặt ở trong lòng."

Sắc mặt An trưởng lão đầy thỏa mãn, thản nhiên nói: "Mười năm trước khi ta tìm đọc điển tịch thì vô ý phát hiện ra rất có khả năng Bắc Đẩu bị phong bế từ bên trong, sau đó phỏng đoán có khả năng Bắc Đẩu có viễn cổ di dân tồn tại. Sau đó có một lần ta bỗng nhớ lại bí văn của chòm Bạch Dương cũng có xuất hiện tương tự, cũng đã từng xuất hiện một vị Đại Hùng võ giả, thứ hắn dùng chính là vũ kỹ thất truyền của Đại Hùng tộc. Từ đó ta đi theo đầu mối này tìm đến vị trí người này xuất hiện lúc đầu, sau khi hao hết tâm tư mới tìm được cái khe này."

"Chủ ý của ta là tìm một đồ vật, khả năng rất lớn là đồ vật này đang nằm trong tay Đại Hùng tộc. Thế nhưng Đại Hùng tộc cũng không phải dễ đối phó, vừa đúng lúc có chiến tranh bạo phát lên ta định để Yến Vĩnh Liệt tới đây để làm thanh đao nhưng không ngờ tới Yến Vĩnh Liệt lại không tranh lại được. Bây giờ Đường Thiên tới rồi, như thế lại hợp ý ta bởi thanh đao này còn sắc bén hơn thanh trước. Nếu không sắc bén thì sao có thể chém cục xương cứng Đại Hùng tộc đây."

"Trưởng lão quả là thần cơ diệu toán!" Thiên Xu thành chủ vội vàng phụ họa.

"Tốt lắm, đợi việc ở nơi đây xong về sau ngươi đi theo bên người ta." An trưởng lão vỗ vỗ vai Thiên Xu thành chủ cổ vũ.

Thiên Xu thành chủ kích động không thôi chỉ hận không thể quỳ xuống, liên tục nói không ngừng: "Đa tạ đại nhân tài bồi!"

"Đường Thiên trông thấy Quang Minh Võ hội thì chắc chắn phản ứng sẽ rất kịch liệt." Trên khóe miệng An trưởng lão khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lại đầy lạnh lẽo: "Lúc này chỉ cần hơi khiêu khích Đại Hùng tộc một cái thì song phương sẽ khai chiến. Chỉ cần khai chiến thì song phương sẽ không còn con đường nào để cứu vãn. Cho nên điều quan trọng nhất là kích sát Lăng Húc!"

"Trưởng lão yên tâm!" Thiên Xu thành chủ vội vàng nói: "Ba vị thành chủ gần bọn họ nhất đều đã xuất phát, bất kể thế nào cũng không để cho bọn họ sống trở về Hùng lĩnh!"

"Ngươi làm việc thì ta yên tâm." An trưởng lão ha hả cười làm Thiên Xu thành chủ cảm thấy thoải mái gân cốt cũng dãn ra mấy phần.

"Tốt rồi, ta cũng phải đi rồi! Chờ tin tốt của các ngươi!" An trưởng lão đứng dậy.

Sau khi rời khỏi Thiên Xu thành vị Quang Minh võ giả cụt tay nhịn không được mở miệng: "Trưởng lão, chúng ta rút khỏi Bắc Đẩu thật sao?"

Hắn chính là thánh giả chiến đấu với Tỉnh Hào và bị Tỉnh Hào một kiếm chặt đứt cánh tay phải, trong giọng nói của hắn đầy vẻ không cam lòng.

"Không sai." An trưởng lão mỉm cười nói: "Chúng ta không những triệt thoái mà hơn nữa ta đã viết thư đem vị trí cái khe này cho Tỉnh Hào. Tuy nói hắn không thừa nhận võ hội nhưng dù sao cũng là đồng căn tương sinh, ta không muốn là địch nhân của hắn, thôi cứ nhìn hắn tự mình giải quyết vậy."

Trên mặt vị võ giả cụt tay đầy vẻ khiếp sợ: "Đại nhân vì sao..."

"Kiếm hồn, hắn đã tu luyện ra kiếm hồn, chỉ cần không chết thì chắc chắn sẽ trở thành một trong những thanh kiếm sắc bén nhất trên đời!" Trong ánh mắt của An trưởng lão có vẻ cuồng nhiệt bốc lên, miệng lẩm bẩm: "Đường Thiên thì không có khả năng thu phục nhưng Tỉnh Hào lại có thể. Bởi vì hắn là người trọng tình trọng nghĩa, mà phàm là người trọng tình trọng nghĩa thì cũng là đối tượng đối phó dễ nhất. Giả như vào thời điểm Đường Thiên gặp nạn sa sút thì ta tin rằng Tỉnh Hào sẽ nguyện ý dùng chính mình để đổi lấy bình an cho Đường Thiên. Bắc Đẩu thì đã tính là cái gì? Những tên thánh giả này đã tính là cái gì? Đại Hùng tộc chắc gì đã là đối thủ của Đường Thiên, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần từ từ làm suy yếu hắn là được. Cho tới tận lúc này ta vẫn không tin với cái tài trí bình thường của đám người kia có thể tiêu diệt Đường Thiên, nhưng ta có đủ kiên trì."

Vị võ giả cụt tay thấy lòng lạnh toát.

An trưởng lão tiếp tục nói: "Ta có hứng thú với Bắc Đẩu cũng vì kiện đồ vật trên tay Đại Hùng tộc kia. Lần này ta đã biết mình đã bỏ gốc lấy ngọn rồi, đồ vật có lợi hại cỡ nào cũng sao có thể so lại với Tỉnh Hào mười năm sau? Nếu trên tay có thanh tuyệt thế vô song kiếm Tỉnh Hào thì ai có thể ngăn cản ta được chứ? Nhất mạch của lão sư Tỉnh Hào hiện tại đã sa sút vì thế chỉ cần hơi cấp cho bọn họ chút ích lợi thì chắc chắn bọn họ sẽ nhất quyết một lòng. Ngươi biết không, có đôi khi cảm tình người tựa như một tấm lưới, trói chặt không cho người ta thoát ra."

Hắn quay mặt nhìn võ giả cụt tay cười nói: "Liệu có bao nhiêu người có thể đem toàn bộ thân nhân bằng hữu của mình đều bỏ đi cơ chứ? Điều ta muốn làm là từ từ dệt nên một tấm lưới. Đến lúc đó cái tấm lưới này sẽ không ngừng trói lấy hắn, từ từ đưa hắn đến tay ta."

"Đại, đại nhân..." Vị võ giả cụt tay lắp bắp, sắc mặt đầy kinh sợ.

Ở trước ngực hắn có một đoàn quang mang sáng lên, quang mang không ngừng thôn phệ thân thể hắn, chẳng mấy chốc thân thể hắn giống như băng tuyết không ngừng bị hòa tan, lúc này trên mặt hắn là vẻ vô cùng kinh sợ.

"A Tường, ngươi phải giúp ta, giúp ta nắm được thanh lợi khí tuyệt thế vô song này!" An trưởng lão nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đầy khiếp sợ của tên võ giả cụt tay với vẻ mặt năn nỉ.

Quang mang thôn phệ kia đã lan lên khuôn mặt đầy kinh sợ, sau đó chỉ trong nháy mắt nơi hắn tồn tại đã trống không không còn vật gì.

An trưởng lão thu hồi ánh mắt, trên miệng lẩm bẩm: "Tiếp theo nên nói bởi vì ta không đành lòng là địch nhân với Tỉnh Hào nên đã khen ngợi nó trọng tình trọng nghĩa nhưng A Tường lại giận dữ đấu khẩu với ta sau đó xung đột bị ta lỡ tay gây thương tích không trị kịp mà chết làm ta rất bi ưu rất tự trách. Nhớ kỹ, hậu táng hắn trợ cấp cho gia thuộc của hắn thật trọng."

Ở hư không bên người hắn có một cái bóng cực nhạt chợt lóe lên rồi biến mất.

"A Tường, ngày đưa tang ngươi ta sẽ vì ngươi thắp nén hương."

An trưởng lão lẩm bẩm, ánh mắt đầy thâm trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play