"Biến hóa gì?" Đường Thiên hỏi gấp. "Mời đại nhân nhìn." Phí lão đầu mở cái rương thanh đồng đã được ướp lạnh, lấy ra một chiếc ống nghiệm.

Trong ống nghiệm có một chất lỏng giống như thủy ngân mang theo ánh sáng rực rỡ của kim loại trắng bạc, lại có cảm giác sền sệt, bên trong lại xen lẫn điểm đen tràn ngập thần bí.

"Đây là máu của ta?" Đường Thiên trợn mắt há mồm, hắn cơ hồ không tin vào hai mắt mình. "Đúng vậy." Phí lão đầu trả lời có chút cuồng nhiệt: "Thuộc hạ cũng là lần đầu trông thấy loại máu kì diệu như thế, hơn nữa, đây tuyệt đối không phải trạng thái ban đầu của nó. Tuy chưa rõ thành phần của ngân dịch và hắc sa, nhưng thuộc hạ dám khẳng định,thực tế chúng cũng giống như Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm, là một dạng ổ khóa thứ hai.

"Ổ khóa thứ hai?" Đường Thiên giật mình hỏi.

"Máu của đại nhân, tất nhiên không tầm thường." Phí Lão Đầu phấn chấn nói: "Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm là tầng khóa ngoài cùng của máu ngài, hai loại vật chất có tính chất hoàn toàn tương phản,lại đạt tới sự cân bằng một cách xảo diệu, giống như khóa mà cũng như tầng bảo hộ. Ngân dịch cùng hắc sa này, lại là một sự cân bằng mới. Nếu như đại nhân muốn kích phát lực lượng huyết của mình, thì cần phải mở khóa toàn bộ."

"Tại sao máu của ta có những thứ này?" Đường Thiên hỏi theo bản năng.

Phí Lão Đầu có chút do dự, liếc mắt nhìn Đường Thiên một cái.

Đường Thiên trừng mắt nhìn hắn:"Có chuyện gì cứ nói. " Phí Lão Đầu nói với giọng e ngại: "Chuyện này khó có thể giải thích rõ, nhưng thuộc hạ lại có vài suy đoán. " "Vài cái"? Đường Thiên sửng sốt, mình không nghĩ ra bất kỳ nguyên do nào vậy mà lão đầu này lại có thể nghĩ ra được mấy cái; hắn hiếu kỳ hỏi: "Là gì?"

"Chúng ta phải từ cái khóa vừa phát hiện mà suy luận. Theo thuộc hạ, ổ khóa này tác dụng lớn nhất là bảo hộ. Có thể là che giấu huyết mạch của đại nhân, không cho người ngoài lợi dụng. Nếu người khác lấy được máu của ngài cũng như không. Trừ phi bon họ có thể phá giải những ổ khóa này, mà cái này có độ khó cực cao. Cũng có thể là bảo hộ đại nhân ngài không bị huyết mạch phản phệ. "Huyết mạch phản phệ?" Đường Thiên lần đầu nghe nói, mặt đầy kinh ngạc. "Vâng". Phí Lão Đầu giải thích:"Vì cái gì những chủng tộc cường đại thời viễn cổ, hiện nay đa số đều mai một. Bởi vì huyết mạch của bọn họ tinh thuần, ẩn chứa lực lượng quá mạnh mẽ, một khi bạo phát lực lượng, thân thể không có khả năng thừa nhận, liền bạo thể mà chết. Nhất là ở thời kỳ phát dục, rất dễ dẫn đến bạo thể.

Ngày hôm nay các chủng tộc huyết mạch đều không tinh khiết, trái lại không có nguy cơ bạo thể. Đó thật ra cũng là một loại tiến hóa,có thể kéo dài chủng tộc.

" Chẳng lẽ huyết mạch của ta rất lợi hại?" Đường Thiên chấn động.

"Hiện tại còn chưa rõ." Phí Lão Đầu lắc đầu, cẩn thận nói: "Điều này cần hoàn toàn phá giải các ổ khóa mới có thể biết rõ. Có thể huyết mạch đại nhân chưa chắc cường đại, nhưng lại khá mẫn cảm, cũng có thể vì trốn tránh kẻ thù." "Có phải chỉ cần mở hết ổ khóa là rõ?" Đường Thiên bị những cái giả thuyết Phí Lão Đầu đưa ra làm xay xẩm.

"Đúng vậy." Phí Lão Đầu sợ Đường Thiên bắt mình giải thích nữa nên vội vàng nói: "Cái này là công việc lâu dài, sẽ phải kéo dài rất lâu. Mỗi một tầng khóa đều là vật chất cùng lực lượng không biết, muốn biết rõ, đều không dễ.

Trước kia thuộc hạ vô tình thấy Băng tâm lam cùng Hư không Am Viêm, vì vậy có thể nhanh hơn một ít."

Đường Thiên cũng biết không nôn nóng được liền an ủi:"Ngươi cố gắng là được rồi." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Phí Lão Đầu trong lòng buông lỏng, cười nói: "Những ngày qua, thuộc hạ cũng nghiên cứu Hư Không Ám Viêm cùng Băng Lam Tâm, loại cân đối này vô cùng tinh diệu, người xuất thủ không những có thực lực cao siêu, cũng phải có tạo nghệ vô cùng sâu sắc về huyết mạch. Trên hai mặt này, thuộc hạ có chút thu hoạch. "

"Thu hoạch gì?"

"Thuộc hạ đang suy nghĩ, tại sao người kia dùng Hư không ám viêm cùng Băng lam tâm mà không phải thứ khác? Ngoại trừ bề ngoài hai thứ này có tính chất hoàn toàn tương phản, nhất định là có nguyên nhân sâu xa khác. Băng Lam Tâm có thể khiến con người tỉnh táo và nhạy cảm, mà tác dụng của Hư Không Ám Viêm vừa đúng là có tính chất trái ngược, nó có thể khiến người sở hữu nổi điên, từ đó kích phát lực lượng thân thể..."

Phí Lão Đầu lải nhải nói một tràng khiến Đường Thiên choáng váng, không hiểu gì luôn.

Bị giày vò suốt 15 phút, Đường Thiên không thể không cố rướn mi mắt đang muốn nhắm lại, vỗ vai lão Phí, nghiêm trang nói: "Rất tốt!Tất cả giao cho ngươi!"

Phí Lão Đầu kích động nói: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ dốc hết sức!"

Đường Thiên ngáp một cái rồi rời đi.

Vừa ra khỏi cửa,một cánh tay trắng như tuyết đã ôm chặt cổ hắn. Tái Lôi giống như một nữ lưu manh gác tay trên vai Đường Thiên, nhìn qua vô cùng thân mật, nhưng thực tế là mạnh mẽ kéo Đường Thiên đi.

"Ai nha nha, tiểu Đường Đường, nhiều ngày như vậy không gặp mặt, tỷ tỷ rất là nhớ đệ."

Nghe thanh tâm ngọt ngào ấy, Đường Thiên không tự chủ được rùng mình một cái: "Êy êy! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

Tính tình của nữ nhân này không ai rõ ràng hơn hắn, nói độc như rắn rết, vậy quả thực là làm nhục bọn chúng. Vừa nhìn Tái Lôi bày ra phong thái, Đường Thiên thầm hô không ổn.

"Hềyz! Tỷ không được nhớ đệ sao?" Ngón tay trắng như tuyết chống lên cằm Đường Thiên khiêu khích, hơi thở mùi mùi hoa lan, khuôn mặt làm người ta đê mê; nàng buồn bã nói: 15 ức một phòng thí nghiệm, quả là đại thủ bút a. Tỷ cùng cái tên mặt (như) bài tú-lơ-khơ mới được chia 30 ức, hắn còn chiếm phần nhiều, tỷ rất đáng thương, bây giờ phòng thí nghiệm vừa nhỏ lại hư tùm lum, tiểu Đường Đường, đệ nói coi, đệ có nên giúp tỷ tỷ một chút hay không?"

Móng tay màu đỏ vuốt nhẹ cằm Đường Thiên, làm hắn nổi cả da gà, hắn nghĩ: ả này sẽ không rạch cổ họng mình chứ? Bất quá, nam tử đại trượng phu, há có thể bị một nữ nhân hù dọa?

Đường Thiên cố tự trấn tĩnh, mở miệng cười ha ha:"Không phải ngươi muốn nói ngươi lại thiếu tiền chứ?"

"Vậy cũng bị ngươi nhìn ra? Tiểu Đường Đường ngày càng lợi hại a!" Vẫn là âm thanh ngọt ngào, đầu ngón tay đưa qua đưa lại, như mũi dao bén làm trái tim Đường Thiên lạnh ngắt.

"Tỷ nghe nói, đệ kiếm được 15 ức tại thành Vĩnh An, đệ xem, có nên giúp tỷ tỷ một chút không? Đệ có điều kiện gì, tỷ đều đáp ứng!"

Thanh âm đấy tính khiêu khích, mang theo hơi thở ôn nhu, ướt át chui vào tai Đường Thiên.

Ta có điên thì mới tin ngươi! Tóc gáy Đường Thiên dựng lên. "Cái này... cái này một thời gian sau, Mặc Vị Thiên muốn tới đây một chuyến, hắn muốn làm ăn lớn với chúng ta. » Đường Thiên vốn chỉ định giá họa, nhưng càng nói càng cảm thấy chủ ý của mình tuyệt diệu: "Chúng ta lần trước bán cho Mặc Vị Thiên Ô Nha Kim, hắn lại bán lại cho Vĩnh An thành chủ, lời 160 ức."

Tê~!

Đường Thiên chỉ cảm thấy cằm đau xót, hắn hớp một hơi lạnh, sau đó nghe Tái Lôi nghiến răng nghiến lợi nói:"Tên gian thương này!"

Đường Thiên cố nhịn đau, vội vàng nói: "Thế nhưng, hắn định đem 160 ức chia hết cho chúng ta, đương nhiên là có điều kiện, chúng ta phải giúp họ huấn luyện một nhóm học viên. Theo lý thuyết, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi. Nhưng mà ngươi suy nghĩ một chút, cơ sở do ngươi kiến tạo, tạo được công lao. Phương tiện huấn luyện, cũng phải tìm ngươi kiến lập, ngươi cũng có công lao a. Trọng điểm là, huấn luyện dùng Cơ Quan Hồn Giáp, cũng cần tới ngươi tới chế tác đi. Ta cảm thấy a, cái một trăm sáu mươi ức này, ngươi tối thiểu phải được phân nửa!"

Đường Thiên đưa ra lời hứa hẹn.

"Không sai! Ta muốn phân nửa!" Tái Lôi đằng đằng sát khí: "Không thể để cái tên mặt bài tú-lơ-khơ chiếm hết được!" Nàng quay sang,cười tươi như hoa, sờ mặt Đường Thiên một cái: "Tiểu Đường Đường thật thông minh, không uổng công tỷ tỷ thương ngươi, Mặc Vị Thiên lúc nào đến?"

"Cái này, 2 ngày nữa khẳng định sẽ tới!" Đường Thiên nở nụ cười cứng ngắt.

Thực tế đối với hành trình đến Tam Hồn Thành của Mặc Vị Thiên, hắn rất chắc chắn. Nếu như mình thua thì không nói, nhưng mình đã thắng, Mặc Vị Thiên tuyệt đối không thể ngồi yên.

"Xem ra lão nương phải hảo hảo chuẩn bị một chút!" Tái Lôi kéo tay áo, mặt đằng đằng sát khí, nghiễm nhiên muốn hung hăng làm thịt Mặc Vị Thiên một trận.

Đường Thiên nhắc nhở nàng: "Ngươi nhớ kỹ chuẩn bị thiết kế một hai kiện hồn giáp mới, nói không chừng có thể bán với giá tốt."

"Yên tâm, thủ đoạn làm ăn của lão nương so với thái điểu như ngươi thì mạnh hơn nhiều. "Tái Lôi vênh váo tự đắc xoay người rời đi.

Qủa nhiên cũng đều là hạng qua cầu rút ván a... Đường Thiên oán thầm.

Thế nhưng lần này thu hoạch của hắn khá lớn, tuy rằng chưa rõ bí ẩn chân chính của huyết mạch, nhưng mà nhìn chung có tí tiến bộ. Thật ra hiện tại hắn muốn cho Đinh Đang đi hỏi thăm sự tình Kiếm Thánh Vu Vương Hải, nghe Hạc nói, thanh kiếm Ngục Hải là do hắn rút ra từ Hư không.

Khi Đường Thiên nhìn thấy Đinh Đang thì nàng đang mang vui mừng.

"Ngươi gặp được chuyện gì tốt sao?" Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.

Đinh Đang hết sức đắc ý: "Vĩnh An thành không phải có người đưa ra kèo đánh cuộc xem ai thắng sao? Dù sao, nếu đại nhân thua, có tiền cũng không có ý nghĩa gì. Vậy nên ta đem tất cả kinh phí đại nhân cấp cho, đều áp ngài thắng. Vậy là hung hăng kiếm được một khoản lớn!"

Đường Thiên hỏi nhanh: "Được bao nhiêu?"

Đinh Đang vươn ra năm ngón tay: "5 ức!"

"Ai, mình bây giờ chính là có tiền, nhưng làm sao bây giờ a?" Đường Thiên phối hợp lắc đầu, khuôn mặt tiểu nhân mới phất, trong giọng nói đều là vẻ khoe khoang. "Đúng vậy đúng vậy, làm sao bây giờ a? Tiêu cũng tiêu không hết!" Đinh Đang cười hì hì phối hợp. Đường Thiên đột nhiên vỗ trán: "Vậy mà ta lại quên kiểm tra chiến lợi phẩm mất!"

Dứt lời, hắn nhanh chân chạy đi.

Hắn giống như một trận gió, xuyên qua Tam Hồn thành, lại như một cơn gió mạnh, xuất hiện tại tân binh doanh. Thùng thùng thùng!

Âm thanh chấn động làm Đường Thiên sửng sốt một hồi. Khi hắn thấy rõ thì hết sức vui mừng. Nha Nha múa múa nắm tay nhỏ, rất nhanh, tựa như một cái đục nhỏ (Biên:Hình như là 1 đồ nghề của thợ mộc), bụp bụp bụp đi tới, tốc độ rất nhanh. Chẳng bao lâu, đã đi hơn 10 mét, không hổ là Thôn Quang Thiết Quyền a!

Nhưng mà Đường Thiên vừa nghĩ đến... Cao nguyên... A, hôm nay khí trời thật tốt!

Nhận thấy Đường Thiên, Nha Nha vù vù xuất hiện bên chân hắn, cánh tay nhỏ túm ống quần Đường Thiên, cái miệng nhỏ nhắn dẹp lại, giơ lên khuôn mặt đen bé nhỏ, nước mắt đã hiện quanh hốc mắt.

Đường Thiên làm bộ làm tịch mà ho nhẹ một tiếng: "Nam tử, nên khiêu chiến gian khổ! Càng phải học được cách cùng đồng cam cộng khổ với huynh đệ, ngươi xem, ngươi còn có tiểu đồng bọn a." Đường Thiên chỉ sang 3 bộ cơ quan thú loại nhỏ đang đứng một bên. Trong nhát mắt, 3 tiểu thú thần tình hoảng sợ, xoay người bỏ chạy, mà Nha Nha vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vèo cái biến mất.

Nhìn thấy Nha Nha kéo 3 con thú nhỏ, khuôn mặt kiên nghị đi về phía vừa rồi, tiếp tục bụp bụp, Đường Thiên tràn ngập vui mừng.

Thật tốt!

Hắn hài lòng, thản nhiên chuẩn bị trở về Sài Lang bộ lạc, đến mùa thu hoạch rồi a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play