Kình Ngư Tọa.
Cung Khánh ngồi trên Kình Ngư vương tọa, tay chống cằm, tựa hồ đang trầm tư. Hắn năm nay đã sáu mươi nhưng nhìn qua thì chỉ như trung niên bốn mươi không có chút già nua, khí chất rất nho nhã. Hắn làm chủ Kình Ngư Tọa đã vài chục năm, xử sự công chính nên rất được dân tâm.
Lúc này mọi người phía dưới đang dõng dạc phát biểu, dáng vẻ hết sức lợi hại.
"Đại nhân! Tuyệt đối không thể dung túng như vậy! Kình Ngự Tọa chúng ta từ khi trở thành một trong Xích Đạo Thập Điện đã bao giờ chịu khinh thường như vậy chứ? Trước mặt bao người hình thành ám bảo tinh tọa sỉ nhục Kình Ngư Tọa! Hừ, Sài Lang Tọa chẳng qua chỉ là một chòm sao trong Nam Thiên, đến cả tư cách xách giày cho chúng ta cũng không xứng. Đường Thiên kia chỉ là bát giai thôi cũng dám lấy Kình Ngư Tọa chúng ta làm đá lót đường, chán sống mà…"
Một gã nam tử thân hình hùng tráng uy mãnh trầm giọng nói. Nguồn tại http://Truyện FULL
Phù Yến là một trong các phụ tá đắc lực của Cung Khanh. Ở Kình Ngư Tọa danh vọng cực cao, thực lực sâu không lường được.
Những người khác không khỏi gật đầu. Lần này đúng là cuộc chiến ở Sài Lang Tọa không một chút quan hệ với Kình Ngư Tọa. Nhưng không ai ngờ tới sau cùng lại biến thành Đường Thiên đối kháng Kình Ngư Tọa hình thành ám bảo tinh tọa. Quần hùng Kình Ngư Tọa giận đến mức nội thương.
Cung Khánh mí mắt không giật, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có biện pháp gì không? Chung quy thì đám già chúng ta vẫn không thể chạy đi giết chết một tên nít ranh. Việc này truyền ra thì khẳng định không thoát khỏi cái tiếng lấy lớn hiếp nhỏ.
"Chúng ta có thể hướng Quang Minh võ hội tạo áp lực, ép Đường Thiên giao ra ám bảo. Thuộc hạ biết được địa vị của Đường Thiên tại Quang Minh võ hội cũng không cao, chỉ là có chút quan hệ với nhất mạch của tên Tỉnh Hào kia. Tin rằng khi chúng ta hướng Quang Minh võ hội tạo áp lực, Quang Minh võ hội sẽ không che chở hắn!" Một gã nam tử ăn mặc văn sĩ đứng ra nói. Hắn tên là Tịch Thu, là một vị mưu sĩ tương đối xuất sắc.
"Biện pháp hay!" Phù Yến đột nhiên nắm chặt nắm tay, hưng phấn nói.
Cung Khánh gật đầu: "Xác thực không tệ. Nhưng nếu Đường Thiên không giao thì sao? Lẽ nào chúng ta đi tìm Đường Thiên gây phiền phức? Đường đường là một trong Xích Đạo Thập Điện lại đi gây phiền phức với một thằng nhóc còn chưa dứt sữa, thắng cũng không oai hùng gì."
Tịch Thu chậm rãi nói: "Thuộc hạ nghe nói, mục đích của nhóm Đường Thiên là Nam Thập Tự Tọa. Nếu như bọn Đường Thiên không chịu giao thì chúng ta có thể đóng tinh môn giữa Kình Ngư Tọa với Sài Lang Tọa để tỏ ý cảnh cáo, trừng phạt!"
Cung Khanh thấy chủ ý này cũng không tệ. Kình Ngư Tọa là con đường gần nhất tới Nam Thập Tự Tọa. Nếu Đường Thiên không đáp ứng vậy là bọn hắn phải đi vòng một đường lớn. Không biết tiêu hao thêm bao nhiêu thời gian đồng thời gặp thêm bao nhiêu nguy hiểm. Hơn nữa như vậy cũng sẽ không cùng Quang Minh võ hội có xung đột quá lớn. Người khác cũng không thể làm ra lời ong tiếng ve gì.
Hắn gật đầu: "Cứ làm như vậy đi!"
Sắc mặt Đồ Như Hải âm trầm. Hiện tại cuộc sống của hắn cũng không quá tốt. Tại cuộc chiến Sài Lang Tọa, hắn gần như mất hết mặt mũi. Đồ môn lục vệ là kết tinh tâm huyết cùng tổn hao vô sô tài lực của hắn. Mà càng làm hắn tức giận là hành động sau cùng của Mông Vi. Cái con tiện nhân kia không ngờ không biết làm hành động "ngọc đá cùng tan", trái lại còn đem lực lượng dồn lên một thanh kiếm mẻ.
Hiện tại đã có không ít lời đồn nói địa vị Bắc Thiên trưởng lão của hắn rất bất ổn.
Trưởng lão Hắc Hồn cũng phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt, nó cùng đẳng cấp phân chia chòm sao tương đồng: Nam Thiên, Bắc Thiên, Địa Cực, Xích Đạo, Hoàng Đạo năm cấp. Mỗi cấp trưởng lão đều có quy định nghiêm ngặt, rất khó thăng chức. Dù có cống hiến đặc thù với tổ chức, có thể thưởng tăng một cấp nhưng còn cần phải có một vị trí trống.
Vô số trưởng lão Nam Thiên phía dưới luôn dòm ngó vị trí của hắn. Hận không thể lập tức đem hắn kéo ngã xuống.
Ta sẽ không cho các ngươi như ý đâu!
Đồ Như Hải đứng lên, hắn nhất định phải tìm kiếm trợ giúp, chống đỡ qua cửa này. Bằng không nhưng những trưởng lão Nam Thiên kia sẽ tự như lang sói nhào lên xé hắn thành từng mảnh.
Hắc Hồn không thể nội chiến chẳng qua chỉ là một lời nói suông. Quang minh chính đại thì không có nhưng thủ đoạn lén lút thì tầng tầng lớp lớp.
Hắn cảm thấy một tia gấp gáp, hắn cần phải có hành động.
Hắn đi tới cửa, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, lui về phía sau nửa bước.
Cánh cửa trước mặt tự mở, một thân ảnh trên lưng đeo một thanh liêm đao thật lớn, cả người trùm một cái áo choàng xuất hiện chắn trước cửa vào.
"Hắc Liêm Đao!"
Đồ Như Hải sắc mặt đại biến, thanh âm mang theo một tia run rẫy: "Ai… là ai thuê ngươi tới? Ta trả tiền cho ngươi, gấp đôi…không… gấp ba!"
Đối phương không hề để ý đến lời nói của hắn, liêm đao trên lưng không biết từ khi nào xuất hiện trong tay, hắc mang chợt lóe.
Lý mập mở một bình rượu, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, đưa cho Mặc Vị Thiên một cái chén: "Lão đệ à, những cơ quan hồn giáp kia phải sớm chuyển qua đây nha. Ta thật nôn nóng tổ kiến binh đoàn đấy."
Tinh thần Mặc Vị Thiên có vẻ vẫn chưa hồi phục, nhưng hắn cũng rất nhanh phản ứng lại: "Lẽ nào thành chủ đã tìm được võ tướng rồi?"
"Võ tướng nào có dễ tìm như vậy." Lý mập ha ha cười nói: "Là ta hiện tại dư tiền."
Mặc Vị Thiên càng thêm ngoài ý muốn: "Thành chủ lại phát tài rồi?"
"Ha ha ha ha!" Lý mập đắc ý cười to: "Năm tòa thành trong tay Đồ Như Hải có hai tòa đã đến tay ta. Hơn nữa ta phóng tin ra ba tòa còn lại một tòa cũng không muốn. Hắc hắc, đám tiểu nam nam phía dưới ai ai cũng đỏ mắt nhào tới. Đồ Như Hải xong đời rồi!"
"Nhanh như vậy?" Mặc Vị Thiên kinh ngạc hỏi.
"Đồ Như Hải mấy năm nay mọi việc quá thuận lợi rồi. Hắn đã sớm quên mất tính sai một nước thua cả bàn." Lý mập cười nhạt, một hơi uống cạn sạch hồng tửu trong tay mới nói: "Nếu như hắn có thể kéo dài mười ngày, hắn không phải không có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Chỉ tiếc là ta đã chờ đợi ngày nay từ lâu rồi!"
Hắn làm một cái động tác cắt yết hầu.
Mặc Vị Thiên mở to hai mắt, không thể tin tưởng: "Lẽ nào…"
Bàn tử Ly cười bình thản, lần nữa rót đầy chén, đắc ý vô cùng: "Ngươi nói xem như vậy không đáng để ta chúc mừng?"
Mặc Vị Thiên giật mình ngây ra.
Tư Mã Gia.
Thu Chi Quân bình tĩnh nói: "Hiện tại tra được tin tức về Vu Vương Hải rất ít. Nhưng mà ta tra được ước chừng hai mươi năm trước, có vẻ như hồn tướng của Vu Vương Hải có xuất hiện qua tại phụ cần Nam Thập Tự Tọa."
"Nam Thập Tự Tọa?" Tư Mã Tiếu đem bánh ngọt nhét vào trong miệng, mơ hồ nói: "Ngươi có ánh mắt rất tốt! Còn có đầu mối gì không?"
"Không có!" Thu Chi Quân lắc đầu.
"Xem ra chỉ có thể như vậy thôi." Tư Mã Tiếu vẻ mặt không quan tâm nói.
"Kế hoạch sớm đoạt vị trí gia chủ của ngươi đã phá sản." Thu Chi Quân nói: "Đã có được tin tức, các trưởng lão cho rằng lần này nhất phòng hi sinh quá lớn, quyết định cho nhất phòng bù đắp, tiếp tục giữ lại nhất phòng."
"Không có biện pháp, căn cơ chúng ta quá mỏng." Tư Mã Tiếu khoát tay, lại mơ hồ nói: "Tuy nhiên không sao cả, ta tìm được một vị võ tướng không tệ. Chỉ cần thành lập nên binh đoàn thì có vị trí gia chủ hay không cũng không quan trọng."
"Người nào?" Thu Chi Quân hỏi.
"Phượng Hoàng Tọa, tự xưng Thiết Thủ Bộ Đức Dung."
Thu Chi Quân có chút kinh ngạc: "Ngươi quả thật có thể đả động được hắn?"
"Mấy năm trước, ta một lần nghe được nữ nhi hắn gặp một loại quái bệnh, mấy năm nay luôn phải tìm phương pháp trị liệu. Vận khí không tồi, năm nay cuối cùng cũng tìm được." Tư Mã Tiếu cười hì hì nói: "Phượng Hoàng tọa không có binh đoàn, Đức Dung cũng không phải dòng chính. Tại đội trị an cũng không thể hiện được chí khí. Có thể đến nơi đây huấn luyện binh đoàn, hắn có gì không hài lòng đây?"
Thu Chi Quân gật đầu: "Trình độ hắn không tệ, trước đây có lãnh đạo binh đoàn đánh thuê, chiến tích rất xuất sắc. Sau khi hắn rời khỏi, không bao lâu sao thì binh đoàn đánh thuê kia suy sụp. Nhưng nghe nói tính cách người này tương đối cố chấp nên cũng không được cao tầng Phượng Hoàng tọa ưa thích."
"Người có tài hoa ai không cố chấp?" Tư Mã Tiếu nghiêm mặt: "Lòng dạ không có chút rộng lượng thì có thể làm được chuyện gì? Binh đoàn giao cho hắn, hắn muốn cái gì thì cho cái đó, ta không can dự."
Thu Chi Quân hỏi: "Vậy Dương Vũ thì làm sao bây giờ?"
Dương Vũ là nhân tuyển trước đây, hiện tại có Đức Dung rồi đồng nghĩa với việc Dương Vũ không còn chỗ.
Tư Mã Tiếu bình thản nói: "Cho hai người so tài một trận, kẻ thua làm Phó Thủ. Như vậy rất công bình, ai cũng không thể có ý kiến."
"Biện pháp không tồi!" Thu Chi Quân bình luận, hắn đột nhiên nói: "Người đối với thời cuộc hiện này thực không xem trọng? Hoặc là nói người cảm thấy Đường Thiên liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch của ngươi ư?"
Dáng vẻ tươi cười Tư Mã Tiếu thu lại: "Không biết! Nhưng mà chuẩn bị một chút cũng không có gì xấu."
Hắn bỗng nhiên cười cợt: "Hơn nữa, lẽ nào ngươi không cảm thấy cuộc sống như hiện nay quá không thú vị sao?"
Đường Thiên mới bước vào quang môn, một bóng đen trong nháy mắt vọt lên chắn trước hắn, chợt nhảy lên hù dọa.
Là Nha Nha!
Chỉ là…
"Này Nha Nha, ngươi thế nào biến thành bộ dạng này thế?" Đường Thiên nhìn Nha Nha trước mặt như bị lửa thiêu, trợn mắt há mồm.
Toàn thân Nha Nha đen kịt, như mới từ ống khói bò ra, toàn thân cũng toàn khói bụi. Chỉ có đôi mắt nhỏ có con ngươi khẽ nháy nháy.
Nha Nha vung hai tay nhỏ bé, y y nha nha mà khoa tay múa chân. Sau đó chu miệng làm động tác hút.
Đường Thiên thấy vậy mơ mơ màng màng, một lát sau phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: "Ngươi…Ngươi nói ngươi đem đám khói kia hút sạch vào bụng rồi?"
Nha Nha đắc ý vô cùng, xoa xoa cái bụng, dương vẻ mặt "Ngươi mau tán thưởng ta quá lợi hại đi!" lên.
Đường Thiên một tay nắm lấy mũi, một tay chộp ngay mông Nha Nha xách đến trước mặt mình.
"Thật là bẩn! Sau này không cho phép ngươi bò lên trên người ta. Khách khách (cười dâm), nhìn ngươi như cục than đá ấy. Ngươi hút đám khói kia cũng tốt, cả ngày nói nhảm ồn ào, phiền muốn chết." Nhưng lập tức Đường Thiên vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Nhưng mà ta còn phải nhắc nhở ngươi, tiểu bằng hữu, hút thuốc có hại cho sức khỏe!" (DG: Thằng Đường Thiên có phải xuyên không đâu nhỉ ==!" Biên: truyện viết về thời đại tương lai mà! >.
Nha Nha nhúc nhích vặn vẹo cái mông, tựa nư muốn thoát khỏi ngón tay Đường Thiên.
Nó mang vẻ mặt bất mãn mà kêu y y nha nha, ưỡn ngực rồi lấy nắm tay nhỏ vỗ bang bang, làm bộ dáng hùng tráng.
"Ôi, nhóc lùn, đừng tưởng tắm đen rồi là có thể có vóc dáng cao lớn sao!" Đường Thiên cười ha ha, mặt đầy nét trào phúng.
Nha Nha giận dữ, chỉ thấy nó bày ra tư thế nửa ngồi nửa đứng.
Đường Thiên mừng rỡ. Lá cờ nhỏ cắm trên mông Nha nha phấp phới trong gió, run run lên, hoạt kê không thể tả. Hắn ngồi chồm hổm xuống, một bên cười lớn, một bên tán tận lương tâm dùng ngón tay đẩy qua đẩy lại lá lá cờ nhỏ trên mông Nha Nha.
Thân thể Nha Nha không thể khống chế mà ngã trái ngã phải trên mặt đất.
Nha Nha càng them phẫn nộ, đạp đạp đạp, liên tục nhảy dựng. Kết quả Đường Thiên càng them tán tận lương tâm điên cuồng đuổi theo, kích thích lá cờ nhỏ trên mông Nha Nha
Nha Nha vội vàng giữ lấy lá cờ nhỏ trên mông, sau đó nhảy ra thật xa mới dừng lại.
Đường Thiên lúc này cũng chơi đùa đủ rồi, đứng lên hắc hắc nói: "Ha ha, hôm nay chơi đùa với ngươi vậy thôi, ta còn có việc…"
Nha Nha tức giận hô lớn một câu.
"Hoắc y!"
Nắm tay vừa nhỏ vừa đen lập tức vươn ra.
Thân thể Đường Thiên cứng đờ, con ngươi co rút lại.