"Binh đoàn? Nói đùa gì thế, Sài Lang tọa sẽ có binh đoàn hả?" Thiếu niên tóc xù màu nâu nâng cằm, nụ cười giữ trên môi, mắt nhìn chăm chú vào thủ hạ dưới bậc thang, khóe môi nhếch lên nói giọng giễu cợt: "Đừng vin cái cớ nghe thật buồn cười như vậy! Bấy lâu ta nghi ngờ năng lực của nhà ngươi. Lâu như thế mà vật còn chưa lấy được. Hiện tại Hắc hồn cũng muốn tham gia một chân, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy đã to chuyện? Thiếu gia ta gần đây bị không ít người cười nhạo đấy.

Nam tử đeo mặt nạ khom người đứng dưới bậc thang, lưng ướt đẫm mồ hôi.

"Cho ngươi thêm một tháng nữa, nếu chuyện này mà làm không xong thì ngươi về nhà mà chờ đợi. Thiếu gia không cần tên phế vật."

Những lọn tóc trên đầu bị thổi lệch ra, khuôn mặt đẹp không rõ giới tính xuất hiện, trông thì thật là vô hại, đến cả ngữ khí cũng nửa đùa nửa thật, như thể trêu đùa.

Nam tử đeo mặt nạ run sợ, gã hiểu thiếu gia lắm, ngoài mặt cười cười đùa đùa là lúc trong lòng trở nên cực kỳ tàn nhẫn, lãnh khốc.

Gã không dám biện bạch, không dám cầu tình mà chỉ có thể hô: "Dạ!"

"Đi đi." Thiếu gia phất phất tay, vừa cười hì hì vừa bảo: "Cố mà xoay chuyển tình huống, khắc phục khó khăn cho thật tốt nhé."

Khi nam tử đeo mặt nạ ra khỏi đại điện, một trận gió lạnh thổi tới làm toàn thân run cầm cập thì gã mới biết toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

"Hán không nói láo đâu."

Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt bước ra từ sau tấm bình phong. Vị thiếu niên này trông ốm yếu không chịu được gió sương, quần áo trắng như tuyết tung bay phất phới, mái tóc dài màu đen, trong ánh mắt phảng phất vẻ sầu muộn.

Thu Chi Quân, cái tên này dù ở Tộc Minh cũng ít người biết tới.

"Ta biết." Gã thiếu niên tóc xù cười hì hì đáp lại, tiện tay lấy một miếng điểm tâm thảy vào miệng, nói một cách hàm hồ: "Cứ để hắn tới thử chất lượng của Hắc Hồn và Quang Minh võ hội đi. Nhị thúc đã hao hết tâm tư sắp xếp một chỗ cho hắn trong đó. Chết hả, cũng là góp tý sức, tý tâm với Nhị thúc. Nhị thúc tuổi đã cao như vậy rồi mà ngày ngày còn hết lòng lo lắng, chẳng mấy mà yếu thôi."

Tộc Minh là do rất nhiều gia tộc lớn nhỏ hợp thành, mà nhà Tư Mã chính là một trong bảy thế gia của Tộc Minh.

Tư Mã Tiếu là con của Tư Mã Đào thuộc chi thứ ba Tư Mã gia. Tư Mã Đào chết sớm nên Tư Mã Tiếu và mẫu thân sống nương tựa vào nhau. Chi thứ ba trong các chi của Tư Mã gia luôn ở thế yếu vả lại cô nhi quả mẫu nên đương nhiên bị người khác khi dễ. Tư Mã Tiếu, người cũng như tên, dù bị bắt nạt, gây khó cũng luôn cười hì hì.

Khi Tư Mã Tiếu lên mười bốn thì phát sinh biến hóa. Bình thường Tư Mã Tiếu rất kín tiếng với cao tầng ở bên trong tộc thế mà nổi lên đột ngột, không chút phong thanh đoạt được vị trí thứ ba.

Sau đó Tư Mã Tiếu bị gia tộc phải đi Dao Quang tinh. Không ngờ chỉ sau ba năm ngắn ngủi Dao Quang tinh đột nhiên phát triển nhanh chóng, số thuế đóng góp tăng hơn ba lần. Không chỉ như vậy, trong ba năm khoáng mạch gã xuất ra vượt quá bảy thành. Các trưởng lão trong tộc có ấn tượng rất tốt với gã.

Chuyện lạ xảy ra làm cho chi thứ nhất và chi thứ hai đố kỵ. Trong hội nghị gia tộc, gã bị điều sang Hạt Hổ tọa. Hạt Hổ tọa là một trong Bắc thiên tập cửu châu, thế lực rắc rối phức tạp, các thành phần ở địa phương rất rối ren. Tộc Minh gần như không có mấy ảnh hưởng ở chốn này.

Không ai ngờ, Tư Mã Tiếu lật tay làm mây, úp tay làm mưa, không lôi kéo được thì đánh gục. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Tộc Minh không chỉ thò một chân vào Hạt Hổ tọa mà còn chiếm trọn ba phần tư địa bàn.

Với biểu hiện kinh diễm của Tư Mã Tiếu, gã cứ thế bước vào cao tầng của Tộc Minh. Sự xuất hiện của gã làm cho các chi khác cảnh giác và e sợ.

Thấy gã sắp sửa đoạt được hết Hạt Hổ tọa, gia tộc khẩn cấp triệu hồi gã về, tiếng là muốn ủy thác cho gã trách nhiệm nặng nề nhưng kỳ thực chi trưởng và chi thứ hai muốn mượn cho hội hớt tay trên thành quả.

Trở lại tộc, Tư Mã Tiếu dường như an phận, thỉnh thoảng hắn bái kiến những trưởng lão không có thực quyền thì ở lỳ trong nhà, ít khi ra ngoài. Nhưng chẳng ai ngờ, tưởng gã bất động thanh sắc thế mà là người sách động sự kiện lần này.

Thu Chi Quân là sư huynh của gã.

"Tuy bên cạnh Đường Thiên có nhân tài, có chiến thuật lợi hại, thật là làm chúng ta đỏ mắt! Nội tình Quang Minh võ hội quả nhiên thâm hậu hơn so với chúng ta biết." Tư Mã Tiếu ăn uống dây ra cả mặt, tiếng nói mơ hồ không rõ.

Thu Chi Quân lắc đầu, thản nhiên bảo: "Không phải người của Quang Minh võ hội, Đường Thiên chỉ là một người sở tại nên tính cũng khá dửng dưng. Hẳn là người của Đường Thiên, nếu như lời đồn đại là thật thì là một người nào đó của Nam Thập tự binh đoàn còn lưu lại. Chuyện cũng bình thường."

"Có đạo lý." Tư Mã Tiếu liếm những thứ còn vương trên ngón tay, thật chẳng có chút hình tượng nào. Gã nói: "Nếu như chúng ta có binh đoàn của riêng mình thì có phải là nhiều chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều không."

"Không phải là ngươi đang làm sao?" Thu Chi Quân chẳng chút động lông mày.

"Hắc hắc!" Tư Mã Tiếu chẳng chút lúng túng dù bị vạch trần chân tướng, gã cười hì hì bảo: "Ái dà dà, sư huynh ngươi sức yếu như vậy, để tâm nhiều chuyện lỡ như chết thì ai sử lý đống chuyện nát tươm này giúp ta."

Thu Chi Quân tựa như không nghe thấy: "Chi thứ hai đang nếm mùi thất bại ở Hạt Hổ tọa, Tư Mã Hoành chết trận, Tư Mã Ngữ Quang trọng thương."

Khuôn mặt Tư Mã Tiếu đau đớn: "Anh tài chết sớm, đây là tổn thất lớn của nhà Tư Mã chúng ta! Chuẩn bị hai phần lễ vật cho hai chi, hai vị thúc phụ không nên quá đau lòng mới được."

"Hiện giờ bọn họ hận ngươi tận xương." Thu Chi Quân chẳng muốn làm bộ làm tịch đi chia sẻ.

Tư Mã Tiếu cố ý để lại một phần tư Hạt Hổ tọa, chính là ngờ hai chi thèm thuồng hớt tay trên. Ba năm gã ở đó không giết hết những nhân vật lợi hại của Hạt Hổ tọa mà chỉ đẩy tất cả ra một góc Hạt Hổ tọa mà không tiến công thêm bước nữa. Gã cố ý cho bọn họ có cơ hội thở được, hơn nữa nên biết rằng chỗ này liên thông với nhiều Tinh môn của Vũ Tiên tọa.

Vũ Tiên tọa sao có thể để Tộc Minh cắm sừng tại đây?

Các thế lực bản địa Hạt Hổ tọa được chấn chỉnh lại thật sắc bén, hơn nữa lại được Vũ Tiên tọa âm thầm ủng hộ, đây chắc chắn là một cái hố sâu không thấy đáy. Chi trưởng, chi thứ chui vào tất nhiên bể đầu chảy máu.

"Chuyện đâu có liên quan gì tới ta hả?" Tư Mã Tiếu than một tiếng, vung hai tay, vẻ mặt vô lại: "Điều ta về thì ta đã về. Để bọn họ tiếp nhận, ta đồng ý. Ta trong sáng như gương, ngươi đừng có bôi đen ta!"

"Hai chi đã tổn thương nguyên khí nặng nề." Thu Chi Quân bình tĩnh phân tích thế cục: "Ngươi tính sử dụng những vị trưởng lão kia sao?"

"Còn chưa đến lúc." Tư Mã Tiếu lắc đầu quầy quậy: "Thanh danh ta còn chưa đủ."

Thu Chi Quân hiểu rõ sắp đặt của Tư Mã Tiếu ít nhiều, gã hơi suy nghĩ một lúc liền hiểu ra: "Mục đích của ngươi là Hắc Hồn và Quang Minh võ hội?"

"Sư huynh thật thông minh. Chút công lao ở Hạt Hổ tọa đã là cái gì?" Tư Mã Tiếu nhếch miệng cười xem thường, nói rất tự nhiên: "Tộc Minh chúng ta hình thành cũng khá lâu rồi nhưng vẫn bị coi là nhà giàu mới nổi, so với Hắc Hồn và Quang Minh võ hội vẫn thấp hơn một cái đầu, đây là tâm bệnh của tất cả cao tầng. Bọn họ cực kỳ kiêng kỵ Hắc Hồn và Quang Minh võ hội, nói cho cùng thì do lòng tin không đủ. Lúc này, nếu có ai đủ để chống lại Hắc Hồn hoặc Quang Minh võ hội, chỉ cần không thua thì cao tầng sẽ làm như không thấy."

"Ngươi không sợ thua sao?" Thu Chi Quân khiếp sợ kế hoạch của vị sư đệ, cái nhìn của sư đệ đã không còn chỉ trong Tư Mã gia rồi.

"Tại sao ta lại thua?" Thiếu niên tóc xù cười hì hì bảo: "Liên quan gì tới chúng ta? Chết là con của Nhị thúc, mục tiêu của Hắc hồn là Đường Thiên, Quang Minh võ hội bảo vệ Đường Thiên. Người ngoài nhìn chằm chằm, thua nhiều mất mặt, Quang Minh võ hội và Hắc hồn có ai nuốt được cục tức này đây? Yên tâm đi, chúng ta chỉ là tôm tép người ta sẽ không để vào mắt đâu."

"Ngươi định hãm hại ai hả?" Thu Chi Quân kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng.

"Ôi, sư huynh, không nên dùng từ hãm hại khó nghe như vậy chứ." Tư Mã Tiếu cười cười vẻ vô lại: " Nhiều tiền bối như vậy hợp tác với loại vãn bối như ta cũng là mỗi mỹ đức mà. Còn vị tiền bối nào có lòng tốt như vậy thì cứ phải tùy tình huống lúc đó đã."

Thu Chi Quân nhìn vẻ mặt cười hì hì của sư đệ, trong lòng lặng lẽ tính toán.

Kế hoạch này của sư đệ, khả năng thành công cao!

Chuyện này đúng là do Tư Mã Tiếu dựng lên nhưng chẳng mấy chốc mà nhân vật chính sẽ là Hắc Hồn và Quang Minh võ hội. Tràng diện lúc đó hẳn hỗn loạn một trận, mưu đồ sư đệ rõ rành rành là thừa nước đục thả câu!

"Đường Thiên có binh đoàn, đây là nhân tố bất ổn." Thu Chi Quân trầm giọng.

Đột nhiên Tư Mã Tiếu mỉm cười: "Gây sức ép với binh đoàn kia như thế nào? Mấy thứ tiểu bộ lạc có thể níu chân binh đoàn ư? Hơn nữa, cho dù là núi chân binh đoàn lại thì kẻ vội vàng nhất chính là Hắc Hồn chứ sao nữa."

Gã âm thầm gây dựng binh đoàn nên biết rõ chuyện này không dễ, cho nên gã đối với chuyện "Binh đoàn" của Đường Thiên khá coi thường.

Một lần đối trận, An Bạch đột tử, Mao Quân cụt tay trọng thương, kết quả như vậy sẽ làm cho các phương thế lực quan chiến sẽ xôn xao, hoảng sợ.

Binh đoàn!

Sài Lang tọa mà có binh đoàn!

An Bạch và Mao Quân đều là cường giả trên Thiên bảng, trong một trận chiến một chết một trọng thương không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng tin Đường Thiên có binh đoàn là từ miệng Mao Quân truyền ra, không ai dám bảo Mao Quân nói hươu nói vượn, kiểu gì cũng có sức thuyết phục.

Một lão khô gầy như củi trầm giọng bảo; "Ngươi cho là thế nào?"

Ông lão này họ Đồ là một trưởng lão của Hắc hồn. Ở Hắc Hồn, địa vị trưởng lão hết sức đáng tôn sùng, tin tức về Nam thập tự tọa truyền đến tai lão làm lão động tâm.

So với người khác thì lão biết nhiều hơn một chút.

"Câu chuyện binh đoàn, chưa đủ đáng sợ." Đứng trước mặt lão là nữ võ giả mặc giáp, cô ta trầm giọng bảo: "Nếu như là binh đoàn chân chính thì Mao Quân không thể nào trốn thoát được. Chắc hẳn là vừa mới xây dựng chưa được bao lâu, thực lực đáng phải nghi ngờ."

Ở vị trí bọn họ, chuyện binh đoàn không đáng sợ như người thường. Binh đoàn cường hãn đương nhiên đáng sợ nhưng đối với cao thủ mà nói thì cũng không phải là không thể chiến thắng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lúc đọ sức lực lượng thì không có mạnh yếu một cách tuyệt đối.

"Nếu chuyện này giao cho ngươi, ngươi có thể chắc chắn không?" Đồ lão trầm ngâm rồi hỏi.

"Cần lục vệ cùng xuất hiện." Nữ võ giả trầm giọng đáp.

Khuôn mặt Đồ lão lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi cảm thấy cần phải cả lục vệ đều xuất hiện?"

Lục vệ trong tay lão là sáu võ giả xuất sắc nhất, cô ta chính là người đứng đầu lục vệ, mỗi người trong bọn họ đều có huyết mạch cực kỳ bất phàm, thực lực cường hãn. Đồ lão không nghĩ là một lần mà phải vận dụng lực lượng cường hãn nhất.

"Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực." Nữ võ giả đấp.

Đồ lão suy tư một lát rồi ngẩng đầu lên, trầm giọng quyết: "Được! Ngươi dẫn chúng đi, đưa Đường Thiên về cho ta!"

'Vâng!" Nữ võ giả tuân mệnh, xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play