Sắc mặt Hạc tái mét.

Đối với Hạc trước giờ vốn tao nhã mà nói, biểu tình như vậy tuyệt đối hiếm thấy. Dù là kẻ vô tâm như Lăng Húc, thời điểm này cũng hoàn toàn câm nín mà ôm ngân thương, ngồi trên Hỏa Liệt Điểu kiểu không liên quan tới ta.

Cả đội ngũ của Hỏa Mã Nhỉ cũng nín lặng.

Tất cả đều do Đường Thiên gây ra.

"Oa, xem ta vô địch bơi chó này! Ha ha! Quá đã!"

Đường Thiên bồng bềnh giữa không trung, bày ra tư thế bơi chó, trong miệng phát tiếng cười "Ha ha...!" Kỳ dị chính là, Đường Thiên vậy mà lại thật như đang bơi trong nước, bơi liên tục, chậm rãi tiến tới.

"Xem ta đạp không khí này!"

Đường Thiên quay mặt ra sau như bơi đứng, hai chân đạp loạn vào không khí, thân thể lại được đẩy lên.

"Xem ta chổng ngược nhảy này! Ta nhảy, ta nhảy, ta nhảy nhảy!"

Đường Thiên lại đổi thế trồng cây chuối, trên tay hắn như gắn lò xo, phốc phốc phốc, bật tới trước.

Đường Thiên một mình một người hăng tiết đùa giỡn, thỉnh thoảng phát ra đủ loại thanh âm quái dị.

Cả người hắn bao phủ một tầng sương trắng nhàn nhạt, có mấy phần cảm giác như tiên khí lượn lờ, chính là Hạc Thế. Hạc Thế thần kỳ vô cùng, khi Đường Thiên dỡ tay nhấc chân có một chút vị đạo thông suốt tự nhiên.

Trong lòng Hạc vô cùng chấn động. Hạc Thế so với Hạc Thân Kình thì hơn quá nhiều. Trong lịch sử Hạc phái, chỉ duy nhất đệ tử đời đầu mới có người tu luyện ra Hạc Thế. Hạc Thân Kình là võ kỹ cơ bản, không lĩnh ngộ Hạc Thân Kình, võ kỹ Hạc phái đa số đều không thể tu luyện. Mà Hạc Thế, lại giống như một bút vẽ rồng điểm mắt, lĩnh ngộ Hạc Thế, tức võ kỹ phổ thông trên tay gã uy lực liền tăng gấp bội.

Trong lòng Hạc không ao ước đó là giả, nhưng gã là một thiếu niên rất có tu dưỡng, trong cốt cách dưỡng ra tư thái ôn hoà thong dong, dù rất muốn nhưng càng là hài lòng, nếu không có một loạt hành vi lúc sau của Đường Thiên.

Ai ngờ, Đường Thiên như gặp đồ chơi mới liền quá trớn rồi.

Đặc biệt Hạc Thế có thể giúp thân thể hắn lơ lửng, rất nhanh hắn nghĩ đến một loạt phương pháp: bơi chó, trồng chuối nhảy lò xo…, làm Hạc tức muốn chết. Truyền kỳ tuyệt học Hạc Thế, trong lòng Hạc, đó là thứ thần thánh vô cùng. Đường Thiên ngươi lĩnh ngộ ra Hạc Thế, cái này là khó bao nhiêu, may mắn bao nhiêu, quý trọng chút đi chứ, đem Hạc Thế dung nhập vào võ kỹ đi!

Nỗi lòng Hạc như thế, nhưng, tận mắt thấy Đường Thiên dùng tuyệt học chơi đùa, lấy truyền thừa Hạc phái đùa bỡn như thế, hắn thế nào vui nổi?

Hỗn đản này!

Một giờ sau.

Đường Thiên như bãi bùn nhão nằm trên lưng ngựa, không động đậy nổi, vừa mới nãy hắn đem tất cả chân lực chơi đùa sạch luôn, đến sức bước đi cũng không còn, đành nằm trên lưng ngựa.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật này của Đường Thiên, Hạc cảm thấy thống khoái, thần tình khôi phục như thường, áp lực không còn. Hạc xoay mặt mỉm cười hỏi Hỏa Mã Nhĩ: "Hỏa Mã Nhĩ tiểu thư biết những người này?"

Đoàn ngựa trùng trùng điệp điệp áp giải một đám tù binh, trong đám địch nhân, trừ Yến Cửu Chi chạy được, còn lại đều thành tù binh.

"Hồi bẩm công tử, bọn họ là người của bộ lạc Thổ Dã." Hỏa Mã Nhĩ cung kính đáp. Ba người trước mắt có thực lực sâu không lường được, cường đại vô cùng. Thiết luật: "cường giả vi tôn" ở thế giới rất tàn khốc này càng rõ ràng.

Huống chi, ba người đã cứu nàng một mạng.

Đường Thiên chìm đắm trong Hạc Thế kỳ diệu, hạc thân trong cơ thể hắn, cứ như còn sống. Trong lúc Hạc thân biến hóa, chân lực lưu chuyển không ngừng, chân lực phóng ra các hướng, va chạm rồi hóa thành từng cổ chân lực nhỏ như bụi ngay trong thân hạc. Đám người Hạc nhìn thấy quanh thân thể Đường Thiên luôn có vụ khí nhàn nhạt. Vụ khí này do chân lực nhỏ như bụi hợp thành, chúng bám vào sát cơ thể Đường Thiên, hình thành một tầng khí mỏng.

Đường Thiên cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Hắn càng cảm thụ sâu, càng cảm thầy trong tầng chân lực có rất nhiều huyền diệu. Nếu như hắn hiểu rõ Hạc Thế thêm một bước, tầng hơi mỏng này sẽ hóa thành vô hình.

Hơn nữa khiến Đường Thiên cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn không thể dùng chân lực khống chế Hạc Thế, mà phải dùng võ hồn.

Linh quang chợt lóe, hắn bỗng nhiên nghĩ đến kiếm vực Ma Phong Kiếm của Ẩn Kiếm Thánh kia.

Chẳng lẽ, Hạc Thế là hồn vực?

Nhưng Đường Thiên ngay lập tức lắc đầu, Hạc Thế so với uy lực và biến hóa của hồn giới chính là một trời một vực. Nhưng mà có chút giống nhau, hơn nữa chịu sự khống chế của võ hồn, có khả năng là giai đoạn hồn vực sơ cấp.

Suy đoán khó tin này, Đường Thiên ghi nhớ trong lòng, ngày sau chậm rãi xác minh.

Theo thực lực hắn nâng lên, điều hắn có thể ỷ lại Binh cũng ngày càng ít. Hắn phải chủ động lĩnh ngộ, tuy mình ngốc một chút, vậy thì dùng nhiều thời gian hơn.

Chuyện khác cứ giao cho người thông minh hơn làm đi.

Tâm tư Đường Thiên tiếp tục chìm đắm trong võ kỹ, chỗ tốt khác của Hạc Thế chính là khiến chân lực hắn khôi phục nhanh hơn rất nhiều.

"Hỏa Mã Nhĩ, ngươi cho là dựa vào ba thằng oắt con này có thể bảo vệ thôn ngươi?" Nam tử sử lang nha bổng cười nhạt: "Tân lão đại đã thống lĩnh sáu bộ lạc, muốn dựa vào mỗi cái bộ lạc Hỏa Sa của ngươi có thể chống lại ư? Đừng có nằm mộng!"

Sắc mặt Hỏa Mã Nhĩ thoáng âm trầm xuống: "Cáp Trát Nhĩ, không ngờ ngươi lại đầu phục Tân Lập?"

"Không sai!" Cáp Trát Nhĩ ngạnh cổ trừng mắt, không chút nào tỏ ra yếu thế: "Nhất mạch Sa Lang chúng ta, qua nhiều năm như vậy, vì không có một lãnh tụ cường đại mới sa sút như hôm nay. Hỏa Mã Nhĩ, ngươi vốn có có tư cách thượng vị, chỉ tiếc, ngươi không chịu."

"Yến Cửu Chi cũng là Tân Lập mời tới?" Hỏa Mã Nhĩ mặt âm trầm.

Cáp Trát Nhĩ cười nhạt: "Tân Lập mời cũng không phải chỉ có Yến Cửu Chi! Chỉ khi ngươi chết, Sa Lang bộ tộc mới sẽ chân chính thống nhất, đến lúc đó phiến sa mạc này chính là thiên hạ của chúng ta."

"Tân Lập nói ngươi cũng tin?" Hỏa Mã Nhĩ lắc đầu: "Cáp Trát Nhĩ, ngươi còn chưa nhận ra là hắn rất xảo trá vô tình sao? Liên thủ cùng hắn giờ có còn bộ lạc nào tồn tại chứ?"

Mặt cổ Cáp Trát Nhĩ đỏ bừng, trong mắt hiện vẻ khó chịu: "Ta không quản được nhiều như vậy, ngươi không cần lo! Thế nhưng vậy thì sao chứ? Nếu cứ như thế chúng ta không qua nổi mùa đông này!"

Hỏa Mã Nhĩ ngẩn ra. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Hỏa Mã Nhĩ, ngươi không có cơ hội đâu!" Cáp Trát Nhĩ tâm tình ổn định lại nói: "Cường giả Thiên bảng thì thế nào? Thế lực sau lưng Tân Lập, ngươi không tưởng tượng được đâu! Hừ, dã tâm của hắn, không chỉ là cái sa mạc này, hắn muốn đi tranh đấu với Ngân Nguyệt, Thiên Câu, Phách Võ!"

"Các ngươi sẽ trở thành pháo hôi thôi." Hỏa Mã Nhĩ lạnh lùng nói.

"Ha ha! Hỏa Mã Nhĩ, ngươi nói đúng, nhưng toàn bộ Sài Lang tọa, có ai không phải pháo hôi chứ?"

Hỏa Mã Nhĩ á khẩu.

Cáp Trát Nhĩ nói tiếp: "Cho ngươi biết, bộ lạc Hỏa Lang đến bây giờ còn chưa bị diệt, là vì Tân Lập có đủ nắm chắc giết được ngươi. Chỉ cần ngươi chết, bộ lạc Hỏa Lang không chiến tự thắng, hắn muốn là nuốt Hỏa Lang bộ lạc hoàn chỉnh kia."

Bỗng nhiên, Đường Thiên ngừng lại, ánh mắt hắn, nhìn phía gò núi xa xa: "Có người tới!"

Đúng lúc này, trên gò núi xuất hiện vài điểm đen nhỏ.

Hỏa Mã Nhĩ chấn động, nàng không thể tin nổi nhìn Đường Thiên, từ đây cách gò núi kia ít gì cũng mười dặm, Đường Thiên vậy mà lại có thể phát hiện địch nhân từ xa như vậy.

Đối phương tới cực nhanh.

Tới là ba người, cầm đầu là một lão giả thần sắc hung ác nham hiểm, đôi mắt đỏ của lão thoạt nhìn rất đáng sợ. Bên trái lão, một người được trang bị đầy đủ, cả người bao phủ trong trang bị Bạch Ngân, ngay cả lỗ mũi cũng được bảo vệ. Mà ở bên phải gã, là một thiếu nữ cầm roi xương, mặc bì trang màu đen, những chỗ lồi lõm trên người hiện lên rõ ràng. Roi xương trong tay nàng thập phần kỳ lạ, giống cột sống của một tinh hồn thú nào đó, rõ từng đốt cột sống.

"Tên nào đánh Cửu Chi bị thương?" Lão giả mắt đỏ trầm giọng hỏi.

"Ta!" Đường Thiên cười hì hì đứng ra: "Ngươi là sư phụ hắn? Tới đánh nhau hả?"

"Muốn chết!" Lão giả hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng dưng biến mất.

"Xii…"

Lam quang trong mắt Đường Thiên chợt lóe rồi biến mất, một vệt trảo ảnh màu lam mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong mắt hắn.

Đường Thiên không chút nghĩ ngợi, Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay lóe lên chém ra, một đám hoa lửa chói mắt nghênh đón vệt trảo mang màu lam kia.

Keng!

Kình khí tràn ra xung quanh, hai bóng người vừa đụng liền phân, đều lui về sau ba trượng.

Đường Thiên hung hăng trừng mắt lão đầu. Thực lực lão đầu, hơn xa Yến Cửu Chi, va chạm vừa rồi hắn liền biết tiếp đến sẽ là một trận khổ chiến. Ánh mắt hắn rơi vào hai tay lão đầu, tay vậy mà lại giống như khắc từ tảng băng màu lam, óng ánh lóa mắt, tựa như có ma lực hấp dẫn tâm thần người khác.

Thật mạnh!

Đồng bạn lão giả thấy Đường Thiên có thể ngăn một trảo, đều kinh ngạc.

Lão giả híp mắt: "Nghe nói có người vừa sáng chế một loại võ kỹ hoàn toàn mới tên Hỏa Liêm Quỷ Trảo, không nghĩ tới ta lại gặp nơi đây. Thảo nào Cửu Chi bại trong tay ngươi, có chút bản lĩnh đó!"

Hai người kia kinh ngạc nhìn Đường Thiên.

Tiểu tử rõ ràng lông cũng chưa mọc đủ, vậy mà lại chế một loại võ kỹ vô song?

Giật mình nhất chính là Cáp Trát Nhĩ, gã há miệng, ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Gã biết rõ thân phận lão giả, khi gã nhìn thấy lão giả xuất hiện trong lòng gã mừng như điên, tưởng rằng thắng chắc! Ai ngờ, hai người va chạm cứng một cái, lại cân sức ngang tài.

"Trảo công của ngươi cũng rất lợi hại đó!" Đường Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm hai tay lão giả: "Nói vậy ngươi cũng dùng võ kỹ vô song?"

"Có mấy phần nhãn lực đó!" Lão giả lại lạnh lùng nói: "Tuổi còn trẻ đã có thể sáng chế Hỏa Liêm Quỷ Trảo, rất có tiền đồ. Chỉ là ngươi lại gặp ta, vậy hôm nay chính là tử kỳ của ngươi."

Lão giả lắc nhẹ bàn tay, hai ống tay áo như hồ điệp bay ra.

Hai tay hơi vung lên, một cao một thấp, chằng chịt phóng ra trước ngực, năm ngón như móc.

Oanh!

Một loại khí tức nguy hiểm mênh mông đột nhiên tràn ra từ thân lão giả, lưu chuyển quanh thân lão.

Mênh mông vô biên, như một con cá voi trồi lên mặt biển.

TG: Lại cảm! Thân thể ta đúng là kém a, ta còn kỳ quái không hiểu tại sao 2 ngày trước thân thể uể oải, giờ mới biết. Bất tri bất giác, ta đã bị bệnh nhưng lại sáng tác như thần thế này nè! Xin đừng sùng bái thiếu niên như ta! Ha ha! Cảm ơn một đỉnh núi trong mơ khiến ta có ý tưởng; xin lỗi là, canh 3 này, phải để ta hết cảm nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play