Viu viu viu!
Tiếng xé gió vang lên không dứt bên tai, mũi thương xé rách không khí, không phải tính linh hoạt biến ảo mà như tiếng xé vải, trầm trầm mà lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Thần sắc Lăng Húc tập trung vô cùng, mồ hôi chảy dọc theo gò má nhỏ xuống mũi thương, từng luồng khí tức sắc bén hỗn loạn bị quấy thành vô số hơi bụi lóng lánh.
Hắn đã hoàn thành việc tu luyện của ngày hôm nay.
Mái tóc hắn đã hàon toàn biến thành sắc bạc, lộng lẫy dưới ánh đèn. Gương mặt anh tuấn như phản chiếu mũi thương bạc lấp lánh, con ngươi màu lam vẫn như ngọn lửa bập bùng.
Một luồng hàn ý như kim châm đột nhiên đâm thẳng vào phần cột sống sau gáy hắn, gương mặt và thân thể hắn bất giác run lên.
Ngân hóa khiến thực lực hắn đột nhiên tăng mạnh, nhưng giờ cũng hiện ra phần dữ tợn của mình. Xương cốt vốn không chịu nổi gánh nặng của hắn giờ bị luồng hàn khí lạnh lẽo vô cùng này xâm nhập, cảm giác lạnh buốt và đau đớn bắt đầula n tràn khắp cơ thể.
Sắc mặt Lăng Húc tái nhợt, ôm đầu gối và mũi thương bạc, thân thể co lại thành một khối.
Chết tiệt!
Hai tay hắn ôm lấy chân, đốt ngón tay trắng bệch, hắn cảm thấy mình chẳng khác nào đang bập bềnh tỏng địa ục.
Địa ngục ư...
Bên tai hắn như vang lên tiếng sưởi ấm của sư phụ, khi nhỏ, sư phụ thường kể cho hắn chuyện thiên đường và địa ngục. Sư phụ nói, người mang kính sợ, lại giữ lòng thành kính chính nghĩa mới có thể bước vào thiên đường.
Thiên đường là gì... có phải rất ấm áp... có phải không đau đớn không...
Hắn nhớ tới một món đồ, hắn run rẩy lấy từ trong Thủy Bình Võ Quỹ ra một quyển sách cũ nát. Trong ký ức của hắn, sư phụ thường xuyên lật đọc cuốn sách này, lật tới mức nó rách nát cũ kxy đi nhiều. Di vật của sư phụ rất ít, quyển sách này là một trong số đó.
Tay run run lật một tờ ra, mong rằng chuyển sự chú ý có thể giảm bớt đau đớn...
Lăng Húc dùng giọng run run, lắp bắp đọc.
“... Ta thề sẽ đối xử tử tế với kẻ yếu, ta thề sẽ dũng cảm đối kháng với kẻ cường bạo, ta thề chống lại mọi sai lầm, ta thề chiến đấu vì người tay không tấc sắt...”
Nhớ lấy, nhớ lấy, giọng nói run run của Lăng Húc dần ổn định lại, hắn đọc lớn giọng dần.
“... Ta thề giúp những người xin ta giúp đỡ, ta thề không lamf thương tổn tới phụ nữ...”
“... Ta thề giúp đỡ huynh đệ của ta, ta thề đối xử chân thành với bằng hữu của ta, ta thề yêu thương tới chết không thay lòng đổi dạ...”
Giọng nói của hắn càng lúc càng lớn, đau đớn và lạnh lẽo như cách hắn càng lúc càng xa, một luồng khí tức ấm áp từ từ dâng lên từ trong cơ thể, thân thể co tròn của hắn từ từ giãn ra, giọng nói quẩn quanh gian phòng.
Con ngươi màu cam của hắn sáng ngời như ánh nến.
Tựa như một ánh mặt trời đâm thủng màn mây đen, xua tan bóng tối cuồng phong và tuyệt vọng, chiếu rọi đại địa, trong lòng hắn giờ đầy cảm kích.
Sư phụ, đây là món quà cuối cùng người để lại cho con ư...
๑๑۩۞۩๑๑
Xe bạc Thiên Mã bay giữa không trung, căn cứ theo bản đồ sao, bọn họ phải tới chòm sao Ô Nha trước.
Ấn tượng duy nhất của Đường Thiên về chòm sao Ô Nha là gã giả mạo Ngũ đại nhân chòm sao Ô Nha lúc trước. Ngoại trừ lần đó ra, gã không biết chút gì về chòm sao Ô Nha.
Có điều, trên tay hắn giờ đã có bản đồ sao này.
Chòm sao Ô Nha chỉ là một chòm sao nhỏ, không hề thu hút. Có điều trên bản đồ sao có ghi, trên chòm sao Ô Nha thịnh hành kiếm khách, dân bản xứ cũng nổi danh dùng kiếm.
Vài xa phu được Võ Hầu phái theo giúp Đường Thiên điều khiển xe bạc Thiên Mã.
Đường Thiên vẫn vùi đầu vào tu luyện điên cuồng, không có Binh ở bên cạnh chì chiết chửi bới, Ma Địch cũng tới chỗ khác giúp, Quỷ Trảo lại tĩnh lặng như bức tượng. Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Đường Thiên, lặng lẽ như được điêu khắc.
๑๑۩۞۩๑๑
Đây đã là ngày thứ hai mươi Binh xâm nhập vào khu vực săn hồn.
Rời khỏi thành Tam Hồn, chính hắn cũng không ngờ mình lại đi xa tới thế. Nơi này cách thành Tam Hồn rất xa, trên đường hắn đã đi qua hai thành trấn. Một là thành Không Vũ, một là thành Vạn Bảo.
Đây là hai tòa thành rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả thành Tam Hồn. Binh đánh dấu lại trên bản đồ, hắn xem như mình đã khai phá ra một tuyến đường.
Dọc đường hắn đã gặp không biết bao nhiêu tinh hồn thú hung mãnh, giật mình ngoảnh lại, hắn như trở lại thời đại binh đoàn, lẻ loi một mình tiềm hành ngàn dặm.
Quãng thời gian đó với hắn là kiêu hãnh, lúc đấy cả binh đoàn chỉ mình hắn hoàn thành được. Hắn còn nhớ lúc đó, khi hắn mệt mỏi mặt đầy tro bụi xuất hiện trước mặt đoàn trưởng, gương mặt đoàn trưởng đã chấn động và ngạc nhiên tới mức nào.
Hắn đã lấy chuyện đó ra đắc ý một thời gian dài.
So với lúc đó, những nguy hiểm và cường độ lúc này hoàn toàn không đáng nhắc tới, song nó vẫn khơi gợi vô số tình cảm trong lòng hắn.
Quãng đường này qua rất nhanh, Thiên Không Hổ hoàn toàn khai triển tốc độ, hai mươi ngày, quãng đường rất dài.
Binh và Thiên Không Hổ đã vô cùng ăn ý, từ lúc bắt đầu quen với phương pháp chiến đấu mới của võ giáp này, giờ hắn đã vô cùng hứng thú, sức chiến đấu nhanh chóng tăng cao.
Hắn gọi võ hồn trong Thiên Không Hổ là “Hổ”.
Hổ cũng cực kỳ hài lòng với cái tên nào.
“Nghỉ ngơi chút nào, Hổ!” Binh nói thầm một câu rồi dừng lại.
Hổ là một người biết lắng nghe, hắn không trả lời ngươi, lại càng không phản bác, cũng không mất kiên nhẫn hay lảm nhảm gì với Binh.
Binh lại ngày càng thích lảm nhảm, ngay kẻ đờ đẫn như Quỷ Trảo cũng không nhịn nổi. Binh cũng cảm thấy bực mình, chẳng biết có phải bị tên ngu ngốc Đường Thiên kia làm lây bệnh không, Binh cũng cảm thấy mình càng ngày càng lắm mồm.
“Ai da, sao giờ ta chẳng khác gì bà lão thế này, nói lắm tới vậy?” Binh thuận miệng nói, hắn phát hiện, không ngờ hôm nay mình lại đi lảm nhảm với cả Hổ.
“Vì cô độc.”
Một giọng nói lạ lẫm đột nhiên vang lên đáp lời.
Cô độc...
Thân thể Binh cứng đờ như bị tia sét bổ trúng. Cô độc... hóa ra là cô độc... đúng vậy, chỉ còn lại mình ta...
Một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại, không thể tin nổi nói: “Ngươi ngươi ngươi... ngươi là Hổ?”
‘Đúng.” Hổ trả lời.
“A a a a, sao ngươi nói được?” Sắc mặt Binh như gặp quỷ, khuôn mặt tú lơ khơ rất sinh động.
“Thử một chút rồi nói được.” Hỏ đáp.
Binh nhanh chóng khôi phục khỏi cơn khiếp sợ, vô cùng hưng phấn: “A ha ha ha, vậy chẳng phải ngươi đã trở thành lợi hại hơn rồi? Ha ha ha, tuyệt quá, ta là ngươi đầu tiên có giáp máy nói chuyện được!”
“Ngươi là hồn tướng!” Hổ lên tiếng nhắc nhở sai lầm của Binh.
Thân thể Binh cứng đờ.
Tuy Hổ ăn ngay nói thẳng tới mức khiến người ta đau lòng, nhưng có thêm một đồng bọn biết nói, Binh cũng vô cùng vui vẻ, bèn quang quác một thôi một hồi.
Đột nhiên, Binh ngừng lại, lộ vẻ đề phòng.
“Có người tới!” Binh nhỏ giọng nói.
Hổ không trả lời nhưng Thiên Không Hổ lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý.
Tốc độ của đối phương cực nhanh.
Gần như Binh chỉ vừa chuẩn bị, đối phương đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Địa hình nơi này bằng phẳng trống trải, tầm mắt không có gì ngăn cản, Binh vừa thấy người tới lập tức ngây người.
Võ giả giáp máy!
Đối phương không ngờ cũng là một võ giả giáp máy!
Ánh mắt Binh chạm tới bộ giáp máy trên người đối phương, đồng tử lập tức co rút lại.
Bộ giáp máy thật kỳ lạ!
Giáp máy của đối phương, hắn thậm chí không thấy được vẻ kim loại máy móc, ngược lại trông chẳng khác nào một con tinh hồn thú, tựa như vật sống.
Nếu không nhờ sự quen thuộc với giáp máy, nhờ kinh nghiệm nhiều năm, Binh chắc chắn sẽ không nghĩ quái vật trước mắt có liên quan gì tới giáp máy.
Quái vật trước máy hình thể chẳng khác nào một con Thiết Bì Viên, song tay chân thô to, thân thể vằn vện như ngọn lửa đỏ, chỉ riêng ánh mắt là màu xám như sương mù, không chút sinh cơ.
Tốc độ chạy của nó cực nhanh, thân thể như ngọn núi nhỏ song lúc chạy vẫn lặng lẽ không chút tiếng động.
Gã trước mặt trên người chẳng hề có khí tức của tinh hồn thú, hơn nữa tốc độ chạy của hắn tuy rất nhanh nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy những điểm cứng nhắc, không được linh hoạt như Thiên Bì Viên thật.
Bộ giáp máy thật kỳ lạ!
๑๑۩۞۩๑๑
Liễu Á Chi sắc mặt khiếp sợ nhìn bộ giáp máy màu xanh trước mặt.
Ánh mắt hắn nóng bỏng như muốn hòa tan bộ giáp máy này ra, lần đầu tiên hắn chứng kiến một bộ giáp máy mxy lệ tới vậy!
Giáp máy xanh da trời còn mang chút phong cách của binh đaonf Nam Thập Tự, nhưng đây chắc chắn là tác phẩm phỏng chế binh đaonf Nam Thập Tự tốt nhất. Không, nó đã vượt qua cả trình độ của binh đoàn Nam Thập Tự!
Trình độ của Liễu Á Chi về mặt giáp máy khá cao, chỉ liếc mắt một cái hắn đã nhận ra trình độ của bộ giáp máy này! Bộ giáp xanh lóng lánh, rực rỡ mê người. Trong mắt Liễu Á Chi, nó đẹp hơn cả làn da mỹ nữ, cuốn hút vô song. Kết cấu ưu nhã hoàn mỹ, còn có cả cặp cánh!
Tác phẩm của ai vậy?
Thợ máy lợi hại như vậy xuất hiện từ bao giờ?
So sánh lại, giáp máy của mình đúng là một cục thịt xấu xí.
Ánh mắt Liễu Á Chi bừng sáng, bộ giáp máy trước mắt là bộ giáp máy xuất sắc nhất mà hắn từng gặp. Nếu mình có thể hợp tác với thợ máy đó, vậy chắc chắn có thể tọa ra bộ giáp máy cường đại hoàn mỹ nhất trên thế giới này!
Hắn dám khẳng định điêm rnày!
Trong mắt Liễu Á Chi lộ vẻ cuồng nhiệt, trong lòng lại hơi cảnh giác. Mình tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy mới tạo được một bộ giáp máy mới, sắp đưa ra thị trường rồi, bạn bè đều tin chắc rằng bọn họ không có đối thủ. Bọn họ sẽ như gió bão quét ngang toàn bộ thế giới, khai sáng ra một thời đại hoàn toàn mới.
Liẽu Á Chi cũng tin vậy.
Hôm nay hắn ra ngoài kiểm tra lần cuối, hoàn thành lượt kiểm tra này, bộ chiến giáp xương máu này của họ sẽ được đẩy ra thị trường!
Dẫu thế nào hắn cũng không ngờ lại được gặp một bộ giáp máy hoàn toàn không kém hơn Kim Cương!
May là mình còn là một võ giả giáp máy thực lực cường đại!
Ánh mắt Liễu Á Chi bừng sáng, ánh mắt khóa chặt lên bộ giáp máy, trong lòng vô cùng tin tưởng, ngay ông trời cũng giúp mình cơ mà, đẩy đối thủ cạnh tranh tới ngay bên miệng mình.
Bắt giữ đối phương!
Chỉ trong khoảnh khắc, Liễu Á Chi đã quyết định.
Kim Cương khom người lao tới.