"Tinh thần bí bảo?" Ánh mắt Lăng Húc bị những vật trước mắt hấp dẫn.

"Ừm, không ngờ trên tay hai tên kia lại có nhiều tinh thần bí bảo như vậy." Đường Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn chợt cười to: "Ha ha! Hai thiếu niên chúng ta thật may mắn, lại có món có thể xài được."

Lăng Húc nhìn sang thì đúng vậy.

Một đôi quyền sáo Thanh Đồng hình dạng kỳ quái, một tiểu mã và hai cái bình thủy tinh nhỏ.

Lăng Húc chọn tiểu mã, còn Đường Thiên chọn quyền sáo. Từ sau khi Thiên Lô quyền sáo bị hủy, hắn vẫn chưa tìm được vũ khí thích hợp. Tuy Khổng Tước Lam có khả năng phòng hộ xuất sắc, nhưng về mặt tấn công lại không hỗ trợ lớn lắm.

Chất liệu của quyền sáo là Thanh Đồng. Hình dáng vô cùng độc đáo, được tạo thành từ những lớp lông vũ nhỏ chồng chất lên nhau, dày đến lạ thường, thậm chí còn hơi thô, nhìn giống như một túi nước. Cầm trên tay có thể cảm nhận được sức nặng của nó. Đường Thiên mang thử quyền sáo, bên trong quyền sáo thật thoải mái. Đường Thiên có cảm giác như tay mình được bao bọc trong nước vậy.

Hắn thử thúc dục một chút chân lực, rót vào bên trong.

Keng keng!

Lớp lông vũ dày đột nhiên dựng thẳng lên, cứ như vừa thức dậy sau giấc ngủ say. Chúng chậm rãi chuyển động nhấp nhô như nằm trong dòng nước đang lưu động. Trong nháy mắt, quyền sao đã thay đổi bộ dáng.

Ồ, có chút thú vị!

Đường Thiên nhất thời hứng thú. Không đợi hắn kịp phản ứng, Hạc Thân kình của hắn đột nhiên phát động.

Chân lực cuồn cuộn rót vào quyền sáo, lớp lông vũ mềm mại bắt đầu trở nên linh động hơn. Đường Thiên cảm thấy hình ảnh của lớp lông vũ chuyển động có chút quen mắt.

Chẳng lẽ mình từng gặp qua ở đâu?

Bỗng nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng, Hạc Thân kình! Hạc Thân kình trong cơ thể hắn không phải cũng được hình thành từ vô số lớp chân lực chồng chất lên nhau mà hình thánh giống như vậy sao?

Gần như cùng lúc với tâm niệm của hắn xoay chuyển, Hạc Thân trong cơ thể phát ra khí kình lưu động. Đường Thiên dường như còn nghe được từng tiếng hạc kêu.

Choang!

Quyền sáo chấm dứt biến hóa.

Quyền sáo trước mắt quả nhiên biến dạng hoàn toàn, rực rỡ hơn hẳn. Quyền sáo vốn thô to giờ ép sát lại, thoạt nhìn còn có một tầng hơi mỏng. Miệng quyền sáo che đi cổ tay, bao thẳng lên khuỷu tay.

Điều hấp dẫn ánh mắt Đường Thiên nhất chính là hai cái cánh nhỏ bên hông tay. Hình dạng như cánh hạc, lúc này đang khép lại.

Đường Thiên cảm thấy ngón tay của mình dường như linh hoạt hơn. Nhẹ nhàng chụp một chiêu về lớp đá xanh trên mặt đất, phốc, không hề cảm thấy có lực cản, ngón tay hoàn toàn ngập vào trong đó.

Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng.

Thật lợi hại!

Đường Thiên thử thúc dục lại Hạc Thân kình, xoẹt xoẹt xoẹt! Khí kình sắc bén mạnh mẽ bắn ra từ đầu ngón tay hắn, rồi để lại trên lớp đá xanh năm lỗ nhỏ sâu hoắm.

Uy lực này làm tinh thần của Đường Thiên chấn động. Hắn bắt đầu kết nối với võ hồn bí bảo. Ngoài dự đoán, hắn gần như không tốn một tý sức lực nào đã kết nối thành công với võ hồn của của quyền sáo.

Võ hồn của quyền sáo là một vùng sương mù phiêu lãng đang khuếch tán ra, dường như có chút giống con hạc. Nhưng võ hồn không mạnh lắm, có thể thấy rằng đã rất lâu nó chưa được bồi dưỡng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Không biết nguyên nhân có phải là do nó có liên hệ với Hạc Thân kình hay không, mà võ hồn lại vô cùng thân thiết với Đường Thiên. Đường Thiên cũng nhận thấy hơi thở của quyền sáo này làm cho hắn vô cùng thoải mái.

Xem ra mình nhặt được bảo bối rồi. Sau khi kết nối được với võ hồn, Đường Thiên đã biết được tên của cặp quyền sáo này.

Thiên Hạc quyền sáo.

Quả nhiên là bí bảo của Thiên Hạc tinh.

Tinh thần Đường Thiên chấn động, đây tuyệt đối là bí bảo thích hợp với hắn nhất hiện giờ. Nhất thời Đường Thiên vô cùng vui mừng.

Tiểu Mã Đồng mà Lăng Húc chọn kia là Tiểu Mã bí bảo, cùng được tạo ra từ một tinh tọa với Tiểu Mã Phi Ngoa của Đường Thiên. Nhưng Tiểu Mã Đồng có phẩm chất cao hơn so với Tiểu Mã Phi Ngoa, nó có thể triệu hồi ra một Đồng Mã, tốc độ không thua kém so với Hỏa Liệt Điểu của Đường Thiên. Đây là một bí bảo vô cùng thiết thực.

"Nếu là bí bảo chiến đấu thì tốt rồi." Đường Thiên nhìn qua Tiểu Mã Đồng rồi nói.

"Cái này cũng tốt." Nhưng Lăng Húc lại rất hài lòng: "Ta chỉ luyện thương thuật. Truyền thừa này của ta không cần sự trợ giúp của ngoại lực để chiến đấu. Nếu là bí bảo chiến đấu ta lại không dùng được. Món đồ nhỏ này có thể tiết kiệm cho ta không ít khí lực."

Lăng Húc mang tiểu mã, cầm ngân thương, có chút dáng vẻ thiếu niên oai hùng.

"Ngươi thích là tốt rồi." Đường Thiên không nói thêm. Từ lâu, hắn đã hiểu được, mỗi người có một sự lựa chọn riêng, không thể ép buộc được.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên hai cái bình thủy tinh. Trong hai bình thủy tinh này trôi nổi hai giọt máu tươi. Một giọt đỏ sậm, giọt kia thì có một chút ánh sáng bạc.

"Đây là thứ gì vậy?" Đường Thiên hơi ngạc nhiên hỏi.

"Đây là Chu Nho huyết và Vũ Nhân huyết." Người lên tiếng là Cố Tuyết. Đúng lúc nàng tiến vào thì nghe được nghi vấn của Đường Thiên nên mở miệng giải thích: "Nếu các ngươi không biết giải quyết thế nào, thì ta sẽ giữ giùm các ngươi. Huyết mạch của bọn chúng cũng là hấp thu của người khác. Khi bọn chúng chết, huyết mạch sẽ tụ tập lại thành một giọt máu."

"Huyết mạch cũng có thể hấp thu sao?" Đường Thiên mở to hai mắt.

"Ừm, một số thì có thể." Cố Tuyết giải thích: "Một số thì không được, Tuyết Hồng huyết mạch là loại thứ hai. Nhưng mỗi một loại huyết mạch không phải đối với ai cũng thích hợp. Các ngươi có thể thử xem. Hai loại huyết mạch này đều là cấp Bạch Ngân hạng trung, là huyết mạch vô cùng tốt. Chu Nho huyết mạch có thể làm sức mạnh và tốc độ của ngươi tăng lên trên biên độ lớn. Nhưng tác dụng phụ là biến cơ thể ngươi nhỏ lại. Vũ Nhân huyết mạch có thể tăng tốc lên rất cao, còn làm cho động tác của ngươi vô cùng linh hoạt.

Lăng Húc lắc đầu: "Ta không thử."

Đường Thiên nghiêng đầu hỏi: "Vì sao vậy?"

"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta muốn truy cầu con đường của lão sư ta." Đôi mắt Lăng Húc lộ vẻ kiên quyết: "Theo lý luận của lão sư, chuyên chú vào thương, không mượn ngoại lực, thực hiện kỳ vọng của người đối với ta. Đây chính là sứ mệnh của ta."

Khi nói ra những lời này, trên người Lăng Húc dường như xuất hiện một loại khí chất khó nói thành lời.

Cố Tuyết hơi giật mình. Đường Thiên lại vui mừng thay cho Lăng Húc. Rốt cuộc, Lăng Húc đã tìm ra con đường của chính mình, tâm cảnh đột phá sẽ mang đến biến hóa. Lăng Húc lưu lạc quá lâu gút mắc tích lũy trong lòng. Hiện giờ với sự đột phá của tâm cảnh, gã sẽ không ngừng được bồi dưỡng. Có thể đoán được, Lăng Húc sắp đến thời kỳ tiến bộ thần tốc.

Đường Thiên hiện giờ có lý giải sâu sắc với lực lượng hơn trước kia rất nhiều.

"Rất tốt!" Đường Thiên cười ha ha: "Để ta thử xem!"

Đường Thiên chọn Chu Nho huyết vì Chu Nho huyết mạch để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc. Nếu có thể hấp thu Chu Nho huyết thì thực lực của hắn sẽ nhảy lên một tầm cao mới.

"Hấp thu thế nào vậy?" Đường Thiên hỏi Cố Tuyết.

"Uống vào là được." Cố Tuyết có chút khẩn trương: "Sẽ có chút phản ứng bất thường vì cơ thể của ngươi cần thích ứng với lực lượng của nó, ngươi nhất định phải vượt qua!"

Đường Thiên ừ một tiếng rồi trút Cho Nho huyết xuống. Chu Nho huyết đỏ sậm không có một chút mùi vị của máu tươi mà ngược lại còn có mùi thơm. Đường Thiên nhẹ nhàng nuốt nó vào.

Vẻ mặt Cố Tuyết khẩn trương vô cùng, nhìn chằm chằm Đường Thiên không chớp mắt. Sắc mặt của Lăng Húc cũng vô cùng ngưng trọng. Gã lă lộn ở Phỉ Lâm tinh đã lâu nêu hiểu rõ về huyết mạch hơn so với Đường Thiên, nên biết được việc dùng huyết mạch có chút nguy hiểm.

Một phút trôi qua… năm phút trôi qua…

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Đường Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt khó chịu.

"Ngươi có cảm giác gì không?" Âm thanh Cố Tuyết lộ ra vẻ trương.

"Không có, một chút cảm giác cũng không có." Đường Thiên thả lỏng tay, vẻ mặt kỳ quái: "Thứ đồ chơi này không phải hàng giả chứ?"

"Không có cảm giác gì sao?" Cố Tuyết ngẩn ngơ, một lúc sau mới phản ứng, thất thanh hô lên: "Sao có thể chứ?"

Biểu tình của Lăng Húc cũng dại ra: "Không thể nào, sao mà một chút phản ứng cũng không có vậy?"

Đằng sau, Mục Lôi nghe được động tĩnh cũng đi tới. Cố Tuyết như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội hỏi Mục Lôi. Kinh nghiệm Mục Lôi lôi phong phú, Thiên Thanh huyết mạch trên người gã cũng do hấp thu mà có.

Nghe xong miêu tả của tiểu thư, biểu tình của Mục Lôi cũng ngây dại, thậm chí còn chưa nghe qua chuyện thế này.

Cả đám đều ngơ ngác nhìn mặt nhau.

"Làm sao bây giờ?" Đường Thiên có chút do dự, hắn nhìn cái bình còn lại: "Có nên thử xem loại kia thế nào không? Để xem có phải ta không hợp với Chu Nho huyết mạch hay không?"

"Đừng làm bậy nha!" Cố Tuyết liên tục lắc đầu.

Bộp, một trảo chộp ra, bắt lấy cái bình còn lại.

Đường Thiên ngửa đầu, đem Vũ Nhân huyết nuốt vào bụng.

Cố Tuyết lập tức nóng nảy: "Tên này, sao ngươi lại làm vậy?"

Mục Lôi không nói gì, chỉ chăm chú quan sát Đường Thiên. Lăng Húc cũng không lên tiếng, nhìn chằm chằm Đường Thiên.

Mười phút sau.

"Vẫn không có phản ứng." Đường Thiên có chút thất vọng buông xuôi: "Xem ra ta không thích hợp để hấp thu huyết mạch. Các ngươi không cần lo, không chừng là do thể chất của ta đặc thù."

"Hẳn là vấn đề về thể chất." Mục Lôi có chút không chắc chắn, những vẫn thở ra một hơi : "Không việc gì là tốt rồi."

"Ha ha ha! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Đường Thiên thả lỏng người, cười to: "Thiếu niên như thần làm sao mà để hai giọt máu gây ra chuyện gì chứ?"

"Hai giọt máu thôi hả?" Cố Tuyết dĩ nhiên còn tức giận với hành vi lỗ mãng vừa rồi của Đường Thiên, cười lạnh nói: "Ngươi có biết mỗi một giọt bán được bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu?" Đường Thiên ngẩn ngơ, hỏi theo bản năng.

"Chu Nho huyết có thể bán được một trăm vạn tinh tệ, Vũ Nhân huyết cũng gần bảy mươi vạn tinh tệ. Tính ra vừa ngươi nuốt khoảng một trăm bảy mươi vạn tinh tệ đó." Cố Tuyết cười lạnh.

"Một trăm bảy mươi vạn…" Đường Thiên nghẹn họng trân trối, thanh âm của hắn run rẩy.

"Đúng vậy, nếu may mắn có thể kiếm được hai trăm vạn à." Vẻ mặt Cố Tuyết vui sướng khi người gặp họa.

"A…a…a…a…!"

Tiếng kêu thảm thiết của Đường Thiên vang vọng.

***********

Đường Thiên bị đả kích nghiêm trọng chạy tới tìm Binh. Đối với hắn, hai trăm vạn tinh tệ tuyệt đối là một con số khổng lồ. Tổng số tinh tệ trên người hắn cũng không nhiều như vậy.

Vẻ mặt Binh vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Hai trăm vạn tinh tệ ư, thế nào rồi? Đã nếm ra vị gì chưa? Mặn hay ngọt vậy?"

Đường Thiên nghiêm mặt, không nói một lời, xông vào Thập Bát Đồng Nhân thất bắt đầu phát tiết.

Mười tám đồng nhân đáng thương trở thành đối tượng hi sinh cho Đường Thiên trút giận. Chừng mười phút sau, Đường Thiên xả hết cơn tức mới đi ra khỏi Thập Bát Đồng Nhân thất.

Đường Thiên đặt mông ngồi cạnh Binh: "Này đại thúc, ngươi có thể điều khiển cơ qua võ giáp à?"

"Nói thừa!" Binh đảo cặp mắt trắng dã: "Giáo quan mà không biết thì làm sao dạy kẻ khác hả?"

"Chiêu đó của ngươi là gì vậy? Thật lơi hại đó!" Đường Thiên nhanh chóng vứt chuyện hai trăm vạn ra khỏi đầu, tò mò hỏi Binh.

"Thanh Hồng Thập Tự Liêm." Binh ngập ngừng một chút rồi thản nhiên nói: "Một loại võ kỹ dùng để xung phong trên chiến trường."

"Có thể dạy cho ta không vậy?" Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng, lộ ra mưu đồ.

"Bây giờ còn chưa thể!" Binh trả lời kiên quyết. Gã không chờ Đường Thiên hỏi tiếp đã chuyển sang vấn đề khác: "Khổng Tước Lam của ngươi thế nào rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play