Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Trần Vô Cực đến cũng làm cho hiện trường sôi động hẳn lên.
Từ sau đại hội tông sư, đây là lần đầu tiên Trần Vô Cực xuất hiện trước công chúng. Ngoài giới sớm đã cho Trần Vô Cực trở thành một một thần nhân, tận mắt nhìn thấy vị tông sư này, trong lòng rất nhiều người lúc này đều có một nguồn cảm kích.
Cũng chỉ có sức ảnh hưởng của Trần Vô Cực mới có thể mời mấy người chủ tịch Cao tới.
Sau khi Trần Vô Cực đến, nghi thức đặt móng cũng chính thức bắt đầu.
Tấm bia sớm đã chuẩn bị xong, theo tiếng pháo và tiếng trống chiêng, người đầu tiên là Lý Dương bước lên tấm bia xút một miếng đất, cái nghi thức này cũng xem như chính thức bắt đầu.
Sau là Mã Tuấn Đào và Lâm Bá Văn, phía sau là Trần Vô Cực và các tân khách như chủ tịch Cao đang chờ.
Nhân vật quan trọng làm xong những cái này, nghi thức đặt móng gần như kết thúc, cái này cũng làm Lý Dương có chút cảm thán. Nhiều người thế này, tụ tập ở đây chỉ vì một quá trình buồn chán.
Đáng tiếc người Trung Quốc tin cái này, đã trở thành một phong tục, cho dù Lý Dương không thích, cũng phải đi theo.
Sau khi đặt móng, mọi người cũng không cần ở lại đây, xung quanh sớm đã đậu đầy các loại xe. Tất cả các tân khách lần lượt trở về xe của mình, mọi người cùng đến khách sán để dựng buổi yến tiệc chúc mừng.
Ở khách sạn, còn có Mã Tuấn Đào chuẩn bị quà mừng cho các tân khách.
Phần quà lễ này không nhẹ, cái Mã Tuấn Đào chuẩn bị toàn là Phỉ Thúy rất tốt, tuy nói đều là món quà nhỏ, nhưng giá trị cộng lại thì rất cao, hôm nay đơn giản chi ra phần lễ vật, cũng đã hơn hai triệu.
Đây cũng là một tập tục, nhưng khoản tiền này, đợi khi bọn họ khai trương nhất định có thể thu lại.
- Lý, Lý tiên sinh!
Lý Dương đang ở cùng Trần Vô Cực, đang chuẩn bị bỏ đi, bên cạnh đột nhiên có tiếng gọi rất quen thuộc.
Lý Dương quay đầu lại, sau lưng hắn, một chàng trai trẻ tuổi mặc đồ đồng phục mang ruy băng, lúc này nhìn hắn vừa khẩn trương vừa vui mừng.
- Hoa Tranh, sao cậu ở chỗ này?
Lý Dương tỏ ra hơi kinh ngạc, chàng trai này hắn quen, lần trước lúc ở Yết Dương chọn mua nguyên thạch, chính y dẫn đi tới ngân khố nguyên thạch của mình.
Y còn có một người anh, đang mở một tiệm đổ thạch nhỏ, lúc đầu chính là anh y giới thiệu tới.
- Lý tiên sinh, ngài còn nhớ tôi, tôi bây giời làm ở nhà máy ngọc khí của ngài.
Chàng trai tỏ ra rất vui, lần trước làm hướng dẫn cho Lý Dương, còn tận mắt nhìn thấy Lý Dương giải ra nhiều Phỉ Thúy tinh phẩm, chính là kiêu ngạo lớn nhất của đời y.
Lúc về còn kể lại cho không ít người nghe, đây chính là chuyện y tự hào nhất.
Lần này nghe nói Lý Dương đầu tư mở nhà máy ngọc khí ở đây, lập tức chạy tới ứng tuyển. Y là người linh hoạt, còn là người bản địa, nên được thuê, đặt móng hôm nay, tất nhiên không thiếu bọn họ giúp đỡ.
Có những nhân công, Mã Tuấn Đào sớm đã thuê từ trước, giai được đầu tuy là ít việc, nhưng cũng cần chuẩn bị cho tốt, như vậy sao này nhà máy xây dựng xong, thì có thể lập tức sử dụng ngay.
Đương nhiên, bước đầu cũng không phải tất cả mọi người đều làm hết, đều là một số cương vị nhất định.
- Ra là thế, xem ra chúng ta rất có duyên, cố gắng nỗ lực, tôi tin tưởng cậu.
Lý Dương mỉm cười, nói xong câu này thì tạm thời bỏ đi, Mã Tuấn Đào lại liếc nhìn thêm Hoa Tranh mấy cái, chàng trai này còn không biết, vì Lý Dương nói mấy câu này, ít nhất làm y vui mừng mấy năm.
Cuối cùng, Hoa Tranh trở thành nhân viên quản lý cấp trung của nhà máy ngọc khí của Lý Dương, chỉ là vì câu nói hôm nay của Lý Dương, được Mã Tuấn Đào ghi nhớ trong lòng.
Cái khách sạn lớn của Trầm Chính Đức, đứng nhất nhì của Yết Dương, trước khi các tân khách tới đây, trong này hoàn toàn đã chuẩn bị xong.
Tất cả các gian phòng đều đã bố trí xong, các tân khách vừa đến, thì có thể nghỉ ngơi một chút, không được bao lâu, bữa trưa phong phú đã được dọn lên bàn.
- Ông chủ Mã, chúc mừng.
- Lý tiên sinh, chúc mừng!
Lý Dương và Mã Tuấn Đào trở lại khách sạn cũng khá trễ, vừa vào, thì không ít người chủ động chào hỏi bọn họ.
Một nghi thức đặt móng nhỏ nhoi, cũng làm mấy người này nhận thấy được năng lượng của cái nhà máy ngọc khí mới này. Lúc này chính là lúc bọn họ tạo lập quan hệ với bọn Lý Dương, những người này tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Mãi đến yên tiệc bắt đầu, Lý Dương mới thoát khỏi mấy người này.
Chỗ của Lý Dương chính là cái bàn chủ, trong gian phòng xa hoa, đủ để mười sáu người ngồi, ngoại trừ Trần Vô Cực, những người chủ tịch Cao ra, Thường Thịnh và Ngô Độ cũng đều ngồi ở đây.
Ngoài ra còn có Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt được Lý Dương mời đến, người khác đều biết hai người này là bạn hợp tác của Lý Dương, bọn họ ngồi ở đây không ai có ý kiến.
Về phần đám người Trương Vĩ, chỉ có thể tạm thời ngồi ở gian phòng khác, vị trí bàn chủ có hạn, Lý Dương không thể sắp xếp nhiều người như vậy.
Tư Mã Lâm còn tốt một chút, ông của y lúc còn sống, chỉ là biết chủ tịch Cao, hai người ngồi ở đây cũng xem là quen biết cũ, cùng ngồi một chỗ nhỏ tiếng trò chuyện.
Trịnh Khải Đạt tỏ ra có chút kích động.
Cùng nhiều nhân vật lớn thế này ăn bữa cơm, đối với Trịnh Khải Đạt mà nói cũng là một cơ hội cực hiếm.
- Ông chủ Mã, tất cả đều sắp xếp xong rồi, nếu ngài có yêu cầu gì, bất cứ lúc này cũng có thể tìm tôi.
Trầm Chính Đức vừa đi vừa nói, Mã Tuấn Đào bận đón tiếp, ngồi lại có hạn, Trầm Chính Đức lại không thể ngồi ở cái bàn này, nhưng hôm nay y quả thật bận không ít.
Tất cả trong khách sạn, gần như là do Trầm Chính Đức sắp xếp, có ông chủ lớn đích thân ra mặt, những nhân viên này lại không có chút chậm trễ, các công việc đều làm Mã Tuấn Đào rất hài lòng.
- Ông chủ Trầm, người rất có lòng!
Nhìn Trầm Chính Đức bỏ đi, Lâm Bá Văn lặng lẽ gật đầu, nhẹ giọng nói một câu.
Lý Dương rất tán thành câu nói của Lâm Bá Văn. Chẳng trách Trầm Chính Đức làm ăn lớn như vậy. Người khéo léo như y, nhất định là bạn nhiều hơn kẻ thù, y thật tâm thật ý nỗ lực vì người khác, rất nhiều người tự nhiên sẽ báo đáp cho y.
Chí ít trong lòng Lý Dương, đã thầm ghi nhớ nhân tình của người này.
- Cái gì bị người ta bao rồi à đây không phải là khách sạn sao?
Lý Dương đang suy nghĩ, bên ngoài có âm thanh truyền đến, âm thanh rất to rất sắc bén. Cửa gian phòng của bọn họ không khóa, lại cách đại sảng khá gần, đúng lúc nghe được âm thanh này.
- Chuyện gì vậy?
Lâm Bá Văn bỗng đứng dậy, vừa đi ra ngoài. Mã Tuấn Đào vẫn chưa ngồi xuống vội vàng đi ra.
Hôm nay là mừng lễ đặt móng của bọn họ, vốn tất cả đều rất thuận lợi, ai cũng không ngờ tới lúc cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Nể cái mặt gì, biết tôi là ai không, hôm nay tôi không đi, lập tức chuẩn bị gian phòng tốt nhất cho ta, bổn thiếu gia không phải không trả tiền.
Âm thanh bên ngoài đột nhiên vang lớn lên, Lý Dương nhăn mày lại. Trần Vô Cực, những người chủ tịch Cao ở trong phòng sắc mặt bọn họ cũng khó coi.
Lâm Bá Văn liếc nhìn Lý Dương, cũng cùng đi ra ngoài, Mã Tuấn Đào đi ra không có trở vào, y muốn đi tìm hiểu tình hình, lúc này Lý Dương không thích hợp ra ngoài, hắn còn phải tiếp khách.
Bên ngoài lại truyền đến một trận cãi vả, có tiếng của Trầm Chính Đức còn có tiếng của Mã Tuấn Đào, nhiều nhất là tiếng la lớn bất mãn của người thanh niên đó lúc nãy.
Hai phút sau, Lâm Bá Văn trở về với sắc mặt tái nhợt.
Bên ngoài quả thật là có chút chuyện, còn là một ngoài ý muốn làm phiền mọi người.
Không biết công tử nhà giàu nào đến, không được ăn cơm ở chỗ này. Hôm nay Mã Tuấn Đào đã bao hết chỗ này, không kinh doanh ra bên ngoài, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe, kiên quyết đòi một gian phòng tốt nhất.
Gian phòng tốt nhất ở đây, chính là gian phòng này của bọn họ.
Cậu công tử nhà giàu này ở bên ngoài vẫn không bỏ qua, còn lấy ra rất nhiều tiền, nói y không thiếu tiền, đối với người thế này, Lâm Bá Văn cũng không biết làm sao.
Đơn thuần chỉ là tai họa không kiểm sót được.
Sau khi Trần Vô Cực nghe Lâm Bá Văn kể lại, lần lượt đều lắc đầu, chuyện này bọn họ không thích hợp ra ngoài, tin rằng Trầm Chính Đức sắp xếp ổn thỏa.
- Biết tôi là ai không, biết ba của tôi là ai không? Dám không cho tôi gian phòng, các người có phải không muốn làm ăn nữa?
Tiếng của người thanh niên bên ngoài đột nhiên lại lớn lên không ít, mấy người Lý Dương hơi có chút sửng sốt, liền lắc đầu.
- Biết ba của tôi là ai không? Hình như là câu nói yêu thích nhất của người ta hiện giờ.
- Chát choảng!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng hỗn loạn truyền đến, chân mày của Lý Dương lại càng nhăn lại, hắn không ngờ Trầm Chính Đức không sắp xếp việc này ổn thỏa, mà ngược lại càng làm tăng thêm.
Chỉ nghe âm thanh thì biết, bên ngoài đã hỗn loạn.
- Tôi ra ngoài xem một chút, mọi người chờ một chút.
Lý Dương đứng dậy, lúc nãy hắn có thể không ra ngoài, nhưng lúc này không thể không đi, người bên ngoài bất luận là vì nguyên nhân gì, chuyện bây giờ càng thêm lộn xộn, ông chủ này hắn phải ra mặt.
- Tôi cũng đi!
- Lý Dương, tôi đi cùng cậu
Thường Thịnh và Ngô Độ cùng đứng lên, Thường Thịnh là lo cho Lý Dương, đồng thời cũng cảm nhận được giọng bên ngoài rất quen, cùng đi ra xem thử.
Ngô Độ đơn thuần chỉ là góp vui, thời gian này y chính là thấp điệu vô vùng, không ngờ tới chỗ này, gặp một người còn ngang hơn mình, sớm muốn ra ngoài xem thử một chút.
Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt cũng đều đứng dậy, cũng không nói, trực tiếp theo sau Lý Dương.
Lông mày Vương Giai Giai khẽ giật, nhưng cuối cùng lại không động, cảnh tượng này không thích hợp để cô ra ngoài.
Lưu Cương theo bên cạnh Lý Dương, Hải Đông và Triệu Khuê cùng theo theo sau, ba người đều cảnh giác nhìn xung quanh, bên ngoài có người, ai cũng không biết có phải cố ý đối với Lý Dương, lúc này bọn họ cũng luôn cẩn thận.
- Tôi nói cho các người biết, ba của tôi chính là Nghiêm Cảnh Phong, đừng nói các người, cả lãnh đạo của các người, thấy ba của tôi cũng phải kính nể.
Bọn Lý Dương vừa ra ngoài, âm thanh kiêu ngạo bên ngoài lại vang lên, Thường Thịnh và Ngô Độ cùng sửng sốt một chút, chân dừng lại không tự nhiên.
- Con của Nghiêm Cảnh Phong, thì ra là Nghiêm Minh, sau anh ở đây?
Lông mày Thường Thịnh giật một cái, nhưng trên mặt không có quá lo lắng, lúc này y đã biết người bên ngoài là ai.
- Tôi còn cho rằng ai hò hét như bò rống thế này, đi ra xem thử.
Ngô Độ tỏ vẻ có chút vui mừng, còn chà chà tay, lần này y đi nhanh, đuổi theo Lý Dương.
Bên ngoài, trong đại sảnh, mười mấy người cùng chen một chỗ ồn ào, có mấy người trẻ tuổi, đang vây quanh người thanh niên ăn mặc thoạt nhìn rất đẹp, vẫn luôn la hét, chính là người thanh niên này.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ